"Tiểu Thạc, về rồi à, mau đưa cặp xách cho dì, đi rửa tay, dì đã làm xong cơm rồi."
Dì ở nhà đã chuẩn bị xong mọi thứ, thấy Hàn Thạc mở cửa tiến vào, vội vàng vẫy tay với hắn, tiếp nhận cặp xách trong tay Hàn Thạc.
Hàn Thạc chào hỏi dì, sau đó liền lên lầu đi vào phòng mình, trong điện thoại di động là tin nhắn ba mẹ gửi cho hắn, sau khi trả lời, thở dài một hơi, ném quần áo trên người sang một bên.
Bởi vì trong nhà chỉ có hai người hắn và dì, cho nên dì cũng chỉ làm hai mặn một canh vừa đủ cho hai người bọn họ ăn.
"Ăn xong nghỉ ngơi thật tốt, trái cây dì đã cắt sẵn cho con, để trong tủ lạnh, chậm một chút rồi hãy ăn, dì đi giặt quần áo của con."
"Dạ, cám ơn dì..."
Hàn Thạc gật đầu, ngồi trên sô pha, đột nhiên nhớ tới cái gì, mạnh mẽ đứng lên:
"Dì, đồng phục học sinh của con chưa cần phải giặt..."
"Không cần giặt sao? Được rồi, vậy dì để ở đó, chờ con muốn giặt liền trực tiếp gọi dì, dù sao vẫn còn đồng phục học sinh dư."
Dì cười cười, cũng không chú ý quá nhiều đến Hàn Thạc khác chỗ nào, cầm một ít quần áo liền vào nhà vệ sinh.
Nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, hắn bước nhanh đến cầm đồng phục học sinh của mình ôm vào trong ngực, sau đó trở về phòng, đóng cửa phòng lại, dựa vào vách tường. Nhìn đồng phục học sinh trong tay, không khỏi nhớ tới mùi hương trên đó cùng với nụ cười của Lê Tử Ngôn chiều nay. Hắn cúi đầu vùi mặt vào trong đồng phục học sinh, một mùi thơm trong nháy mắt vây quanh hắn...
Nghĩ cái gì hoặc làm cái gì tất nhiên Lê Tử Ngôn không biết. Lê Tử Ngôn về nhà ăn cơm xong, thả người ở trong phòng, tập vài bài thể dục đơn giản, rồi mở notebook trên bàn học, viết viết vẽ vẽ trên đó.
"Ký chủ, tôi thấy tiến triển hiện tại của ngài quá là thong thả, đây là lúc thích hợp áp dụng kế hoạch mới hoặc là sử dụng một chút thủ đoạn, nếu ngài yêu cầu, tôi sẽ cung cấp cho ngài kỹ năng hỗ trợ trà xanh."
"Kỹ năng hỗ trợ trà xanh?Nói nghe thử một chút."
"Dựa trên phân tích dữ liệu lớn và kinh nghiệm từ nhiều thế giới, tôi đã phân loại sơ bộ các đặc điểm của trà xanh và đã tạo ra một phương án trà xanh, chẳng hạn như trích đoạn trà xanh, nếu ngài cần sử dụng, tiến hành lấy tích phân để đổi."
"Ngươi xem bây giờ ta giống như có điểm tích phân sao?"
"......."
007 trầm mặc không nói nên lời, Lê Tử Ngôn khẽ cười một chút, có chút bất đắc dĩ:
"Ta trói buộc với hệ thống mấy người ngay cả lần ưu đãi đầu tiên cũng không có, hiện tại còn muốn ta dùng tích phân để đổi lấy kỹ năng. Quên đi. Hơn nữa ta cảm thấy cũng không phải một chút tiến triển cũng không có, không nên quá sốt ruột, ta vừa mới tới thế giới này chưa tới nửa tháng, nhất định là cần thời gian mài giũa."
"Tuy nhiên, theo phân tích dữ liệu, tương tác của ngài với các NPC khác đã vượt quá sự tương tác của ngài với Hàn Thạc."
"Cái gì gọi là trương trì có độ, lạc mềm buộc chặt? Nếu như ta cứ quấn lấy Hàn Thạc, quấn quýt chặt chẽ, ngược lại hắn sẽ nghi ngờ, cũng sẽ xa lánh ta. Không phải ta đi tương tác các NPC khác để tích lũy kinh nghiệm trà xanh sao?Ta lúc trước chưa từng làm loại chuyện này, đương nhiên phải lấy bọn họ luyện tập."
Lê Tử Ngôn nói ngược lại cũng là lý, 007 trầm mặc trong chốc lát, không nói gì nữa, yên lặng trở lại thế giới Chủ Thần, bắt đầu sửa sang lại kinh nghiệm.
Đem notebook khép lại, Lê Tử Ngôn một tay chống mặt nhớ tới đôi tai đỏ bừng của nam sinh chiều nay, tiếng tim đập thình thịch, còn có mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người trộn lẫn mùi bạc hà, khóe môi nhếch lên một nụ cười.
Kỳ nghỉ luôn trôi qua rất nhanh chóng, Lê Tử Ngôn nói lời tạm biệt với cha mẹ, liền mang theo cặp xách đến trường, tuần này đến lúc thay đổi chỗ ngồi. Khi đến lớp, vị trí cậu và Hàn Thạc chỉ cách nhau một lối đi.
"Chào buổi sáng."
Nhìn thấy nam sinh ngồi bên cạnh, Lê Tử Ngôn tâm trạng rất tốt cười với hắn, chào hỏi:
"Lớp trưởng, có khỏe không, hôm qua nhìn cậu rất mệt mỏi, chân có phải có chút nhức hay không?"
"......Không sao đâu."
Hàn Thạc chỉ nhìn Lê Tử Ngôn một cái, rất nhanh thu hồi tầm mắt của mình, một bộ đồng phục học sinh đến bây giờ vẫn chưa giặt, đang đặt trên giường ký túc xá của hắn, hắn cũng không biết mình bị làm sao, chỉ cảm thấy người trước mặt này bỗng nhiên khiến hắn bối rối.
Lê Tử Ngôn cũng không nói thêm gì nữa, khẽ cười một chút, lấy đồ của mình ra bắt đầu tự học.
Vào giờ nghỉ trưa, tất cả các bạn cùng lớp đều trở về phòng ngủ. Lê Tử Ngôn là người đầu tiên trở về, sau khi cậu thu dọn xong đồ đạc, những người khác sôi nổi vào ký túc xá.
Nhìn thoáng qua Lý Hạo vừa mới vào cửa, chân có chút không được tự nhiên, Lê Tử Ngôn có tính toán trong lòng.
Cậu đi đến vị trí của hộp tủ, cúi xuống tìm kiếm hộp thuốc của riêng mình. Vị trí hộp tủ vừa vặn ở gần cửa ký túc xá, nơi bất kỳ một phương hướng nào cũng có thể nhìn thấy, nơi đó cảnh tượng rõ ràng. Tủ của Lê Tử Ngôn lại ở dưới cùng, cậu khom lưng là có thể nhìn thấy sống lưng gầy gò của cậu.
Bởi vì khom lưng, quần áo của cậu hơi cuộn lên, lộ ra một đoạn thắt lưng trắng nõn mảnh khảnh. Ngay cả cách xa như vậy cũng có thể cảm nhận được kết cấu mịn màng trên đó.
Thông qua đại hội thể thao ngày đó, mấy nam sinh đã chú ý đến Lê Tử Ngôn, lúc này càng không hẹn mà cùng đặt tầm mắt lên người Lê Tử Ngôn.
Cũng không biết là vì biết chuyện Lê Tử Ngôn thích nam sinh, hay là vì Lê Tử Ngôn người này quá mức hấp dẫn, bọn họ nhất thời cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô. Nhìn một đoạn da thịt trắng nõn, có chút không kiềm chế được đôi mắt nóng bỏng.
Hầu kết Hàn Thạc giật giật một chút, một đoạn eo nhỏ cùng mùi hương nhàn nhạt trên người cậu ùa vào trong đầu hắn, mạnh mẽ đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Lê Tử Ngôn đối với tầm mắt của họ tựa như không thấy, cầm bạch dược Vân Nam đi tới bên giường Lý Hạo, một đầu gối quỳ xuống giống đại hội thể thao ngày đó, cầm mắt cá chân hắn phun thuốc lên trên đó, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp.
"Sau khi về nhà lại chơi bóng rổ đúng không, không phải nói cho cậu biết phải chăm chỉ xoa bóp, ít vận động mạnh sao?"
Thanh âm Lê Tử Ngôn rất nhẹ nhàng, mang theo sự quan tâm nhàn nhạt, cho dù có một ít oán giận như cha mẹ, cũng không làm cho người ta cảm thấy phiền lòng.
"A, không cẩn thận quên mất..."
"Chờ cậu biết đau rồi sẽ không quên."
Sau khi xoa xoa xong, Lê Tử Ngôn từ trên mặt đất đứng lên nhìn về phía mấy người khác, xác định không có vấn đề gì lớn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Thạc cũng từ phòng tắm đi ra, Lê Tử Ngôn đi vào rửa sạch, tay cầm thuốc trắng Vân Nam cùng một túi khăn ướt lên giường, mấy nam sinh khác cũng nhao nhao lên giường nghỉ ngơi.
Lê Tử Ngôn ngồi trên giường, nhìn Hàn Thạc đi lên, không đợi hắn nằm xuống, đã nâng người quỳ xuống đầu giường:
"Lớp trưởng, lúc cậu giơ cánh tay có phải hơi khó chịu không, tớ xoa bóp cho cậu một chút nha."
Thiếu niên mảnh khảnh quỳ trên giường, hai tay chống đầu giường, đồng phục học sinh có hơi rộng lớn bị xương quai xanh và đầu vai của cậu căng ra, lộ ra một khoảng trống lớn, vừa vặn có thể nhìn thấy làn da trắng nõn bên trong quần áo, còn có hai đóa hoa hồng phấn nộn.
Hàn Thạc hô hấp cứng lại, cảm giác đầu óc đều nóng lên, không đợi hắn phản ứng lại, đối phương cũng đã có động tác động tác, kéo tay hắn cởi áo nằm sấp trên giường.
Chờ hắn hồi phục tinh thần, đôi tay nhu nhược như không xương đã bắt đầu di chuyển trên lưng hắn, nhẹ nhàng ấn bóp, phảng phất mang theo một loại ma lực quyến rũ người khác.
Hết lần này tới lần khác người kia lại không hề phát hiện, cúi người tựa vào bên tai hắn, mang theo mùi thơm độc đáo khẽ thở ra như hoa lan:
"Lớp trưởng, thoải mái sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT