[Quyển 1] Xuyên Nhanh - Nữ Đặc Công Toàn Năng!

Chương 171+172+173


2 năm

trướctiếp

171+172+173

Edit: Ngọc

Hai tên đồ đệ ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt họ là một mỹ nhan thịnh thế*.

*Mỹ nhan thịnh thế: Là lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời, mỹ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế có nghĩa là tuổi trẻ hưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời

Nếu là hôm trước, nhìn thấy người này, chắc hẳn bọn hắn sẽ rất sững sờ, nhưng sau khi vừa chứng kiến xong tài năng của Diệp Thiều Hoa, bọn họ đối với người trước mắt này cũng không còn kích động như trước nữa, nghiêng người: "Chào ngài, Phó tiên sinh."

Giới phong thủy có nhân vật thiên tài siêu cấp như hắn, việc này, tất cả mọi người đều biết, dù số mệnh có ngắn ngủi, nhưng những thứ khác của hắn lại khiến cho người ta ngưỡng mộ.

"Người vừa rời đi là ai?" Phó tiên sinh nhìn về hướng cửa bày lục đế tiền.

Hai đệ tử sửng sốt, sau đó mới ngộ ra được người anh nói là Diệp Thiều Hoa: "Đó là Diệp Thiều Hoa, trước kia bọn tôi chưa từng gặp qua, bây giờ đang sống ở nhà họ Ninh."

Phó Tấn Vân gật đầu: "Ngày mai mang thầy của mấy ngươi trở về, chuyện của thành phố S bên này có chút phức tạp, mấy người không nên can thiệp vào."

Vừa nghe hắn nói xong, hai đệ tử lập tức trở nên nghiêm túc, lời của Phó Tấn Vân không thể là giả được.

Sau khi Chu đại sư tỉnh lại, nghe hai đệ tử thêm mắm dặm muối nói về Diệp Thiều Hoa, trong lúc nhất thời đối với vị Diệp đại sư này vô cùng kinh nể, sợ hãi.

"Thực sự là hậu sinh khả uý*." Chu đại sư cảm thán một tiếng.

* Khả úy – đáng sợ, là lời khen người trẻ hơn mình. Nhưng giờ đa số hiểu “hậu sinh khả úy” là “bọn trẻ đáng sợ”, vì chúng đang lấn át mình, làm mình thất thế. ... Vậy nhưng đa số người ta bây giờ, như em đây, chỉ hiểu “hậu “sinh khả úy” là: Bọn trẻ đáng sợ! Nghĩa là đáng lo.

Hắn liên lạc với Diệp Thiều Hoa, vốn cho rằng một người còn trẻ như vậy chắc chắn sẽ rất kiêu căng, tự cao. Nhưng không ngờ Diệp Thiều Hoa vô cùng khiêm tốn.

Điều này cũng làm Chu đại sư có cái nhìn tốt về cô, nói thêm với Diệp Thiều Hoa vài câu, hai người trò chuyện đều là vấn đề liên quan đến phong thủy.

Người trong nghề nói chuyện, càng nói càng ăn ý.

Nếu như không phải là vì lên máy bay, tiếp viên hàng không đang thúc giục, Chu đại sư cũng không nỡ cúp điện thoại.

"Chu đại sư, ông nói chuyện với ai vậy?" Ngồi cùng máy bay với Chu đại sư là anh cả Diệp, có chút tò mò hỏi một câu.

Chu đại sư cũng biết những chuyện kia của Diệp gia, hắn chỉ khoát tay áo với anh cả Diệp: "Một người bạn nhỏ tuổi rất tài giỏi, nói ra cậu cũng không biết."

Mặc dù Diệp Thiều Hoa cũng họ Diệp, như Chu đại sư không nghĩ cô là người của nhà họ Diệp, nếu cô là người nhà họ Diệp, đám cáo già nhà họ Diệp đã sớm đắc ý chết luôn rồi, làm sao còn đem hi vọng đặt ở đám con cháu kia chứ.

Nghe vậy, anh cả Diệp đối với người bạn tuổi trẻ tài cao này lưu ý một chút, nhưng cũng không hỏi nhiều, nhất là ông cụ Diệp ở nhà tổ vừa nói vài lời, khiến tâm tình hắn bây giờ có chút nặng nề.

Thời điểm Diệp Thiều Hoa biết người của nhà họ Diệp đã đi, cũng không kinh ngạc nhiều, chỉ ghi nhớ kỹ cái địa chỉ chú Diệp để lại.

**

Hai tháng, thế lực của thành phố S bắt đầu có biến hóa lớn.

Diệp Thiều Hoa hai tháng này vẫn chưa trở về Diệp gia, chỉ là đi khắp nơi cùng người ta lăn lộn.

Một ít thế lực ở thành phố S bây giờ không thời khắc nào là không chờ Diệp Thiều Hoa, mong cô mau rời đi.

Thời điểm Diệp Thiều Hoa đối với phong thủy càng ngày càng chuyên nghiệp, chú Diệp bỗng dưng gọi điện thoại đế.

Nói nếu lúc nào cô trở về nhà họ Diệp, thuận tiện dẫn một người về.

"Cậu tên gì?" Trong không gian hệ thống, 008 nhìn thấy Diệp Thiều Hoa đang hỏi một nam sinh.

Cậu đại khái đang học cao trung, gương mặt có chút lạnh lùng, ngây ngô nhưng lại cố tỏ ra vẻ trưởng thành.

"Diệp Minh." Diệp Minh trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng vô cùng sạch sẽ.

Sau khi nói xong, cậu chờ nửa ngày, nữ sinh trước mặt nửa điểm phản ứng cũng không có, chỉ nhìn gương mặt của cậu.

Cậu trong mắt không khỏi lộ ra mấy phần kinh ngạc.

Cảm xúc của Diệp Thiều Hoa tới nhanh, đi cũng nhanh, cô vỗ vỗ vai Diệp Minh: "Đúng lúc, chú Diệp bảo tôi đưa cậu về nhà họ Diệp. Nhưng mấy ngày nay tôi có việc bận, trước hết, cậu cứ tạm thời theo sau tôi."

Diệp Minh là cháu trai duy nhất trong số sáu người trở về nhà họ Diệp lần này, nhưng vì vấn đề thời gian nên cậu không kịp trở về cùng đám người anh cả Diệp, vả lại, cậu ta mới mười sáu tuổi, nên chú Diệp mới nhờ Diệp Thiều Hoa chiếu cố.

Diệp Minh không biết Diệp Thiều Hoa, nhưng hệ thống lại hiểu rất vô cùng, nó có thể cảm giác được khi Diệp Thiều Hoa nhìn thấy gương mặt Diệp Minh, cảm xúc của cô chấn động lớn.

Đặc biệt, hệ thống còn cảm thấy bộ dạng lãnh lãnh đạm đạm của Diệp Minh, cho nó cảm giác rất quen thuộc.

"Chúng ta còn chưa đi sao?" Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa nhận điện thoại, cũng không mua vé gì, Diệp Minh không khỏi nhiều hỏi một câu.

"Tôi ở chỗ này có chút việc phải xử lý, cậu cứ ở chỗ này đến trường tiếp." Diệp Thiều Hoa tay đút túi quần, nói tiếp: "Sau một tháng thì trở về."

Diệp Minh nghe vậy, ánh mắt có chút ảm đạm lắc đầu: "Giấy tờ của tôi đều không ở trong tay tôi, nên tôi muốn trở về nhà họ Diệp.

Tình huống có chút phức tạp.

"Chú Diệp bên kia không sắp xếp ổn thỏa cho cậu sao?" Diệp Thiều Hoa hơi híp mắt lại.

Diệp Minh hít sâu một hơi: "Ông ấy nói tạm thời không có cách, chờ trở về thủ đô thì tìm ông ấy."

Diệp Thiều Hoa gật đầu, biểu thị ra đã hiểu, sau đó gọi hai cuộc điện thoại, cuộc bảo người ta chờ cô, một cuộc nói gì đó Diệp Minh không có nghe hiểu.

Hắn cũng không muốn hiểu, chỉ là cả người đều rất mê mang, sau đó mơ mơ màng màng bị Diệp Thiều Hoa dẫn tới một quán cà phê.

Sau hai mươi phút, hai người từ ngoài cửa tiến đến, âu phục phi thường nghiêm túc.

"Diệp đại sư." Một người trong đó nhìn quán cà phê một vòng, thấy được Diệp Thiều Hoa, hai mắt tỏa sáng.

"Chính là hắn, Diệp Minh." Diệp Thiều Hoa uống một ngụm cà phê: "Tôi đã nhắc đến chuyện của Diệp Minh trong điện thoại với ông rồi, mất bao lâu để giải quyết?"

Nghe được câu này, Diệp Minh sững sờ, cậu bỗng nhiên muốn đứng lên, ngồi ở đối diện Diệp Thiều Hoa, người này hắn hình như đã nhìn thấy trên tv.

Diệp Minh còn muốn nói điều gì, phía đối diện, người đàn ông trung đã mở miệng.

"Thư ký Vương, sai người tìm tư liệu của em trai Diệp tiểu thư, thuận tiện, vợ tôi đang dạy ở Nhất Trung, nếu như Diệp tiểu thư không chê, có thể để em trai cô lấy tư cách học sinh dự thính đến học, nhất định không có vấn đề gì." Điện thoại di động của người đàn ông trung niên vang lên, ông ta liếc mắt nhìn rồi nhanh chóng nở nụ cười, nói: "Đã tìm ra tư liệu về em trai của Diệp tiểu thư, chờ lát nữa sẽ trực tiếp chuyển đến lớp vợ tôi."

"Làm phiền rồi," Diệp Thiều Hoa gật đầu với ông ta, "Tôi có chút việc, còn phải phiền ông dẫn cậu ấy đi đến trường nhập học giúp tôi."

Cục trưởng Vương không dám chậm trễ chuyện của Diệp Thiều Hoa, trực tiếp đứng dậy đưa cô ra ngoài.

Chỉ có Diệp Minh vẫn đang sững sờ ngồi trên ghế.

"Vương ... Vương tiên sinh, ngài quen chị tôi sao?" Đáy lòng Diệp Minh vô cùng nghi hoặc, không nhịn được mở miệng hỏi người đàn ông trung niên một câu.

Người đàn ông trung niên thấy cậu là em trai Diệp Thiều Hoa, nên thân thiện nở nụ cười: "Làm sao tôi có thể không quen biết Đại sư Diệp chứ?"

Cậu ta vốn cho rằng người chị gặp trên nửa đường trở về nhà họ Diệp này cũng giống mình, chỉ là người bình thường, không ngờ cô ấy lại dễ dàng giải quyết xong chuyện nhà họ Diệp còn tạm thời không có cách giải quyết?

Chương 172

Diệp Thiều Hoa ở lại thành phố S hơn ba tháng, mới đó mới bắt đầu trở về nhà họ Diệp.

Nửa đường bở vì gặp mấy cục phong thủy vô cùng nguy hiểm, Diệp Thiều Hoa để người đưa Diệp Minh về nhà họ Diệp trước.

"Cô quan tâm người em trai kia vậy? Cậu ấy là em ruột cô sao?" Trên máy bay, người đàn ông lạnh nhạt ngồi bên cạnh cô mở miệng.

Diệp Thiều Hoa đang lật xem một quyển phong thủy, nghe vậy cũng không ngẩng đầu: "500 vạn, thu tiền."

Cô ở lại thành phố S hơn ba tháng là bởi vì đụng phải Phó Tấn Vân, nhất là khi cô nhìn thấy trên người anh có tử khí* quấn quanh.

* Điềm xấu, liên quan đến cái chết.

Phó Hằng đi theo Phó Vân Tần nhìn thấy Diệp Thiều Hoa lật sách phần phật, không biết có thấy được hay không nữa, không đến 1h cô lật hết 1 quyển.

Đọc nhanh như gió trong truyền thuyết cũng không lợi hại như vậy đâu?

Nhưng anh ta cũng không dám lên tiếng, ba tháng qua anh ta đã chứng kiến được sự lợi hại của Diệp Thiều Hoa, ngay cả Quỷ Vương khiến cả giới phong thủy phải e dè cũng bị cô phong ấn vào trong gương trên đùa. Việc này, anh ta còn dám nói gì được nữa.

"Diệp tiểu thư, sao cô lại trở về thủ đô?" Phó Hằng kinh ngạc nhìn Diệp Thiều Hoa: "Không phải cô ghét không khí thủ đô không được tốt ư

"Anh biết gì về nhà họ Thẩm không?" Diệp Thiều Hoa không hề trả lời anh ta, chỉ liếc mắt nhìn Phó Tấn Vân một chút.

Phó Hằng: "..."

Phó Tấn Vân im lặng một lúc rồi mở miệng: "Lúc ông nội tôi còn sống có nói, lão thái gia nhà họ Thẩm là một Bán Tiên."

"Ông ấy bao nhiêu tuổi rồi?" Diệp Thiều Hoa nhíu nhíu mày.

"159."

Diệp Thiều Hoa gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Sau khi máy bay hạ cánh, Phó Hằng muốn thay Phó Tấn Vân mời Diệp Thiều Hoa đến nhà họ chơi một chút. Ai ngờ quay đi quay lại đã không thấy bóng dáng Diệp Thiều Hoa đâu nữa.

Vẻ mặt Phó Tấn Vân không có bất kỳ biến hóa nào: "Đi về nhà."

Chú Diệp đã sớm nhận được tin Diệp Thiều Hoa trở về, nhưng cũng không hề để ý tới, cũng không hề thông báo với những người khác trong nhà họ Diệp.

Cho dù nói với Nhị tiểu thư hay Đại thiếu gia thì bọn họ cũng sẽ không chú ý tới Diệp Thiều Hoa.

Tam tiểu thư mới được tìm về lại còn dạo chơi ở bên ngoài tận ba tháng, lúc trở lại nhà họ Diệp, mọi người đã tìm xong chỗ dựa vững chắc cho mình, chỉ có mình cô không có chỗ dựa.

Chú Diệp dẫn Diệp Thiều Hoa đến gặp tộc trưởng, đúng lúc, tộc trưởng đang có khách quý.

"Tam tiểu thư, hiện tại tộc trưởng không rảnh, tôi cho người dẫn cô đến phòng của cô trước đã, bây giờ nhà họ Diệp đang tế tự, có không ít tiền bối đến, cô không nên đi loạn, tránh đụng phải bọn họ, lại gây thêm phiền phức." Chú Diệp chững chạc đàng hoàng nói.

Diệp Thiều Hoa lại không để ý lắm, chỉ hỏi một câu: "Diệp Minh đâu rồi?"

"Bát thiếu gia chắc đang ở trong từ đường* cùng những người khác." Chú Diệp cũng không quá lưu tâm đến Diệp Minh.

*Nhà thờ họ

Nếu Diệp Thiều Hoa đi vào, nhất định sẽ nhìn thấy vị khách quý của tộc trưởng nhà họ Diệp chính là vị Chu đại sư kia. Nhưng lúc này Chu đại sư không có vẻ mặt hòa ái như khi nói chuyện cùng cô, trái lại trên mặt còn có vẻ cao thâm khó lường.

"Tộc trưởng Diệp, ông không gặp vị Tam tiểu thư kia sao?" Đại sư Chu liếc nhìn Tộc trưởng nhà họ Diệp.

Tộc trưởng nhà họ Diệp đã sớm nghe chú Diệp nói về Diệp Thiều Hoa, biết cô là người không muốn trèo cao cũng không có năng lực nên cũng không để ý nhiều. Ông ta chắp tay, cung kính nói: "Chỉ là một tiểu bối nhà họ Diệp mà thôi, lần này phiền phức cho ông Chu rồi."

"Nếu không phải lần này được một người bạn tuổi trẻ tài cao kia chỉ điểm, có lẽ tôi cũng không tiến bộ được nhanh như vậy." Chu đại sư cảm thán một tiếng.

Nghe vậy, nội tâm Tộc trưởng nhà họ Diệp vô cùng chấn động, có thể chỉ điểm cho ông Chu chắc chắn không phải người thường, rốt cuộc người này là ai?

Trong lòng tuy chấn động, nhưng trên mặt ông ta cũng không biểu hiện ra nhiều.

Ông Chu là đại sư đức cao vọng trọng trong giới phong thủy, mấy năm nay nhà họ Diệp vô cùng sa sút, muốn khôi phục sự huy hoàng trước kia là vô cùng khó, bằng không đến mong lão tổ tông phù hộ cũng phải nhờ người ngoài đến giúp.

Dù sao chuyện như vậy, người trong nhà làm mới tốt.

Nhưng người nhà họ Diệp lại không có ai có thực lực này, nên mới phải mời Chu đại sư đến giúp đỡ.

Tộc trưởng nhà họ Diệp nghĩ tới đây liền thở dài.

Diệp Thiều Hoa đi thăm quan nhà họ Diệp một chút, nơi nhà họ Diệp tọa lạc là một long mạch*, nhưng mà cái long mạch này đang thoi thóp, nếu thật sự không nghĩ biện pháp cứu chữa, e là long mạch sẽ biến thành nơi của xác chết mất.

*Long mạch: Là vị trí cực tốt để xây nhà hay chôn cất người chết.

Cô có thể nhìn ra điểm này, chắc hẳn người nhà họ Diệp cũng đã nhìn ra, nhưng lại không hề để ý đến.

Mấy người mà nhà họ Diệp tìm về lần này đều được sắp xếp ở cùng một khu.

Diệp Thiều Hoa cầm chìa khóa trong tay, chú Diệp sợ cô làm phiền những người khác nên bảo cô đi đường vòng để tránh chạm mặt.

"Tam tiểu thư, đây là phòng của cô." Thái độ người hầu nói chuyện với cô có phần biếng nhác.

Đối với người gọi là Tam tiểu thư này cũng không có nửa điểm tôn trọng, người giúp việc biết cô vốn không được tính là chủ nhân chính thức của nhà họ Diệp, biết ai mới là người đáng giá để nịnh nọt, đối với Diệp Thiều Hoa mà dùng thái độ tôn kính mới kì cục đó.

Mặc dù bề ngoài Diệp Thiều Hoa là Tam tiểu thư nhà họ Diệp, nhưng trên thực tế địa vị của cô chưa chắc có thể so sánh được với một người giúp việc.

Thời điểm cô cầm chìa khóa mở cửa, người giúp việc nhìn xung quanh phòng, liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân trào ra.

Nhưng cô còn chưa kịp nhắc nhở Diệp Thiều Hoa, đã thấy Diệp Thiều Hoa thờ ơ lấy trong túi ra một cái la bàn tùy tiện ném lên trên bàn, sau đó thuận tay dời mấy vật trang trí.

Nhắc tới cũng kỳ quái, cái la bàn này vừa mới tiếp xúc với mặt bàn, khí lạnh trên người cô lập tức biến mất không còn một mảnh.

Trong nháy mắt bầu không khí trong phòng cũng thay đổi toàn bộ.

Ban đầu người hầu không hề để Diệp Thiều Hoa ở trong mắt, nhưng thấy cảnh tượng này xong, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ.

Thái độ đối với Diệp Thiều Hoa cũng có biến hóa rất lớn.

Ban đầu chú Diệp dặn dò kĩ càng người giúp việc canh chừng Diệp Thiều Hoa, không cho Diệp Thiều Hoa làm phiền khách quý, nhưng bây giờ người giúp việc cũng không dám nói gì với Diệp Thiều Hoa, thái độ cũng có quay ngoắt 360 độ.

Diệp Thiều Hoa nhìn phương hướng của la bàn, đi thẳng đến từ đường nhà họ Diệp.

Nhị tiểu thư và Tứ tiểu thư đụng phải Diệp Thiều Hoa ở từ đường, Tứ tiểu thư hơi kinh ngạc hỏi: "Chị ba, sao chị lại đến chỗ này?"

Diệp Thiều Hoa quan sát thấy bầu trời trên từ đường có sát khí âm u bay lên, chân mày nhíu lại rất sâu. Cô thầm tự hỏi sao nhà họ Diệp lại thành ra thế này.

Cô nghe được câu hỏi của Tứ tiểu thư, thuận miệng đáp một câu: "... Đến chiêm ngưỡng."

"Sao hôm nay cô lại trở về?" Nhị tiểu thư nhíu mày nhìn Diệp Thiều Hoa, nhưng bây giờ cô ta cũng không muốn so đo gì: “Bỏ đi, em tư giúp chị trông coi cô ta cho tốt, đừng để cho cô ta chạy loạn, cũng đừng để cô ta gây ra phiền toái gì."

Những người khác cũng biết Diệp Thiều Hoa không được nhị tiểu thư chào đón, đều cố gắng cách xa cô một chút.

Sau khi cô ta nói xong, Tộc trưởng nhà họ Diệp và Chu đại sư cũng đi tới cửa vào từ đường, bên cạnh còn có Đại thiếu gia vẻ mặt trang nghiêm đi theo.

Nhị tiểu thư lấy tư cách là người trẻ tuổi xuất sắc của gia tộc, trực tiếp tiến lên nghênh tiếp.

Chu đại sư đang nói chuyện cùng Tộc trưởng nhà họ Diệp chỉ khẽ gật đầu một cái rồi không để ý tới nữa. Cũng đúng thôi, với thân phận như ông ấy, đúng là không cần thiết phải nói chuyện cùng một tiểu bối.

Những người khác cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.

"Tộc trưởng Diệp, vị lão tổ tông nhà các ông không dễ mời về đâu."Chu đại sư nhìn quanh từ đường, thở dài một tiếng.

Tộc trưởng nhà họ Diệp chắp tay kính lễ. Ông ta đương nhiên biết tình huống bây giờ của nhà họ Diệp, bằng không cũng sẽ không mặt dày mời Đại sư Chu đến: "Chỉ cần Chu đại sư chịu giúp đỡ, nhà họ Diệp chúng tôi nhất định sẽ đáp hậu lễ."

….. Đột nhiên, bước chân của Chu đại sư dừng lại. Ông ta nhìn sang một phương hướng khác, xoa xoa hai mắt không dám tin tưởng.

Sau khi vững tin mình không nhìn lầm, Đại sư Chu lạnh lùng nhìn về phía Tộc trưởng nhà họ Diệp:

"... Tộc trưởng, ông làm như vậy là không được rồi. Có Diệp đại sư ở đây, ông còn tìm tôi đến trước mặt cô ấy bêu xấu nữa à.

Chương 173

Thực sự có người nhờ ông trời mà kiếm được cơm ăn.

Nếu nói thành công có 99% dựa vào nỗ lực, vật thì 1% còn lại chính xác là dựa vào vận may, cũng đừng quên nếu như không có 1% may mắn kia thì có cô gắng như thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng.

Chu đại sư cảm thấy Diệp Thiều Hoa chính là người được ông trời cho cơm ăn, trời sinh có một đôi mắt có thể nhìn thấu các trận pháp Phong Thủy, hơn nữa học vấn uyên thâm, thâm trầm, sâu sắc, hai tháng này ông ta đã xin Diệp Thiều Hoa chỉ dạy không ít lần.

Đương nhiên ông ta không hề liên hệ Diệp Thiều Hoa với nhà họ Diệp, bởi ông ta biết rõ tình hình hiện tại của nhà họ Diệp sa sút đến mức nào.

Vậy mà hết lần này tới lần khác, ông ta lại nhìn thấy Diệp Thiều Hoa đứng cùng đám người trẻ tuổi nhà họ Diệp.

"Diệp đại sư, sao cô lại ở chỗ này?" Tuy trước đó Diệp Thiều Hoa có bảo Chu đại sư gọi thẳng tên của mình, nhưng Chu đại sư không dám gọi, lại càng không dám kiêu ngạo với Diệp Thiều Hoa, đặc biệt là khi đối phương còn từng cứu ông ta một mạng.

Diệp Thiều Hoa không nhìn thấy Diệp Minh, ngược lại nhìn thấy Chu đại sư, cô cũng không hề cảm thấy kỳ lạ khi Tộc trưởng nhà họ Diệp đi cùng Chu đại sư: "Quay về thăm nhà một chút, tôi đi tìm Diệp Minh trước."

Chu đại sư biết Diệp Minh là ai, nghe vậy cũng không phản đối: "Vậy được, nếu sau đó cô còn thời gian thì đến giúp tôi một chút. Lá bùa lần trước cô bảo tôi nghiên cứu tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm, sớm biết cô ở chỗ Tộc trưởng nhà họ Diệp, tôi đã không đến bêu xấu rồi."

Thái độ của Chu đại sư đối với Diệp Thiều Hoa vô cùng quen thuộc, khiến anh cả Diệp và những người khác đều cảm thấy ngạc nhiên.

Đặc biệt là anh cả Diệp, trong tay hắn ta còn cầm áo khoác của mình. Nhìn thấy cô em gái gần như đã lãng quên này, hắn kinh ngạc vô cùng, không dám tin tưởng người vừa mới chuyện trò vui vẻ cùng Chu đại sư vậy mà lại chính là cô em gái cái gì cũng không biết mấy tháng trước.

Tộc trưởng nhà họ Diệp chưa từng gặp mặt Diệp Thiều Hoa. Mặc dù, ông ta đã nghe thấy tên của Diệp Thiều Hoa, thế nhưng đám người chú Diệp không hề đưa ảnh Diệp Thiều Hoa cho ông ta xem.

Đối với người như tộc trưởng nhà họ Diệp mà nói, đám con cháu tầm thường như Diệp Thiều Hoa không đáng nhắc tới, cho dù tư liệu có ở trong tay ông ta thì ông ta cũng sẽ không rảnh rỗi mở ra xem.

Cho nên khi ông ta nhìn thấy đám người anh cả Diệp dường như có quen biết với Diệp Thiều Hoa, liền vô cùng tò mò.

Mãi ông ta mới đợi được đến lúc không có ai, liền vội vã tìm anh cả Diệp hỏi cho rõ ngọn ngành.

Nhị tiểu thư nhà họ Diệp nhìn thấy cảnh này cũng chỉ biết âm thầm cắn răng.

Cùng lúc đó, tại nhà họ Phó.

"Phó Hằng, tuy Tấn Vân đã cầu xin cho con, nhưng nhà họ Phó luôn luôn thưởng phạt phân minh, tự mình chịu phạt đi."

Người phụ nữ đã có tuổi nghiêm nghị vung tay áo một cái.

Phó Hằng không oán giận một câu nào, đúng là lần này cậu đã sơ xuất.

"Tấn Vân, lần này con cũng cực khổ rồi, đi nghỉ ngơi đi."

Bà Phó nhìn Phó Tấn Vân bằng ánh mắt ôn nhu, hiền hòa.

Phó Tấn Vân vừa muốn lên tiếng, phía trước đã có người mở miệng: "Bà chủ, ông chủ và thiếu gia Duy Phong trở về rồi."

Bà Phó nghe thấy thế, trong nháy mắt liền quên mất Phó Tấn Vân, hai mắt sáng lên: "Mau lấy trà, bưởi ta đã chuẩn bị ra. Nghe nói cái mộ huyệt kia có chút tà môn, để cho bọn họ trừ tà đã..."

Sau đó bà Phó nhanh chóng chạy ra ngoài cửa. Phó Tấn Vân vốn đã quen với tình cảnh này, trên mặt không có chút biến hóa nào.

Ngược lại mấy người giúp việc đều liếc nhìn Phó Tấn Vân, vừa cảm thán vừa đồng cảm.

"Quả nhiên bà chủ và ông chủ vẫn thích thiếu gia Duy Phong hơn. Nghe nói người nhà họ Thẩm cũng không đối phó lại được cái mộ huyệt kia, ông chủ vừa nghe tin thiếu gia Duy Phong đến đó lập tức liền chạy tới, lo sợ cậu ấy xảy ra chuyện."

"Hết cách rồi, ai bảo thiếu gia Tấn Vân vừa cất tiếng khóc chào đời đã bị kết luận sống không qua hai mươi hai. Mấy năm trước bà chủ còn đau lòng vô cùng, nhưng giờ đây cũng đã hơn hai mươi năm, bọn họ sớm đã quen thuộc từ lâu, không còn đau buồn nhiều như trước nữa."

"..."

Lỗ tai Phó Tấn Vân cực kỳ nhạy bén, nghe rõ từng lời nói của những người này. Thế nhưng anh lại chẳng để tâm đến.

Nhiều năm như vậy, từ khi cha mẹ còn vì anh ta mà lau nước mắt, đến sau này ánh mắt dần dần chuyển đến trên người Phó Duy Phong, tuy rằng cũng khó chấp nhận, nhưng cũng quen rồi.

Nghĩ tới đây, anh chợt lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn rồi gửi đi.

Bởi vì Diệp Thiều Hoa nói chuyện cùng với Chu đại sư ở từ đường nên trong lúc nhất thời cô bị không ít người tiếp cận, cho dù cảm thấy buồn bực, nhưng ít nhất Diệp Thiều Hoa cũng hỏi thăm được Diệp Minh đã đi học rồi.

Điện thoại rung lên một cái, là một tin nhắn từ Wechat.

-- [ Phó Hằng bị trò chơi cô mang đến làm hại rồi. ]

Diệp Thiều Hoa vừa đọc được liền vui vẻ, sau đó gửi lại một dấu hỏi chấm.

-- [ Bởi vì không chú ý trông chừng tôi nên bị đày đi làm mấy việc nặng nhọc rồi. ]

Đọc được tin nhắn này, Diệp Thiều Hoa liền cảm thấy kỳ quái. Phó Tấn Vân cái gì cũng rất tốt, ngoại trừ việc cô không nhìn thấu vận thế của anh ta ra cũng không đến mức cần người kè kè bên cạnh như vậy, tại sao Phó Hằng lại vì chuyện này mà bị phạt?

Diệp Thiều Hoa trực tiếp gọi điện thoại đến: "Cứ như vậy đi, đợi tôi đi đón Diệp Minh, thuận tiện mời anh ăn cơm."

Hiện tại người nhà họ Diệp đều muốn bắt chuyện với cô, Diệp Thiều Hoa lười nghe bọn họ nói nhảm, dứt khoát đi ra ngoài.

"Tam tiểu thư." Hiện tại thái độ của chú Diệp đối với Diệp Thiều Hoa hòa ái hơn rất nhiều so với trước kia, cẩn thận đến xem, còn nhiều hơn một điểm cung kính, có câu nói này rất đúng, thực lực là bằng chứng tốt nhất đánh giá vị trí của một người: "Cô đi đâu vậy?"

Diệp Thiều Hoa nói ra một địa chỉ.

Chỗ đó cách trường Diệp Minh đi học không xa.

Kỳ thực hôm nay cô trở về cũng không nói cho Diệp Minh biết. Nếu không chỉ sợ cho dù Diệp Minh có tiết cũng sẽ nghĩ cách trốn học ở lại nhà họ Diệp để đợi cô.

"Cô chưa quen cuộc sống ở thủ đô, để tôi sắp xếp cho cô một chiếc xe."Chú Diệp nở nụ cười hòa ái, ông ta là người sắp xếp công việc lớn bé giúp người nhà họ Diệp, chuyện lớn chuyện nhỏ đều sắp xếp rất thỏa đáng.

Ông ta vốn cho rằng Diệp Thiều Hoa sẽ không từ chối ý tốt của mình, không ngờ câu trả lời của cô lại nằm ngoài sự dự liệu của ông ta.

"Không cần." Diệp Thiều Hoa giơ tay từ chối.

Chú Diệp biết mấy năm nay Diệp Thiều Hoa sống rất khổ sở, ngay cả bằng lái xe cũng không có, ông ta có lòng sắp xếp một chiếc xe đặc chủng cho cô, cô nên vui vẻ mới đúng, tại sao lại từ chối thẳng thừng như vậy chứ?

Ông ta còn chưa nghĩ ra, thì một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc đã "Xoạt --" một tiếng dừng lại trước cửa lớn nhà họ Diệp.

Chú Diệp sinh ra ở nhà họ Diệp, Tộc trưởng nhà họ Diệp cũng giao một vài quyền lực nhỏ vào tay ông ta, chứng tỏ ông ta không phải là người đơn giản. Vậy mà đến cả ông ta cũng không nhận ra chiếc xe này rốt cuộc là xe gì, không có nhãn hiệu cũng không có điểm gì đặc thù, nhưng có một chuyện chú Diệp có thể cảm giác được, đó là chiếc xe này nhất định rất quý giá.

Đặc biệt là -----

Ánh mắt của chú Diệp bị thu hút bởi biển số xe.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp