Ôn Loan thấy mình như đang ngâm trong nước nóng, cảm giác khoan khoái dễ chịu xâm nhập vào từng lỗ chân lông cơ thể. Hắn chịu không nổi kéo mền, che khuất đầu chặn ánh sáng chiếu vào, tiếp tục ngủ nướng.
Trong mơ màng, xung quanh rì rầm giọng nói của nhiều người.
"Nhìn đi, là loại giường này nè...Vật liệu không rắn chắc, nằm lên chắc chắn sẽ nghe tiếng cót két khó chịu, tôi chỉ mới thấy hàng mô phỏng trong viện bảo tàng thôi à, ôi chao, hàng tiêu dùng hồi xưa kém chất lượng ghê thật!"
"Gì chứ, tôi lại muốn trở về thời đó, nghĩ thử xem nếu mình được ngủ trong mấy cái chăn dệt tơ tằm mềm mại kia, chắc thoải mái lắm."
"Vậy hả, để tôi thử coi —— "
Ngực Ôn Loan chợt mát lạnh, chăn trên người bị kéo xuống một khúc.
"Ồ! Đúng là không tệ nha, có điều không thông thoáng lắm!"
"Bề mặt vải hơi nhám, này dễ cọ rát da lắm đó."
Ôn Loan mơ mơ màng màng với tay, đắp lại chăn lên người mình, Ôn Loan vẫn nghe được, nhưng hắn không có cách nào phân biệt đâu là đâu, chắc ti vi nhà hàng xóm lại mở lớn quá mức rồi, hắn mơ màng vùi đầu sâu vào trong chăn.
"Hay là gọi hắn dậy đi?"
"Gọi đi, sớm muộn gì hắn cũng phải đối mặt với hiện thực."
"Chết cha, cảnh sát tuần tra thành phố đến kìa!"
Chỉ lát sau, khẽ vang hai tiếng ken két, một cánh tay robot di chuyển tới trên đầu Ôn Loan, phun ra đám khí màu tía, bao bọc cả chiếc giường vào trong.
"Khụ khụ...!"
Ôn Loan phút chốc bừng tỉnh, từ trên giường bật mạnh người dậy, vừa lấy tay quạt lấy quạt để vừa mắng:" Mùi quỷ gì đây? Chua thấy gớm? Kho phô mai nhà ai bị hư rồi sao?"
Trong tầm mắt, giăng đầy đám sương tím lãng đãng, Ôn Loan bỏ chăn ra, muốn vọt tới cửa sổ xem coi tình huống gì, cúi đầu lại không thấy dép mình đâu.
Phía bên này giường không có, bên kia cũng không luôn.
Không lẽ có chuột, tha dép hắn làm ổ?
Ôn Loan bực bội giẫm chân trần lên đất, định bụng xuống sàng tìm, nào ngờ lòng bàn chân vừa chạm đất, mặt liền đần ra.
Sàn nhà của hắn đóng bằng gỗ dỏm, bởi lâu năm, ván gỗ đã lỏng lẻo, nào có trơn bóng như đá cẩm thạch thế này?
Khói tím tản dần, trước mắt Ôn Loan không phải bức tường phai màu cùng khung cửa sổ chật hẹp, mà là một quảng trường cực kỳ rộng lớn.
Cuối quảng trường, sừng sững một tòa kiến trúc phục cổ như cung điện Versailles ở Tây Âu, những khối đá trắng tinh được điêu khắc thành đài phun nước lấp lánh ánh vàng, bao quanh quảng trường là những con đường rộng chừng hai mươi mét, hợp nhau trải dài ra tận bên ngoài, mà chính bản thân Ôn Loan đang đứng trên một con đường trong số đó.
Ôn Loan miệng há hốc, lùi bước, ngã ngồi trên giường.
—— Lẽ nào nửa đêm có người chạy vào trấn Aerolite, bắt cóc hắn rồi tiện tay mang cả cái giường theo?
"Hello!" Đằng sau vang lên thanh âm trúc trắc của máy móc, giọng London chính cống.
Ôn Loan bật người nhảy dựng, chộp lấy gậy bóng chày giấu ở tủ đầu giường, hung hăng vung về phía sau.
"Két...t!"
Ôn Loan trợn mắt há mồm thấy một người đàn ông Đông Âu cao hai mét, từ khuỷu tay trở đi, toàn bộ tay đều được bọc trong một lớp máy móc bóng loáng tối màu, bằng hợp kim lạnh lẽo với những đường nét thiết kế hoàn hảo, trên mu bàn tay gắn nanh sói, trông thật dữ tợn, ngón tay kim loại nắm chặt gậy bóng, nhẹ nhàng siết lại, cây gậy cứng chắc cứ thế mà tan thành bột.
Phía sau đứng lác đác không ít người nhiều chuyện, họ đều mặc quần áo màu bạc hoặc xanh da trời làm từ loại vải nhìn rất lạ, kiểu dáng độc đáo, không dây kéo không cúc áo, tất cả đồ trang sức toàn là kim loại, quần áo không hề có họa tiết hoa văn nào, cũng không có cái túi áo nào.
Từ xa không thể nhìn rõ, quanh quảng trường dày đặc sương mù trắng xóa.
"Có thể nghe hiểu ngôn ngữ này không? Nếu hiểu thì gật đầu?". Người đàn ông bóp nát gậy bóng mặt không biểu tình nói, cổ người này đeo nửa chiếc vòng kim loại, hèn gì nói được giọng London, đồng thời tay phải giơ lên, Ôn Loan thấy rõ trên vỏ ngoài lớp máy có một họng súng nhỏ đen ngồm, tia sáng xanh nhạt trên khẩu súng hình như được nén ép, không ngừng lập lòe.
Cổ họng Ôn Loan khô rang, người hắn cứng còng chầm chậm giơ hai tay lên cao, tuy đối phương chỉ kêu hắn gật đầu, nhưng hắn lại thấy vẫn nên biết điều một chút thì hơn.
— Thấy mợ rồi, không lẽ hắn bị UFO bắt?
Hàng năm nước Mỹ đều hay xảy ra vài chuyện huyền bí, Ôn Loan chưa từng nghĩ tới có ngày mình cũng gặp phải.
Người đàn ông dùng súng năng lượng đe dọa Ôn Loan hài lòng gật gù, hắn ta thái độ ngạo mạn, mở miệng nói: "Chào mừng đến với hành tinh Dark Blue thuộc tinh hệ White Whale, mời nói tên, chủng tộc, tuổi...với cả niên đại trước khi đến đây."
Hắn chả thèm nhìn Ôn Loan đang kiềm nén bực dọc mà cứ thế thản nhiên đánh giá Ôn Loan từ trên xuống dưới, rồi sờ sờ cái cằm lún phún râu của mình nói: "Tốt lắm, có vẻ anh là người đến từ những năm 1900 Công nguyên, điều này thật đáng mừng."
"Tôi không biết anh đang nói gì." Ôn Loan cảnh giác nhìn quanh, muốn tìm hiểu rốt cuộc sao thế này.
Ôn Loan thấy trong mắt đám người đang vây xem kia chỉ có tò mò, mấy người đó còn hứng thú với giường và chăn hơn cả hắn, chỉ trỏ nhốn nháo cả lên.
"Người từ những năm 1900 trước Công nguyên cần được giải thích kỹ càng hơn, tốn tận mấy tiếng đồng hồ, công nhận mấy tên đó xui thật, mà trước hết hãy nói rõ anh đến từ năm bao nhiêu, tôi mà hài lòng thì anh cũng được thoải mái!"
"Năm 2010, anh định bịa ra câu chuyện kỳ lạ nào đó để tiếp tục gạt tôi à?" Ôn Loan cười khẩy.
"Bịa chuyện? Không không." Người đàn ông Đông Âu kia khinh thường nói "Anh tin hay không thì tùy, là cảnh sát tuần tra thành phố thuộc hành tinh Dark Blue, nhiệm vụ của tôi chính là giải thích cặn kẽ cho mấy người như anh biết những thường thức cơ bản của dân lưu lạc, anh có quyền tự sát hoặc không thì cứ đói chết đầu đường tùy anh thôi."
"Dân lưu lạc?"
"Đúng, khe hở thời không, không gian dịch chuyển hỗn loạn, đem mấy người cuốn đến đây...Tôi tính toán một chút, ái chà, đối với anh thì hiện tại đã qua hai ngàn năm rồi!" Cảnh sát tuần tra thành phố cười ha hả "Tại nơi ở ban đầu thì mấy người các anh xem như đã mất tích, bởi vậy mới gọi là dân lưu lạc, ngay cả những nhà nghiên cứu hàng đầu cũng không thể nào biết trong dòng thời gian hỗn loạn kia có bao nhiêu dân lưu lạc như anh nữa kìa."
Ôn Loan cố gượng cười: "Nói vậy, chẳng lẽ tôi không phải là người duy nhât xúi quẩy như vậy ư?"
"Hừ, chín mươi lăm phần trăm dân lưu lạc đều xuất hiện ở hệ hành tinh White Whale, hơn nữa thường tập trung tại hành tinh Dark Blue này, anh là người xui xẻo thứ hai mà tôi gặp trong tháng này rồi, hừm, anh bớt việc hơn nhiều so với tên kia. Tên đó là binh lính thành Athens thời Hy Lạp cổ đại, ngôn ngữ thời đó bọn tôi đâu ai hiểu, càng khỏi nói tới chuyện khiến tên đó tin rằng Trái Đất hình cầu, cũng may giờ tên kia hẳn đang ở hệ hành tinh khác cách nơi này vô số năm ánh sáng rồi" Biểu tình cảnh sát tuần tra dịu đi đôi chút.
Ôn Loan há miệng, lại ngậm lại.
Ngay cả việc tiếp đón người vượt thời gian cũng tiêu chuẩn hóa như vậy, hắn có thể làm gì đây, chỉ có thể không ngừng khen ngợi sự tiến bộ vượt bậc của khoa học kỹ thuật thôi.
—— Chuyện này không lẽ là thật! Hắn mới ngủ một giấc mà bỗng chốc đã qua hai ngàn năm?
Khe hở không gian cuốn hắn đến đây? Chuyện này so với trúng độc đắc, vô địch đua xe toàn quốc, còn may mắn gấp bội!
Ôn Loan có chút điên khùng bức tóc: "Qủy thật, mình muốn về Trái Đất!"
"Tôi rất lấy làm tiếc." Giọng đối phương khó chịu nói "Năm 2190, Trái Đất bùng nổ chiến tranh hạt nhân, bây giờ nơi đó đã là một mảnh hoang vu chết chóc, con người lái tàu vũ trụ trốn thoát, nhưng số phận của họ thì không người biết được, người ở hệ hành tinh White Whale và hệ hành tinh Unicorn gần đây, đều là dân chúng bị chính phủ khốn kiếp trên Trái Đất vứt bỏ, vụ nổ lớn đã xé rách tạo ra mấy vết nứt không gian, mang tổ tiên chúng tôi lưu lạc đến hành tinh này. Hiện tại đã là năm 2007 lịch Tân Nguyên."
Ôn Loan xoay đầu qua một bên cười ha ha:" Lạy chúa, mấy anh sống ở hành tinh này được 2000 năm, rồi nói tôi biết tôi tới đây đã là 2000 năm sau, chưa biết chừng chúng ta đều vượt thời gian luôn đấy, biết đâu Trái Đất hiện giờ còn ở kỷ Jura!"
"Chúng tôi đương nhiên có phương pháp tính toán thời gian chính xác." Viên cảnh sát kiêu ngạo khinh thường bảo: "Tôi không hy vọng gì nhiều việc một người lưu lạc có thể hiểu được khoa học kỹ thuật của chúng tôi."
"..."
Ôn Loan rất muốn đấm cho tên này bẹp mũi.
Có điều, người châu Á trả thù, chậm vài năm cũng không muộn —— Tiếng Trung của Ôn Loan không tốt, nhất là thành ngữ.
Ba mẹ hắn đều là dân nhập cư trái phép, ôm ấp giấc mơ Mỹ, vượt biển mà tới, cuối cùng lại trở thành thợ mỏ trong thị trấn Aerolite, ở nơi đất khách sinh ra Ôn Loan, vài năm sau đó cũng từ giã cõi đời, Ôn Loan và mấy đứa trẻ mồ côi khác được nhà thờ nhận nuôi, phân biệt chủng tộc khiến thời thơ ấu của hắn hết sức khó khăn. Song, những ngày tháng hỏng bét đó Ôn Loan chẳng còn nhớ gì nhiều, việc mình từng hung hăng trả thù ra sao đương nhiên hắn cũng vui vẻ quên luôn.
Ánh mắt của viên cảnh sát này, ẩn chứa sự thù địch khó hiểu.
Tốt thôi, sớm muộn có ngày, hắn sẽ dùng nắm đấm dạy cho tên này bài học nhớ đời.
Ôn Loan híp mắt nghĩ.
"Được rồi, anh đem tài sản của mình theo tôi."
"Tài sản?" Ôn Loan hỏi lại, trên người hắn mặc độc bộ đồ ngủ, chân trần, đừng nói tiền xu, ngay cả món đồ đáng tiền hắn cũng không có, đâu ra tài sản.
Tên cảnh sát bực mình chỉ chỉ chiếc giường của Ôn Loan.
"Khiêng nó lên, đi theo tôi đến chỗ quản lý hộ tịch hành tinh Dark Blue, điền giấy đăng ký cho dân lưu lạc, anh sẽ được cung cấp thức ăn miễn phí trong vòng một tháng, biết đâu còn kiếm được việc, có điều muốn tự nuôi sống mình trong thời gian ngắn, chắc anh phải bán đứt tài sản của mình cho Viện bảo tàng vương quốc, dù sao đó cũng là đồ cổ."
"..." Ôn Loan ngẩn ngơ nhìn chiếc giường của mình.
Ngày đầu tiền vượt thời gian, Ôn Loan bất đắc dĩ vác theo một cái giường, đi chân đất trên đường lộ: Tại sao mình lại bị cuốn vào khe không gian trong lúc ngủ chứ? Sao lại không phải lúc lái xe? Qủy tha ma bắt!
——
Thành phố này tuyệt vời hơn nhiều so với London, nơi nơi toàn là sương mù dày đặc.
Những công trình kiến trúc sau màn sương như ẩn như hiện, nhìn không rõ lắm, ngoại trừ quảng trường vừa rồi, chỗ khác khoảng cách năm chục mét đã mơ hồ nhạt nhòa, nhìn không thấy được bầu trời, gió như đứng lặng.
Người trên đường thưa thớt, chả hề có đĩa bay hay xe bay công nghệ cao nào.
"Dưới lòng đất!" Viên cảnh sát dẫn đường nói: "Những công trình kiến trúc chính của hành tinh Dark Blue đều nằm dưới lòng đất, chỉ có công dân trên cấp 3 mới được lên mặt đất, đương nhiên trừ những người lưu lạc chết tiệt như anh ra, mấy người là ngoại lệ duy nhất."
Mắt Ôn Loan lóe tia sáng:"Nghe có vẻ, diện tích sinh sống của các anh rất chật chội?"
"Làm gì có chuyện đó!" Cảnh sát tuần tra tức giận bảo "Vương quốc có ba mươi tám hành tinh có thể sinh sống, chỉ riêng hành tinh thủ đô Dark Blue có duy nhất một mảnh lục địa eo hẹp mà thôi, anh có biết để cầm được chứng nhận công dân Dark Blue, người dân bình thường trong vương quốc phải nỗ lực đến thế nào không?"
Ôn Loan có chút hiểu rõ tại sao tên này lại có thái độ thù địch như vậy rồi.
Nếu đối phương còn giá trị lợi dụng, hắn không ngại việc giả bộ vô dụng, yếu đuối, theo ý đối phương mà trả lời: "Nói vậy hẳn công dân Dark Blue toàn là tinh anh, mà có thể ở trên mặt đất, chắc chắn càng xuất sắc hơn nữa."
Viên cảnh sát nọ hừ mùi: "Chính là như vậy."
Nơi quản lý hộ tịch hành tinh Dark Blue cách quảng trường hơn một ngàn mét, Ôn Loan mồ hôi nhễ nhại thả chiếc giường xuóng ngay cửa lớn, người chỉ muốn nằm ỳ ra tại chỗ.
"Xin chào." Một cô gái xinh đẹp với mái tóc đỏ mỉm cười tiếp đón, cổ cô nàng cũng mang một thứ tựa như công cụ phiên dịch, viên cảnh sát tuần tra bỏ lại Ôn Loan, nói với cô gái mấy câu, mà Ôn Loan không tài nào hiểu nổi, rồi sải bước rời đi.
"Một lát nữa sẽ có viện bảo tàng đến định giá đồ cổ, đặt ở cửa không sao đâu ạ, thưa ngài, xin mời." Người đẹp tóc đỏ tao nhã đưa tay làm động tác mời.
Chỗ quản lý hộ tịch rất lớn, đồ vật bên trong đủ thứ lung tung hết cả, riêng bàn đã có hơn mười cái với đủ phong cách kiểu dáng, có cái mang rõ nét đặc trưng của cung điện châu Âu thế kỷ 18 mà Ôn Loan chỉ được thấy trong sách Mỹ thuật, bên trên còn đặt cây bút lông chim cùng một tấm da dê.
Thấy Ôn Loan biểu tình kỳ dị, người đẹp tóc đỏ liền giải thích: "Đây đều là hàng mô phỏng, có khoảng thời gian hành tinh Dark Blue xuất hiện dân lưu lạc toàn là giới quý tộc Pháp và Đức của 2300 năm trước, họ từ chối điền đơn đăng ký vì nó được đặt trên chiếc bàn mà họ cho rằng không xứng với thân phận của mình."
Ôn Loan đen mặt tùy tiện ngồi xuống ghế.
"Sau năm 2000 đã có thiết bị trao đổi thông tin cấp thấp...Xin lỗi, ý tôi là máy tính, vậy thì chắc không cần phải đưa ngài tờ khai nữa, ngài chỉ cần trả lời câu hỏi, tôi sẽ dùng máy tính quang nhập thông tin của ngài vào."
"..."
Linh tính Ôn Loan mách bảo, ở đây, hắn hoàn toàn là một tên thất học.
"Xin yên tâm, câu hỏi của chúng tôi rất ít, nhưng mong ngài sẽ nghiêm túc trả lời, bởi vì chúng quan hệ mật thiết đến sinh hoạt sau này của ngài tại hành tinh Dark Blue. Xin hỏi, trước khi không may trở thành dân lưu lạc, ngài làm nghề gì? Hoặc nên nói, ngày am hiểu về lĩnh vực gì?"
"....Lái xe buýt."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT