Ở thủ đô này tùy ý lôi một người ra đều có thể là con cháu của gia tộc quyền quý.
Đến nơi này coi như là rồng cũng phải cuộn lại.
Chú Diệp biết rõ đạo lý này, vậy nên khi ông ta nhìn thấy biển số xe, ông ta đứng hình mất 5s.
Trong thủ đôi vậy mà lại có biển số 6666.
Cái này không phải là có tiền là có thể mua được, trước đây chú Diệp từng nhìn thấy một chiếc xe có biển số tất cả đều là số 0, kiểu biển số này sẽ không bán ra ngoài, đều nằm ở trong tay những người phía trên, muốn mua cũng không có cơ hội.
Những kiểu biển số xe hiếm này được bên phía trên phân phối cho những người đặc biệt.
Nguyên khí nhà họ Diệp bị tổn thương, ngay cả long mạch của chính mình cũng không cách nào khôi phục chứ nói gì đến việc có tư cách được sử dụng xe phục vụ quốc gia, loại xe này phải xuất hiện ở nhà họ Phó mới đúng.
Khi ông ta đang nghĩ ngợi, cửa xe màu xanh ngọc mở ra.
Một người đàn ông trung niên từ chỗ ghế lái bước ra.
"Đội trưởng Lưu." Chú Diệp nhận ra đây là người của quân khu, chính là người mà lúc nhà họ thẩm điểm huyệt * lập ra cho giới phong thủy một hội giao lưu học thuật.
*Những quan tước hay nhà giàu ngày trước thường nhờ thầy tìm các thế đất lựa theo long mạch để chôn hài cốt, gọi là tầm long điểm huyệt. Việc đầu tiên của thầy địa lý là trèo đèo lội suối tầm long. Khi tìm ra long mạch rồi thì từ đó lần ra huyệt (điểm huyệt), là nơi tụ khí, đất kết có thể đặt mộ.
Đây chính là người của nhà nước, chú Diệp lập tức nghênh đón.
Người đàn ông trung niên thấy chú Diệp nhận ra mình không có nửa phần ngạc nhiên. Ông ta gật đầu với chú Diệp một cái coi như chào hỏi, khí thế của một người được mọi người ngưỡng mộ.
"Tôi ..." Chú Diệp còn chưa kịp nói câu nào, đội trưởng Lưu đã trực tiếp lướt qua ông ta.
"Diệp tiểu thư, thủ trưởng biết cô muốn đến thủ đô, nên ngài ấy đã phân phó cho chúng tôi đi đón cô, không ngờ đám người kia lại không nhận ra cô ở sân bay, may mà có tên nhóc Ninh Châu kia gọi điện thoại đến nói." Đội trưởng Lưu lễ phép chào Diệp Thiều Hoa theo kiểu quân đội, sau đó nói tiếp.
"Chiếc xe này do nhà họ Ninh chuẩn bị cho cô, mấy ngày trước mới vận chuyển đến thủ đô. Vốn nhà họ Ninh cũng định chuyển đến thành phố S, thế nhưng Ninh Châu nói cô muốn đến thủ đô, nên không đến đó nữa. Thủ trưởng nói thằng nhóc kia đã chuẩn bị cho cô hết rồi, ông ấy không biết nên làm gì, nên chuẩn bị cho cô một biển số xe."
Người này nói xong liền đưa chìa khoá và bằng lái mới đưa cho Diệp Thiều Hoa.
Diệp Thiều Hoa không ngờ rằng Ninh Châu lại chu inhư thế, nhưng cũng không mở miệng từ chối, hiện giờ thực sự là cô đang cần những thứ này thật, hơn nữa nếu chỉ có một mình cô, muốn mua một chiếc xe sẽ phải làm rất nhiều thủ tục: "Cảm ơn, ông đi đâu, tôi tiễn ông một đoạn."
"Không cần," đội trưởng Lưu lập tức xua tay, "Mấy đứa nhóc kia đều ở khu này, tôi đi phân cục nhìn xem một chút."
Dù sao đội trưởng Lưu cũng không có gan để Diệp Thiều Hoa tiễn ông ta, nên từ chối ngay.
Chờ Diệp Thiều Hoa lái chiếc xe kia đi, có một chiếc xe mang biển số quân khu chậm rãi đi tới đón đội trưởng Lưu.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình chú Diệp đứng ngư người ở cửa lớn nhà họ Diệp, một lúc lâu sau vẫn chưa phản ứng kịp.
Lúc Phó Tấn Vân đến nơi, Diệp Thiều Hoa đã gọi xong nồi lẩu.
Chỉ là nồi lẩu này so với nồi lẩu ở thành phố S, nhìn qua có vẻ hơi thanh đạm.
"Phó Hằng thật sự không đến sao?" Diệp Thiều Hoa nhìn thấy Phó Hằng vẫn luôn một tấc không rời Phó Tấn Vân, lần này không đến thật, cô nín thinh.
Cô nghĩ thầm, liệu có phải cô thật sự đã làm hư người bạn nhỏ này rồi không.
Phó Tấn Vân ngồi xuống chỗ ngồi bên tay trái của cô, nghe vậy, quay mặt sang nhìn cô: "Diệp Thiều Hoa, cô có phải cảm thấy tôi lừa cô tới hay không?"
Diệp Thiều Hoa nhìn anh một lát, sau đó dựa lưng vào ghế nở nụ cười: "Không phải, tôi sai rồi, nào, thịt heo này, miếng thứ nhất tôi không tranh với anh."
Cô gắp miếng thịt nóng bỏ vào đĩa của anh.
Nhìn anh ăn ngon lành, Diệp Thiều Hoa gắp thêm mấy miếng nữa vào đĩa cho anh: "Từ lúc trở về đến giờ anh vẫn chưa ăn cơm à?"
Cô cảm thấy rất kỳ lạ, tuy cô không thích nhà họ Diệp, nhưng tốt xấu gì họ cũng chuẩn bị đồ ăn cho cô. Chú Diệp còn hỏi cô có muốn gì nữa không, còn Phó Tấn Vân về nhà của mình, sao đãi ngộ lại kém như vậy?
Phó Tấn Vân nghe vậy, tay cũng không dừng lại mà gắp đồ ăn liên tục: "Chưa, em trai cũng vừa mới trở về."
Diệp Thiều Hoa nghe thấy anh nhắc đến người em trai thì biết ngay người đó chính là Phó Duy Phong, người sẽ đính hôn cùng với Nhị tiểu thư, gần đây còn điểm một cái mộ huyệt, danh tiếng rất tốt.
"Nào, ngẩng đầu," Diệp Thiều Hoa cầm điện thoại lên, nghiêng người, ghé sát mặt vào Phó Tấn Vân, "Cười một cái... cứ như vậy, được rồi."
"Sao vậy?" Phó Tấn Vân khó hiểu liếc nhìn cô.
"Diệp Minh hỏi tôi đang làm gì," Diệp Thiều Hoa gửi bức ảnh vừa mới chụp cho Diệp Minh: "Tôi cho nó tức chết luôn, vừa hay để nó đến ăn cơm canh thừa của chúng ta."
Phó Tấn Vân rất chán ghét Diệp Minh, nghe vậy liền nói: "Tôi xem nào."
Anh vốn muốn cầm điện thoại của Diệp Thiều Hoa nhìn một chút, không ngờ lại vô tình chạm phải tay Diệp Thiều Hoa.
Hai người quen biết ba tháng, nhưng chân chính ở chung cũng chỉ có hai tháng.
Phó Tấn Vân tự biết mình sống không lâu nên chưa bao giờ để ý đến những chuyện xung quanh, nhưng có một chuyện hắn không nghĩ đến chính là thời điểm hắn cảm giác mình sắp không xong rồi, anh lại chú ý tới một cô gái.
Đương nhiên anh cũng biết tình huống của mình, cho nên chưa bao giờ nói ra.
Dù sao bản thân cũng là một người sắp chết, không nên quấy rầy người ta.
Nghĩ thì như vậy, nhưng Phó Tấn Vân phát hiện hóa ra tay của anh cũng có ý nghĩ của nó.
Lúc hai người chụp ảnh khoảng cách rất gần, anh có thể cảm giác được rất rõ ràng tiếng hít thở của Diệp Thiều Hoa, tiết tấu nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy bình tĩnh trở lại, đây là lần đầu tiên anh chạm vào tay người phụ nữ khác khác trừ mẹ anh.
Nhịp tim đập nhanh bất thường, Phó Tấn Vân muốn phân tán sự chú ý, quyết định nhìn xuống tay Diệp Thiều Hoa.
Ai ngờ vừa nhìn một cái là không thể dời mắt.
Tay của Diệp Thiều Hoa rất đẹp, không quá tinh xảo hoàn mỹ nhưng thon dài sạch sẽ. anh cảm thấy nhìn mãi không chán.
"Chị!" Một âm thanh từ ngoài cửa phòng truyền đến, rất nhanh sau đó liền có một bóng người lao vào.
Phó Tấn Vân vô ý thức buông tay ra.
Trên mặt anh vẫn là vẻ phong đạm vân khinh, nhưng đáy lòng lại thở dài, trong nháy mắt anh muốn liều lĩnh một phen, chợt cảm thấy, có một lần tùy hứng như vậy trong đời cũng tốt.
Nhưng đến cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ.
Hậu quả của một phút bốc đồng này, anh gánh không nổi.
"Bỏ tiết à?" Diệp Thiều Hoa nhíu mày nhìn Diệp Minh.
Diệp Minh cười cười không phủ nhận. Lúc này cậu ta mới nhìn thấy Phó Tấn Vân trên bàn cơm, liền lên tiếng chào hỏi một chút, trong bữa cơm, cậu ta luôn quấn lấy Diệp Thiều Hoa nói chuyện không ngừng, khiến Phó Tấn Vân rất ít có cơ hội nói chuyện cùng Diệp Thiều Hoa.
Từ trước đến giờ Diệp Thiều Hoa là một người rất mạnh mẽ, điểm này Phó Tấn Vân biết, thế nhưng cô lại có thái độ ôn hòa lạ thường đối với Diệp Minh.
Lúc Diệp Thiều Hoa ra ngoài nghe điện thoại, vẻ mặt ngoan ngoãn của Diệp Minh liền biến mất.
Gương mặt trưởng thành của cậu ta trở nên vô cùng nghiêm túc: "Phó tiên sinh, nếu có thể, tôi hi vọng anh hãy giữ khoảng cách với chị của tôi."
Phó Tấn Vân kinh ngạc khi nghe thấy câu nói này.
Nếu như anh nhớ không lầm, khi Diệp Minh còn ở thành phố S rất sùng bái anh, mặc dù anh cũng muốn gặp mặt Diệp Thiều Hoa hạn chế một chút, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Tại sao?"
"Chắc anh biết tôi ở nhà họ Diệp lâu như vậy, cũng gần như biết chuyện của anh rồi," Diệp Minh mấp máy môi: "Cha mẹ của chị đều mất sớm, chị ấy so với tôi còn khổ hơn rất nhiều, nếu như anh ... Phó tiên sinh, tôi tin anh không phải người không có trách nhiệm."
Diệp Minh thật sự cũng rất yêu thích Phó Tấn Vân, Phó Tấn Vân là người không có khuyết điểm gì.
Nhưng khi Diệp Minh trở về nhà họ Diệp, nghe nói, Phó Tấn Vân là người nhà họ Phó, đã vậy còn không thể sống qua hai mươi hai tuổi, mặc dù, Diệp Minh rất đồng cảm với Phó Tấn Vân, nhưng cậu lại càng không muốn Diệp Thiều Hoa phải đau khổ.
Tuy cậu không học được thuật phong thủy, nhưng cũng biết một ít chuyện phong thủy, thiên mệnh khó trái.
"Tôi hiểu rồi." Phó Tấn Vân thò tay vào trong túi, cuối cùng móc ra một bao thuốc lá, không nhanh không chậm châm một điếu.
Lúc Diệp Thiều Hoa đi vào, thấy Phó Tấn Vân xưa nay không hút thuốc bây giờ lại đang hút.
Khói thuốc lượn lờ, vẻ mặt của hắn có chút mờ mịt.
"Là chú Diệp," Diệp Thiều Hoa cũng chẳng suy nghĩ nhiều, quay qua chỗ Diệp Minh: "Theo chị đi về."
Phó Tấn Vân gật đầu, nhìn chằm chằm bóng dáng Diệp Thiều Hoa biến mất ở trong biển người mới dập tắt khói thuốc.
*****
Người nhà họ Diệp đều tụ tập đông đủ ở phòng khách.
"Duy Phong điểm Long huyệt cho quốc gia," Tộc trưởng nhà họ Diệp gật đầu: "Quả nhiên ta không nhìn lầm cậu ta. Cháu hai, hôm nay cậu ta trở về hai đứa đã gặp nhau chưa?"
Bây giờ Phó Duy Phong cũng coi như người có tiếng trong giới Cổ võ, có thể nói nhị tiểu thư nhà họ Diệp có lợi lớn khi có hôn ước với hắn ta.
Không chỉ là nhà họ Diệp, người trong giới cũng đều hâm mộ mối hôn sự này.
Chưa nói đến địa vị Phó Duy Phong là tộc trưởng nhà họ Phó, ngay cả sau khi Phó Tấn Vân chết, những thứ tốt mà Phó Tấn Vân để lại khẳng định đều sẽ là của Phó Duy Phong.
"Duy Phong nói ngày mai sẽ đến nhà họ Diệp." Nhị tiểu thư nhà họ Diệp đã quen với ánh mắt như vậy, nên cũng không để ý, chỉ nhìn ra ngoài cửa: "Sao em ba còn chưa trở về?"
Sau khi cô ta nói xong, cả phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh.
Nhà họ Diệp rất ít khi đông đủ như vậy, mọi người kiên trì chờ ở chỗ này không chịu về, thực chất mục đích đều là vì muốn chờ Diệp Thiều Hoa trở về.
Câu nói ban nãy của Chu đại sư vẫn văng vẳng trong đầu bọn họ.
Ông ta gọi Diệp Thiều Hoa là đại sư, chuyện này rốt cuộc là sao?
Tộc trưởng nhà họ Diệp đã cho người đi điều tra chuyện này, những người kia đến giờ vẫn chưa về.
Đặc biệt là một màn chú Diệp nhìn thấy lúc chiều kia, khiến Tộc trưởng nhà họ Diệp không bình tĩnh được.
"Trở về rồi, trở về rồi!" Người hầu bên ngoài hét lớn.
Người trong phòng khách đều duỗi dài cổ nhìn ra bên ngoài.
"Tộc trưởng, tìm tôi có chuyện gì sao?" Người có tiếng nói trong nhà họ Diệp đều đang ở đây, vậy mà, dưới con mắt của nhiều người như vậy, Diệp Thiều Hoa vẫn bình tĩnh như trước.
Điều này khiến cho Tộc trưởng nhà họ Diệp càng thêm chắc chắn cô không phải người thường.
Tộc trưởng nhà họ Diệp tỏ vẻ nghiêm túc, còn chưa mở miệng, đã nghe thấy nhị tiểu thư nói chuyện: "Em ba, chuyện là nhà họ Diệp chúng ta có hôn ước với nhà họ Phó, có lẽ em chưa từng nghe nói đến nhà họ Phó phải không, bọn họ sẽ dùng hai pháp khí làm quà cưới, nếu như em gả..."
"Nếu như không có chuyện gì quan trọng, vậy tôi đi trước." Diệp Thiều Hoa trực tiếp cắt đứt lời của nhị tiểu thư.
Tộc trưởng nhà họ Diệp vốn đã không vui vì nhị tiểu thư nói chen vào, nếu như lúc trước ông ta còn có ý nghĩ để Diệp Thiều Hoa làm quân cờ, nhưng sau khi trải qua chuyện của Chu đại sư, ông ta đã hoàn toàn từ bỏ ý định này.
Ông ta là tộc trưởng, đương nhiên biết nặng nhẹ.
"Vậy để chú Diệp dẫn cháu đi nghỉ ngơi." Ông ta điềm đạm nói với Diệp Thiều Hoa.
"Tộc trưởng, tư liệu đến rồi." Nhân viên tình báo ghé vào lỗ tai ông ta nhỏ giọng nói.
Tộc trưởng nhà họ Diệp đang gấp gáp muốn xem tư liệu, không thèm để ý đến nhị tiểu thư nữa, trực tiếp trở về thư phòng* của mình.
*Phòng làm việc.
Thấy vậy, sắc mặt nhị tiểu thư không tốt chút nào.
Cũng bởi thái độ kì lạ của Chu đại sư nên Tộc trưởng nhà họ Diệp đã từng nghĩ đến việc Diệp Thiều Hoa có thể có chút tài năng, nhung mà, sau khi nhận được tư liệu, một người làm tộc trưởng nhiều năm như ông ta vẫn bị kinh sợ không thôi.
Cô không chỉ quen biết với Chu đại sư, mà còn quen biết với phần lớn đại sư đức cao vọng trọng trong giới phong thủy!
Không chỉ như vậy, long mạch ở thành phố S cũng là do cô khôi phục...
Mỗi một sự việc được viết trên giấy đều đủ để khiến ông ta kinh hãi.
Chẳng trách ngày hôm qua Chu đại sư nói ông ta ở trước mặt Diệp Thiều Hoa chỉ là bêu xấu, tộc trưởng nhà họ Diệp còn cho rằng Chu đại sư đang nói đùa, ai mà ngờ tớt ... không phải nói đùa, ông ta thật sự đang bêu xấu ở trước mặt Diệp Thiều Hoa!
Nhân vật yêu nghiệt như thế, Tộc trưởng nhà họ Diệp chỉ biết một người là Phó Tấn Vân.
Mà Diệp Thiều Hoa ...đã đii đến một bước này, rốt cuộc sau này phải trả giá bao nhiêu?
Diệp Thiều Hoa đột nhiên được sắp xếp ở phòng chính, cách phòng nhị tiểu thư không xa.
Diệp Thiều Hoa cũng không từ chối chuyện này, dù sao khoảng cách từ nơi này đến từ đường cũng gần hơn một chút, vừa hay thuận tiện để cô xem xét chuyện cũ nhà họ Diệp.
"Tam tiểu thư, ông chủ nói, ngày mai sẽ tổ chức một bữa tiệc chào mừng cho cô." Hiện tại chú Diệp đã vô cùng cung kính đối với Diệp Thiều Hoa: "Cô có muốn mời ai không, tôi sẽ thay cô đi phát thiệp mời."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Trước mặt bỗng nhiên có một hàng người đi tới.
Có chị tiểu thư nhà họ Diệp, còn có mấy thiếu niên trẻ tuổi, đại thiếu gia nhà họ Diệp và vài người xa lạ.
"Phó thiếu gia, bọn họ nói anh có thể dùng mắt thường nhìn thấy Thanh Long*, có thật không vậy?"Tứ tiểu thư vô cùng sùng bái nhìn Phó Duy Phong: "Lần giao lưu điểm Long huyệt ở nhà họ Thẩm kia, anh chắc chắn sẽ đạt được hạng nhất, không ngờ là anh có thể tận mắt nhìn thấy long mạch của nhà họ Thẩm rồi."
*Từ tượng
Phó Duy Phong thái độ thờ ơ, dường như bởi vì học phong thuỷ thiên địa nên cả người anh ta đều toát lên khí chất như tiên. Chẳng trách những người kia đố kị nhị tiểu thư như thế, cũng không phải không có lý do.
Trên thực tế ngoại trừ anh cả nhà họ Diệp, anh ta không có ấn tượng gì với tất cả những người nhà họ Diệp.
Những câu hỏi anh ta có thể trả lời anh ta sẽ trả lời, không thì chỉ lạnh lùng gật đầu, những người kia thì nhanh chóng tiến đến gần nhị tiểu thư nhà họ Diệp một chút.
Hai bên cứ như vậy chạm mặt nhau, trong nháy mắt sự tức giận của nhị tiểu thư đối với Diệp Thiều Hoa trước đó biến mất hoàn toàn, cô ta cười tươi nói với Phó Duy Phong: "Duy Phong, đây là Tam tiểu thư, hôm qua vừa mới trở về, hẳn là hai người mới gặp nhau lần đầu tiên..."
Không ngờ cô ta còn chưa dứt lời, người bên cạnh Phó Duy Phong đã kinh ngạc mở miệng.
"Ôi mẹ ơi! Cái con người biến thái kia!"
"Chờ đã, người này chính là người lần trước anh đã nói với tôi đấy à? Sao lại không giống trong hình chút nào vậy, so với trong hình, ngoài đời xinh đẹp hơn nhiều."
Mấy người còn lại suy nghĩ một chút.
"Diệp Thiều Hoa, Diệp Thiều Hoa, cô ấy đúng là người nhà họ Diệp, hố nhau đấy à?"
"Sao bây giờ cô ấy lại ở thủ đô. Nếu cô ấy cũng đến nhà họ Thẩm tham gia giao lưu thì mấy người chúng ta làm gì còn có cơ hội nào nữa. Người như cô ấy, nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ tình nguyện cho xem long mạch."
"Nói nhảm, nghe nói Chu đại sư vẫn muốn mời cô ấy đến xem nhà tổ mà cô ấy không đồng ý."
"..."
Lúc này, chú Diệp và đám người Đại thiếu gia mới phát hiện, mình không hề nghe lầm, người mà đám bạn Phó Duy Phong nói đến chính là Diệp Thiều Hoa.
Nhị tiểu thư nhà họ Diệp nụ cười ở trên mặt cứng đờ, cô ta không thể tưởng tượng nổi quay đầu nhìn Diệp Thiều Hoa.
Nhưng Diệp Thiều Hoa chỉ gật đầu với Phó Duy Phong coi như chào hỏi, giống như chỉ là người quen bình thường, cô cũng không để tâm đến việc bị người ta bàn tán, dù sao, cũng đã thành thói quen rồi.
"Diệp tiểu thư, Thành Bắc có một chỗ gọi là Cản Thi thôn, nghe nói cô rất hứng thú với chuyện này, không biết có cơ hội mời cô..."
Phó Duy Phong nhìn chằm chằm Diệp Thiều Hoa, không hề chớp mắt.
Diệp Thiều Hoa xỏ tay vào túi quần, lạnh nhạt lắc đầu: "Tôi còn có việc, tôi đi trước."
Nói xong liền trực tiếp rời đi.
Phó Duy Phong nhìn bóng lưng của cô, trong lòng có phần không thoải mái.
Giờ anh không có tâm tình đi quản những người của nhà họ Diệp còn đang kinh ngạc, chỉ muốn nhanh chóng về nhà.
Nhà họ Phó, Phó Tấn Vân và cha mẹ đều ngồi ở trong phòng khách.
"Cuộc hôn nhân này không phải trò đùa."
Bà Phó nhìn Phó Tấn Vân một chút, rồi thở dài một tiếng, nhiều năm như vậy trôi qua, bà cũng không còn quá đau lòng vì chuyện này nữa: "Nhà họ Diệp bên kia cũng đã trả lời, mẹ thấy cô gái kia cũng tốt."
Phó Tấn Vân chỉ im lặng uống trà, không hề trả lời :"Con không thể liên lụy đến cô ấy."
Tộc trưởng nhà họ Phó không xen vào, bởi vì Phó Tấn Vân trưởng thành sớm, trên phương diện phong thủy cũng không có cái gì có thể chỉ dạy, nên tình cảm giữa anh và Tộc trưởng nhà họ Phó cũng rất bình thường, còn không thân thiết bằng Phó Duy Phong.
Ông thấy Phó Duy Phong đã trở về, liền nhanh chóng đứng lên: "Về thật đúng lúc, chúng ta thương lượng chuyện Cản Thi thôn một chút."
Phó Duy Phong lên tiếng chào hỏi Phó Tấn Vân, sau đó đi thẳng đến thư phòng.
Bà Phó nhìn theo hai người cười vui vẻ, mãi sau mới nhớ đến chuyện của Phó Tấn Vân: "Hay là con thử xem hình cô gái ấy một chút, cô ấy tên là... gì nhỉ, à Thiều Hoa, cái tên rất hay, nếu như con không đồng ý..."
Choang --
Tay Phó Tấn Vân run lên một cái, chén trà rơi xuống mặt đất vỡ tan.
Bà Phó rất ít khi thấy Phó Tấn Vân kích động như vậy, đôi mắt sáng lên.
"Xem ra con đồng ý rồi."
Lúc bà nói lời này, Phó Tấn Vân vẫn còn đang đứng hình nên không mở miệng từ chối, khiến bà Phó càng thêm vui mừng.
"Thím, thím vừa nói người kết hôn với anh họ là ai?" Lúc này Phó Duy Phong cũng kinh ngạc nhìn bà Phó.
Tộc trưởng nhà họ Phó thấy cảnh tượng này liền dừng bước, không biết nên nói như thế nào.
Bà Phó sửng sốt một chút: "Chính là em gái của nhị tiểu thư nhà họ Diệp, Tam tiểu thư, Diệp Thiều Hoa. Mấy ngày trước nhà họ Diệp bên kia đưa ảnh tới, con có muốn nhìn một chút không?"
Bà đưa bức ảnh trong điện thoại cho Phó Duy Phong nhìn một chút.
Phó Duy Phong vừa nhìn, quả nhiên là gương mặt đó, anh ta cầm lấy điện thoại nhìn không rời mắt, trên gương mặt luôn lạnh lùng chợt hiện lên nụ cười: "Thím, thực ra con và Diệp Thiều Hoa có quen biết, bọn con trò chuyện cũng rất hợp. Hôn ước cùng nhà họ Diệp vốn rất mơ hồ, nếu anh họ không muốn, hay là chúng ta đổi đi."
Từ nhỏ cha mẹ Phó Duy Phong đã không còn, gia chủ nhà họ Phó đối xử với cậu ta như con ruột, đặc biệt là sau khi biết Phó Tấn Vân sẽ chết lúc hai mươi hai tuổi, thì chuyển một phần tình yêu thương vốn của Phó Tấn Vân đến Phó Duy Phong.
Đây là lần đầu tiên Phó Duy Phong mở miệng xin bọn họ.
Bà Phó liếc nhìn Phó Tấn Vân, nhất là vừa rồi còn thấy anh đánh đổ chén trà, bà do dự một chút, sau đó mím môi,
"Tấn Vân, con có nói không muốn liên lụy đến cô gái này, con nói cũng đúng, dù sao con cũng không sống được bao lâu, không thể làm hại con gái nhà người ta. Nếu em họ con đã thích cô ấy, em họ con thích hợp hơn."
Hôn ước giữa nhà họ Diệp và nhà họ Phó.
Bởi vì người nhà họ Diệp không muốn gả nhị tiểu thư cho Phó Tấn Vân nên mới đổi thành gả nhị tiểu thư cho Phó Duy Phong. Nhưng hôn ước giữa hai người này chỉ là chuyện nói miệng, cũng không cưỡng chế, vẫn phải xem ý tứ hai đứa trẻ thế nào.
Chỉ Phó Tấn Vân mới tính là có cưỡng chế.
Bây giờ Phó Duy Phong nhìn trúng Diệp Thiều Hoa, nên bà Phó mới nói mấy câu như thế.
Bà cũng đã sớm tiếp nhận chuyện Phó Tấn Vân sắp phải chết rồi, dù sao cũng là chủ mẫu nhà họ Phó, không thể dành quá nhiều tình cảm cho Phó Tấn Vân, nếu không sau khi Phó Tấn Vân chết, bản thân bà sẽ không gượng dậy nổi.
Phó Tấn Vân cũng đã quen với thái độ của mẹ từ lâu, dù sao cả đời này anh cũng chỉ có thể dừng bước ở đây, qua sinh nhật năm nay, cuộc đời của anh sẽ vĩnh viễn dừng lại ở tuổi 22.
Người khác xem thường anh đều biết được, nhưng anh đã sớm quen, không còn cảm giác gì nữa.
Từ khi anh bắt đầu hiểu chuyện, trong lòng đã là một đầm nước đọng, anh đã coi mình là một kẻ đã chết từ lâu.
Nhưng giờ đây nghe được tên Diệp Thiều Hoa, tâm tư bình tĩnh chưa từng lay động của anh lần đầu tiên nổi lên gợn sóng, ba tháng này cũng là khoảng thời gian anh thực sự được sống.
Trong lòng dâng lên một loại cảm giác đây chính là định mệnh, chính là duyên phận.
Trong cuộc đời này, lần đầu tiên anh muốn ích kỷ một lần.
Chỉ một lần thôi.
Bà Phó vốn cho rằng Phó Tấn Vân luôn luôn nghe lời, không tranh không đoạt hẳn là không có ý kiến gì đối với chuyện này.
Thật không ngờ hai mươi năm qua, lần đầu Phó Tấn Vân mở miệng, phản đối: "Con không đồng ý."
"Con không đồng ý?" Bà Phó kinh ngạc nhìn: "Tại sao con không đồng ý?"
Phó Duy Phong nhìn Phó Tấn Vân, lông mày cau lại: "Anh họ, em vẫn luôn nghe thấy bác gái nói anh không thích cuộc hôn nhân được an bài này, em biết những năm qua anh nhìn em không vừa mắt, nhưng em cũng không để ý, riêng chuyện này em sẽ không cúi đầu, em và Diệp tiểu thư đã sớm quen biết nhau ở thành phố S, nếu như anh không tin, có thể tự mình đi hỏi cô ấy, rốt cuộc cô ấy muốn gả cho người sắp chết như anh, hay là gả cho em!"