Mấy chuyện như sau khi vượt thời gian, thì vận rủi lập tức biến mất này nọ, cuối cùng không hề xảy ra với Ôn Loan.

Lái xe buýt mà là chuyên môn cái quái gì? Hệ hành tinh White Whale cũng không có xe, chỉ có phi thuyền, đừng nói đến chuyện cầm lái, ngay cả chữ viết hiện giờ, Ôn Loan còn không biết nữa là.

Người đẹp tóc đỏ làm việc tại khu quản lý hộ tịch vẻ mặt tiếc nuối nói với hắn, vương quốc hiện giờ không cần "năng lực chuyên môn" này của Ôn Loan, cũng chưa có công việc thích hợp cho hắn, dựa theo "Luật cứu trợ dân lưu lạc", chỉ có thể cung cấp cho hắn chỗ ở tạm thời và thức ăn trong một tháng.

"Vậy tôi phải học ngôn ngữ ở đâu? Và học phí bao nhiêu?" Ôn Loan vội hỏi "Dù tự tìm việc, tôi cũng nên được cấp một thiết bị phiên dịch đúng chứ!"

Người đẹp ngạc nhiên nhìn hắn:"Xin lỗi, trong luật không có quy định này. Thật ra ngài không cần lo lắng thế đâu, chín mươi chín phần trăm dân lưu lạc cuối cùng sẽ được trở về thời không của mình, ngài chỉ việc nằm trong phòng chờ "Lần lưu lạc thứ hai " là được."

"..."

Đùa nhau đấy à?

Miệng Ôn Loan giật giật, cố gắng cười thật chân thành: "Tôi thật tò mò một phần trăm còn lại, đã sống tại hành tinh Dark Blue này bằng cách nào?"

"Chuyện này còn tùy vào năng lực mỗi người, tôi cũng khó giải thích lắm, thưa ngài."

Người đẹp tóc đỏ mỉm cười đứng dậy, đặt một thứ màu bạc trông giống đồng hồ lên bàn: "Đây là giấy tạm trú tại hành tinh Dark Blue của ngài, cũng vừa là chìa khóa phòng, vừa là chứng nhận để lãnh thức ăn hàng ngày, hơn nữa còn là một tấm bản đồ thành phố đơn giản có sẵn chú thích bằng tiếng Anh trên đó. Bây giờ, xin mời."

Cuối hành lang một tòa nhà lớn được trang hoàng tráng lệ, vẫn phong cách cung điện Tây Âu như cũ, có điều từ hiên cửa trở xuống treo gần mấy chục tấm bảng kim loại, trên đó dùng nhiều loại ngôn ngữ viết "Nơi cư trú tạm thời của dân lưu lạc", Ôn Loan còn thấy được cả chữ hình nêm cùng chữ giáp cốt trong truyền thuyết.

(Chữ giáp cốt là một loại văn tự cổ của Trung Quốc, được khắc trên mai rùa hoặc xương thú)

Nếu điều mà tên cảnh sát tuần tra và nhân viên hộ tịch nói là thật, thì những người bị vết nứt không gian kéo đến đây đúng là đủ mọi dân tộc, thời đại luôn ấy chứ.

Khoan nói mấy thứ khác, chỉ riêng chuyện hàng xóm của hắn có thể là quý tộc Pháp hoặc binh lính thành Athen đã đủ khiến Ôn Loan căng não. Theo hắn, cái tên hợp nhất cho tòa nhà này không phải "Nơi cư trú tạm thời của dân lưu lạc" mà phải là "Bệnh viện tâm thần" mới đúng.

"Lầu 1 phòng số 4, cám ơn đã hợp tác, thưa ngài. Chúc ngài sớm ngày lưu lạc."

"..." Gân xanh trên trán Ôn Loan giật giật.

Giọng điệu này, sao nghe giống "Chúc anh sớm đi lạc, sớm mất tích, cám ơn đã hợp tác" vậy kia chứ.

Hơn nữa, hắn cũng không muốn cãi lại, cho dù hành tinh Dark Blue này khoa học tiến bộ cỡ nào, đời sống thịnh vượng cỡ nào đi nữa, hắn chỉ luôn mong ngóng được trở lại thị trấn Aerolite tiếp túc nghề lái xe buýt và sống trong căn nhà tồi tàn của mình.

Ôn Loan cảnh giác nhìn chằm chằm nơi ở tạm thời này.

Quá bất thường.

Từ lúc bảng điện tử tự động mở cửa căn phòng số 4, hắn đã bắt đầu nghi ngờ, khi thấy rõ cách bài trí bên trong thì sự nghi ngờ đó đã lên đến đỉnh điểm.

Sàn gạch bóng loáng, không gian rộng rãi, cách trang hoàng y hệt khách sạn ở thế kỷ 21, hơn nữa còn có riêng một phòng nhỏ, ngoài cùng đặt một cái bàn cùng chiếc sofa bằng da không rõ chủng loại, bên trong chỗ để giường, nằm một cái khoang ngủ dài hai mét làm bằng kim loại ánh bạc.

—— dù tên cảnh sát kia có ghen ghét ra mặt với nhóm người vượt thời gian cỡ nào chăng nữa, suy cho cùng cũng do phúc lợi dành cho nhóm người này quá tốt.

Nhìn căn phòng này xem, ở thời đại mà ngay cả một chiếc giường cũng trở thành đồ cổ trong viện bảo tàng, thế mà lại bài trí nội thất y như thời đại của Ôn Loan, và chỉ để làm chỗ ở lâm thời thôi đấy.

Tòa nhà này cao sáu tầng, có ít nhất ba mươi căn phòng, không lẽ mỗi phòng mỗi thiết kế riêng? Một đất nước tốn nhiều công sức như vậy, chỉ để chiêu đãi dăm ba tên ất ơ vượt thời gian mà đến, khiến bọn họ ăn ngon ngủ khỏe rồi phủi mông trở về thôi sao?

Có ngu mới tin!

Ôn Lan không phải nhà khoa học, cũng chẳng phải nghệ sĩ gì, nói hắn chả có giá trị gì cũng không quá, nhưng hắn chắc chắn tên lính Athen kia không hề mang lại lợi ích gì cho chính phủ, hành tinh Dark Blue tuyệt đối không có lý do đối xử với bọn hắn tốt đến vậy.

Lẽ nào toàn bộ chuyện này là một âm mưu động trời?

Dân vượt thời không đến đây thực chất không trở về được, mà là bị bí mật giết chết hoặc bị đem đi làm thí nghiệm? Mấy người đó vốn thần bí xuất hiện, cho dù bỗng nhiên mất tích thì chả ai thấy lạ.

Ôn Loan càng nghĩ càng thấy đúng.

Hắn cảnh giác nhìn chằm chằm vào khoang kim loại màu bạc trong phòng ngủ, không cần biết đây có phải kiểu dáng giường ngủ thời đại này hay không, hắn nhất quyết sẽ không tới gần nửa bước —— nếu toàn bộ đồ dùng đều được mô phỏng, tại sao chỉ có giường ngủ là ngoại lệ?

Ôn Loan cẩn thận đi qua đi lại trong phòng, hắn không tìm thấy thứ gì đáng nghi có hình dạng từa tựa thiết bị phun khí hết, nhưng chúng rất có thể được giấu sau những bức tường này, tùy thời phun khí độc hoặc khí gây mê làm hắn bất tỉnh.

Phải nhanh rời khỏi đây!

Ôn Loan mở cửa, bỗng chững lại.

Hắn nhìn món đồ trông giống đồng hồ trên tay mình, muốn vứt đi, nhưng nghĩ lại, người hắn chỉ còn độc mỗi bộ đồ ngủ, ăn mặc như thế ra đường, không bị tóm lại mới lạ đó!

Tủ quần áo trong phòng có vài bộ kiểu dáng giống với mấy người đi đường khi nãy, có cả giày nữa, nhưng Ôn Loan không dám mặc.

Nếu điều hắn nghi ngờ là thật, thì trên đồng hồ cũng như quần áo có thiết bị theo dõi là quá bình thường. Bất kì chính phủ nước nào đều sẽ không để mặc một đám người lưu lạc tùy tiện dạo phố trên lãnh thổ quốc gia của họ.

Thôi, đành chờ người đưa cơm đến vậy, bộ đồ của tên đó chắc chắn an toàn, may ra còn có thể cướp được một cái máy phiên dịch không chừng.

Ôn Loan lặng lẽ cầu Chúa phù hộ mong người đưa thức ăn đến đừng là người máy.

Bỗng, bên tai Ôn Loan vang lên giọng nói sang sảng:

"Hiếm thấy đó nha, tôi thấy gì đây, một hàng xóm mới!"

Ôn Loan vội quay đầu, thấy đứng trước cửa phòng là một người đàn ông đầu đội mũ phớt, vai đeo nguyên dải đạn bằng đồng, mặc đồ cao bồi đi ủng da, cổ còn choàng một chiếc khăn vải màu vàng.

Hắn vừa cười ha hả với Ôn Loan vừa giang hai tay ra ý chỉ mình không hề có ác ý.

Ánh mắt Ôn Loan dừng lại trên bao súng đeo tại thắt lưng người này hồi lâu.

"Ở cái chỗ quỷ này, có thể gặp một gương mặt mới, không choàng khăn trải giường, mà ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, thật là một điều đáng mừng!" Người đàn ông trông cực kỳ khôi ngô, mắt sâu hun hút, tóc đen óng gợn sóng, nhìn rất hấp dẫn.

Hắn ăn mặc như vậy, dân Mỹ mà thấy chắc sẽ la ầm lên:

Ồ cao bồi miền tây kìa!

Thế kỷ 19, xuyên suốt lịch sử nước Mỹ là những anh hùng trên lưng ngựa, hình tượng nhân vật trong mấy phim Hollywood giống y chang người này, ngay cả khuôn mặt cũng xuất sắc hệt diễn viên nổi tiếng.

"Xin chào." Ôn Loan chán nản nói, hắn không biết phải xưng hô với người trước mặt như thế nào đây.

Biết đâu đối phương còn lớn hơn người cha đã mất của hắn một bó tuổi ấy chứ.

"Anh mới đến hôm nay à? Bạn tôi ơi, tôi nán lại đây cũng được mười ngày rồi, một mống ngựa cũng chả thấy, bia cũng không, càng khỏi nói đến những cô nàng gợi cảm nóng bóng! Đây quả là địa ngục, hàng xóm lúc trước của tôi là một tên điên chuyên khoác khăn trải giường, còn chả nói được tiếng người luôn đó!" Chàng cao bồi anh tuấn vung tay loạn xạ, bực mình kể lể.

Thân thể anh ta cường tráng, cơ bắp rắn rỏi.

Từng làm cao bồi miền tây hoang dã, khỏi nói cũng biết sức lực phải mạnh dữ lắm mới khuất phục được mấy chú ngựa ngang bướng, đồng thời còn phải trông chừng và chăm sóc lũ ngựa, Ôn Loan chỉ đành tiếc hận bỏ đi suy nghĩ cướp súng từ người này.

—— Nếu không phải từng bị bắt và chịu thiệt từ viên cảnh sát tuần tra nọ, hắn cũng không biết đối người nơi này, súng, dao gọt trái cây và nĩa, về độ nguy hiểm thì chả khác gì nhau.

Lòng Ôn Loan nặng trĩu, tình hình nghiêm trọng rồi đây.

"Này mà có bia, tôi nhất định sẽ khao anh một chầu..." Chàng cao bồi quen thuộc đi vào phòng, anh ta ngó nghiêng nội thất xung quanh, lại than thở một trận "Căn phòng tuyệt thật, nhìn y như nơi ở của mấy người chủ trang trại miền nam. Chậc chậc, người anh em, anh đến từ đâu thế?"

"Năm 2010 Công nguyên."

"Chúa ơi!" Tên cao bồi vội hỏi "Anh có nghe qua tên Joan Wilson chưa? Tôi là một trong những cao bồi nổi tiếng nhất vùng Texas đó, biết đâu trăm năm sau tên tôi vẫn được người khác nhắc tới."

"Ồ, xin lỗi anh..." Ôn Loan vẻ mặt tiếc nuối nhìn anh ta "Tôi không rành mấy chuyện này lắm."

"Vây anh làm nghề gì?" Chàng cao bồi dựa người lên khung cửa, đôi bốt cao nhịp nhịp trên sàn, bảnh tỏn hỏi.

"Dân thường trong một thị trấn nhỏ thôi."

"Ái chà chà." Chàng cao bồi khoanh tay, lắc lắc đầu nói "Thân phận không đặc biệt lắm... chả sáng tạo gì hết (giọng thì thầm)."

"Anh nói gì?"

"À, không có gì." Anh ta vừa dứt lời, một chàng trai cao lớn liền từ cửa chính đi ngang qua, hắn ta một tay cầm giáo, một tay cầm khiên, khoác trên người tấm vải trắng, để trần một bên vai và phần lưng, da thịt trắng trẻo rắn chắc phủ đầy một lớp nước tựa dầu ô liu, các bắp thịt phập phồng khỏe mạnh, trông rất cuốn hút.

Anh chàng cao bồi nhanh nhẹn đá cánh cửa đóng lại.

"Người Athen, thời Hy Lạp cổ, bọn họ hẳn phải tan thành tro cùng với đám di tích cổ rồi... Đồ chết giẫm (từ này nhỏ đến mức chỉ có mình anh ta nghe được), thật là hỏng bét, tôi nghĩ anh sẽ không có hứng thú về hắn ta đâu, chúng ta nói chút chuyện về thời đại mới lạ này đi!"

"Anh có thiết bị phiên dịch không?"

"Để làm gì?"

Ánh mắt Ôn Loan chợt lóe, hắn sẽ không nói ra dự định của mình, bèn xảo quyệt lảng sang chuyện khác: "Nếu có thiết bị đó, cùng quần áo thích hợp, hai chúng ta có thể lặng lẽ trốn ra ngoài thám hiểm một chút, tôi muốn hiểu biết nhiều hơn về nơi này,chắc chắn sẽ rất thú vị."

"Hay!" Anh chàng cao bồi liền kề sát người vào, mắt sáng lên "Một chuyến phiêu lưu mạo hiểm vĩ đại, chỉ nghe mà máu trong người tôi đã sôi trào rồi."

Chợt, hít hít mũi, anh ta nhìn Ôn Loan một cách kỳ lạ, nhưng lại nhanh chóng tỏ ra bình thường, giơ ngón cái với Ôn Loan:"Ý nghĩ của anh...chuẩn bị (nhỏ giọng) rất tuyệt, so với tôi thì tốt hơn nhiều. 'Sao ngay cả mùi cũng chả có (giọng mơ hồ)!"

"Mùi?" Ôn Loan nhíu mi.

Chàng cao bồi biến sắc, vội vỗ vai Ôn Loan, cười ha hả:"Đúng thế, mùi không khí bên ngoài chắc dễ chịu lắm, trốn mãi ở đây riết tôi cũng sắp mốc meo luôn, nào, còn chờ gì nữa, người anh em!"

Sau đó, mọi chuyện y như một buổi diễn, hai nhân viên điều tra tình hình tạm trú của dân lưu lạc đến đây, bị anh chàng cao bồi lấy súng đánh ngất xỉu từ đằng sau, rồi bọn bọ nhanh chóng đổi quần áo, sau đó dọc theo hành lang chuồn ra khỏi tòa nhà quản lý hộ tịch tại hành tinh Dark Blue.

Điều phiền phức duy nhất mà họ gặp phải chính là không biết cách mặc quần áo nơi này nên tốn rất nhiều thời gian vật lộn với chúng.

Ngoài trời sương mù vẫn giăng đầy như cũ, chỉ le lói vài tia sáng chiếu vào.

"Chia nhau ra thám hiểm đi." Ôn Loan đề nghị.

Anh chàng cao bồi nhìn hắn thật sâu, rồi cười gật đầu: "Ý hay đó, tôi cũng nghĩ vậy."

Hắn khẽ hát ngâm nga rồi đi mất, Ôn Loan nhìn chăm chú bóng lưng anh ta trong giây lát, rồi cũng biến mất trong màn sương dày đặc.

Nửa tiếng sau, chàng cao bồi nọ cười hà hà tránh đi một viên cảnh sát tuần tra đang bực tức mắng chửi, rồi rẽ vào một hẻm nhỏ, vừa lắc lư nhàn nhã đi tới con đường gần nơi quản lý hộ tịch, vừa giả bộ lẩm bẩm: "Sao nhìn quen quá! Hình như mình vòng trở lại chỗ ban đầu rồi..."

Tiếng anh ta bỗng ngừng bặt.

Sương mù trôi lững lờ, trên mặt đất, một chiếc đồng hồ màu bạc nằm im lìm ở đó.

Cái này, trên tay chàng cao bồi cũng có.

"Anh ta sao lại vứt cái này ở đây? Có ám hiệu gì chăng?" Anh ta mờ mịt lầm bầm "Muốn chơi yếu tố bất ngờ à? Không có anh ta làm mồi, mất lợi thế rồi còn đâu!"

Đang tự hỏi, chợt nét mặt anh chàng cao bồi dần thay đổi.

"Ôi ngài Satan vĩ đại! Không lẽ hắn là một tên lưu lạc thật sự?!"

Anh chàng nắm lấy chiếc đồng hồ của mình, móng tay lấy tốc độ mắt thường thấy được mà dài ra, khều nhẹ mặt đồng hồ, một cái nút màu đỏ chợt hiện ra, vẻ mặt anh ta không dám tin gầm nhẹ với cái nút: "Trên hành tinh Dark Blue có một tên lưu lạc thật sự! Chết tiệt, hèn chi trên người hắn ta chả có tý mùi ma cà rồng nào! Tôi còn tưởng là kỹ thuật mới của gia tộc nào nữa chứ...Shit! À, không không, tôi sao có thể thốt ra mấy từ bất nhã thế được, hỡi Satan, hãy mau cử người đến bắt cậu ta, đó chắc chắn là một tên vượt thời không! Trước giờ có xảy ra chuyện này đâu, đúng là quái lạ hết sức!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play