Giọng nói của Cố Thừa Trạch khiến những học sinh bên cạnh hơi sửng sốt, vẻ mặt của Trình Hàm trong nháy mắt cũng cứng ngắc, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
"Được rồi, vậy chúng ta đi thôi!"
Trình Hàm đứng bên cạnh Cố Thừa Trạch, làm ra dáng vẻ như rất quen thuộc cùng bầu không khí thân mật giữa hai người, cộng thêm câu nói nửa thật nửa giả vừa rồi của Trình Hàm, lập tức khiến cho những tân sinh viên này tưởng tượng liên miên.
Tuy Cố Thừa Trạch luôn ôn nhu gần gũi, nhưng trên người hắn vẫn có một loại khí chất thanh lãnh khó hiểu, hơn nữa hắn cũng là bậc giáo viên, các bạn học cũng không dám lỗ mãng.
Ngược lại là Trình Hàm, rất tự nhiên vẫy tay với các bạn trong lớp, đi theo bên cạnh Cố Thừa Trạch. Tô Sỹ đang chờ bên ngoài tòa nhà dạy học, thấy Trình Hàm và Cố Thừa Trạch cùng đi ra, cảm giác có chút lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, đi tới bên cạnh Trình Hàm:
"Hàm Hàm, đói bụng chưa, anh đã đặt nhà hàng, cùng nhau đi ăn cơm thôi."
Ba người đi song song, Trình Hàm đi ở giữa, cùng nhau đi về phía cổng trường.
Tính cách Trình Hàm hoạt bát, ở giữa hai người giống như một con chim sẻ líu ríu, nhưng cũng nhờ có hai người này nguyện ý trò chuyện với cô, thỉnh thoảng trả lời một câu.
"À, sao thầy Cố lại ở đây, đang muốn đi ăn cơm sao?"
"Ừm, đang định đi ăn trưa, Tử Ngôn, cậu cũng đi chung đi."
Lê Tử Ngôn nhìn về phía sau, vừa lúc nhìn thấy Trình Hàm và Tô Sỹ đang đi tới chỗ hai người, trong ánh mắt chợt lóe lên một tia kinh ngạc, lắc đầu.
"Không cần, không tiện lắm, lát nữa em đi căn tin ăn cũng được."
Là cô gái duy nhất trong bốn người, Trình Hàm đương nhiên được mọi người nhường nhịn, chuyện gọi món cũng giao cho cô.
Gọi món ở nhà hàng Liên Tinh không phải do con người thực hiện, mà gọi trên màn hình chuyên dụng, tốc độ dọn món cũng rất nhanh, nhưng khi món ăn được đưa lên, ba người còn lại đều sửng sốt.
Bởi vì sự tiến bộ về y tế và kỹ thuật, rất nhiều món ăn đã loại bỏ tạp chất không cần thiết bên trong, sẽ không gây hại gì cho cơ thể lính gác và cũng có thể giữ lại hương vị ban đầu đến mức tối đa.