Tay Lê Tử Ngôn giống như mang theo ma lực, rõ ràng chỉ là xúc cảm ấm áp, lại giống như một tia lửa, đốt cháy Hàn Thạc.
Lòng bàn tay tinh tế chạm từ trên xuống dưới, từ cổ đến thắt lưng mẫn cảm, ngón tay mảnh khảnh chạm đến đâu cũng khiến Hàn Thạc cảm thấy nóng rực.
"Đến giờ ngủ trưa."
Hàn Thạc quay đầu đè lại cổ tay Lê Tử Ngôn, nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng ánh mắt Lê Tử Ngôn, giọng nói của hắn khàn khàn, ngắn ngủi bốn chữ mang theo ý muốn che giấu cảm xúc trong lòng.
"Được, nếu cậu không thoải mái nhớ nói với tớ đó."
Lê Tử Ngôn cũng cảm giác được giọng điệu khác lạ của Hàn Thạc, đôi mắt to hơi run rẩy, cúi thấp đầu, hơi thở ấm áp vờn ở sau tai mẫn cảm của Hàn Thạc, mang theo hương thơm đặc trưng thuộc về cậu.
Cảm giác được người sau lưng đã bò trở về giường của mình, Hàn Thạc nằm sấp trên giường, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại, nhưng cảm giác vừa rồi trên cơ thể lại càng thêm rõ ràng.
Buổi chiều, tất cả học sinh đều trở lại lớp học, Hàn Thạc nhìn Lê Tử Ngôn chỉ cách mình một lối đi. Trong lòng không biết sao có chút khó chịu, muốn nhìn cậu, mà không dám nhìn thẳng vào hai mắt Lê Tử Ngôn.
Mấy người cùng ký túc xá như Lâm Dương, Lý Hạo giống như hắn đều cảm thấy hơi khó xử, bọn họ cũng không phải rất chán ghét Lê Tử Ngôn, chỉ cảm thấy thích nam sinh là một việc kỳ quái. Mà trong khoảng thời gian này, Lê Tử Ngôn luôn quan tâm đến bọn họ khiến bọn họ có chút xấu hổ.
"Này, Lê Tử Ngôn."
Buổi tối sau khi tan học, lúc chuẩn bị đi ăn cơm, đoàn người Lý Hạo đi đến bàn học của Lê Tử Ngôn, từ trên cao nhìn Lê Tử Ngôn đang thu dọn tập vở, sờ sờ mũi, có chút mất tự nhiên mở miệng:
"Tụi này đi ăn cơm, cậu đi không?"
Lê Tử Ngôn ngửa đầu nhìn bọn họ, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc. Rồi từ từ loé lên một chút ánh sáng, giọng điệu còn mang theo sự ngạc nhiên không thể tin được:
"Tớ đi cùng được sao?"
"...... Nếu không tôi hỏi cậu làm gì, đi thôi, đi ăn cơm."
Nhìn bộ dạng của Lê Tử Ngôn, trong lòng Lý Hạo Tâm như bị bắn trúng một cái, cảm thấy người trước mặt này có chút đáng yêu, trên mặt cũng mang theo ý cười.
Lê Tử Ngôn hướng bọn họ nói lời cảm ơn, gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, vẻ mặt tươi cười ngoan ngoãn, sau đó đi tới bên bàn Hàn Thạc:
"Lớp trưởng, cậu đi ăn cơm không? Nếu cậu không muốn đi, tớ mua mang về cho cậu nha."
"Đúng vậy, Thạc ca, anh cũng đi cùng tụi em đi."
"Đúng đúng, Thạc ca, cả phòng chúng ta cùng đi ăn cơm đi."
Hàn Thạc luôn không thích thân thiết với người khác, nhưng nhân duyên của hắn cũng coi như không tệ, mấy người ký túc xá đương nhiên muốn cùng hắn có quan hệ tốt, lúc này nghe Lê Tử Ngôn hỏi, cũng muốn Hàn Thạc đi chung với bọn họ.
Động tác trên tay Hàn Thạc dừng lại, liếc mắt nhìn Lê Tử Ngôn, nhìn thấy sự mong chờ và căng thẳng trong mắt đối phương, gật đầu:
"Được."
Hầu hết người còn ở trong trường bây giờ toàn là học sinh lớp 11 và học sinh nội trú, cho nên người cũng không nhiều, sáu nam sinh đi thẳng lên lầu ba của phòng ăn, mỗi người tự đi mua phần cơm của mình, tìm một cái bàn ngồi chung.
Lê Tử Ngôn là người đầu tiên mua xong, sau khi đặt cơm của mình lên bàn liền đi mua sáu chai nước uống khác nhau, cầm sáu đôi đũa, ngồi tại bàn ngoan ngoãn chờ đợi. Trên thực tế diện mạo của cậu rất chói mắt, xinh đẹp kinh người, cho dù trên người chỉ mặc đơn giản bộ đồng phục học sinh, cũng không thể che giấu được vẻ ngoài nổi bật của mình, tương lai nếu vào giới giải trí, nhẹ nhàng đóng vài bộ phim, đã có thể mê hoặc ngàn vạn thiếu nữ.
Cậu hiện tại ngoan ngoãn nghe lời ngồi tại bàn, hơi cúi mặt xuống, đôi mắt đào hoa hơi nâng lên, mang theo chút ánh nước, dịu ngoan làm cho lòng người ngứa ngáy.
Lúc Hàn Thạc trở về liền thấy được cảnh đẹp như vậy, đối phương nhìn thấy bóng dáng của hắn, đôi mắt cong lên lộ ra một nụ cười, quả thực giống như một đóa Tuyết Liên đang nở rộ, tình cờ mở luôn cả lòng hắn.
"Ồ, cậu lấy đũa hả, cảm ơn nha."
Mấy người còn lại đều nhao nhao cảm ơn, Lê Tử Ngôn cũng chỉ mỉm cười, không nói nhiều, cậu và Hàn Thạc ngồi cạnh bên nhau, đem trà trong tay đưa cho Hàn Thạc.
"Lớp trưởng, có thể uống trà Ô Lông không?"
"Có thể, cám ơn."
Hàn Thạc khẩu vị thanh đạm, không thích đồ ngọt, bình thường chỉ thích uống trà, nhìn thấy ly trà trong tay mình khác với những người khác, lông mày và trong lòng Hàn Thạc đều không thể kiềm chế nảy nhẹ một cái.
Mấy người khác cũng được mua cho đồ uống ưa thích, bọn họ đều có cảm xúc khác nhau trong lòng. Lý Hạo lén nhìn Lê Tử Ngôn vài lần, không biết vì sao cảm thấy tay và tim đều ngứa ngáy.
Bữa cơm diễn ra trong yên bình còn có chút náo nhiệt, đã gần một tháng kể từ lúc bọn họ dừng việc bắt nạt Lê Tử Ngôn, quan hệ trong ký túc xá hình như đã nhẹ nhàng xảy ra thay đổi không nhỏ.
Thái độ của mọi người đối với Lê Tử Ngôn cũng đã thay đổi một chút, có khi chính bản thân họ cũng không biết
"Thạc ca, chúng ta có đi chơi bóng rổ đi?"
Lý Hạo xoay quả bóng rổ trên tay, liếc mắt nhìn đồng hồ, sau đó quay đầu nhìn về phía Lê Tử Ngôn:
"Tiểu Ngôn cũng đi theo đi."
"Được, nhưng mà tớ chơi không giỏi lắm, chỉ có thể ở bên cạnh cổ vũ các cậu."
"Không sao, ca dạy cậu!"
Lý Hạo Tiếu cười ôm lấy bả vai Lê Tử Ngôn, trong khoảng thời gian này bọn họ đều cùng nhau ăn cơm, Lê Tử Ngôn đối với sở thích của bọn họ đều nắm rõ, thỉnh thoảng còn mang điểm tâm sáng cho bọn họ, hoặc là lúc về nhà đưa cho bọn họ bánh quy nhỏ mình làm, vô hình kéo gần khoảng cách giữa bọn họ, hiện tại Lý Hạo cũng không chán ghét việc tiếp xúc thân thể với Lê Tử Ngôn.
Hàn Thạc nhìn bả vai và cánh tay hai người dính với nhau, ánh mắt căng thẳng dính chặt lên cách tay họ, gật đầu:
"Được, cùng chơi đi."
Sáu người trong phòng ngủ, Lê Tử Ngôn không chơi bóng rổ, còn lại năm người, trên đường bọn họ đi đến sân bóng rổ, tính toán tìm một người ghép thành sáu người đấu 3v3, nhưng vừa đến sân đã đụng phải một nhóm chơi bóng rổ khác.
Trong nháy mắt hai nhóm gặp nhau, ánh mắt đều không được tự nhiên, đám người Hàn Thạc đều liếc nhìn về Lê Tử Ngôn đang bị bọn họ vây ở giữa.
Năm người đối diện, nhìn bọn họ đi tới đây kinh ngạc một chút. Nhưng khi nhìn thấy Lê Tử Ngôn, vẻ mặt biến thành khinh thường, nam sinh ở giữa còn hơi nhíu mày, mặt còn mang theo chút chán ghét, khiến lông mày Hàn Thạc nhíu chặt, ngay cả trong lòng Lý Hạo cũng không biết được là tư vị gì, đã nghe lời ác ý:
"Ôhh, mỹ nữ cũng biết chơi bóng rổ sao? Dáng người nhỏ bé này không sợ bị bóng rổ đập khóc à."
"Này, đừng nói vậy chứ, bọn biến thái có khi có năng lực đặc biệt đó?"
Các nam sinh chế nhạo,nhắm vào Lê Tử Ngôn nói những lời ác ý.
Lê Tử Ngôn giống như không nghe thấy, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ nhìn ánh mắt của nam sinh đứng ở giữa, mang theo cảm xúc kì lạ.
Cậu nhớ rõ người đó, nam nhân đầu tiên cậu thích, người đầu tiên mắng cậu là kẻ biến thái, lừa dối cậu.
Hàn Thạc đứng bên cạnh Lê Tử Ngôn, luôn chú ý đến trạng thái của Lê Tử Ngôn, thấy cậu trong nháy mắt thất thần, nắm tay cuộn chặt, di chuyển lên trước bảo vệ Lê Tử Ngôn ở sau lưng:
"Muốn chơi bóng rổ sao? Đến đấu một trận."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT