Dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, Kohen sải bước về phía… chàng trai trẻ tuổi đứng sau Hắc Tiên Tri.

“Raphael!”

Các quý tộc đứng xung quanh mười ba chiếc ghế đá đều đổ dồn ánh mắt sang.

Kohen kìm nén dòng cảm xúc đang trào dâng và gọi chàng trai trẻ tuổi kia lại: “Raphael Lindbergh!”

Chàng trai trẻ tuổi kia cũng nhìn thấy Kohen bước về phía mình. Anh ta lộ một nụ cười ngả ngớn, rồi nói thầm vào tai Morat trước khi nghênh đón Kohen.

“Bạn đã mất tích suốt ba năm!” Ngay cả hai vị công tước và quốc vương ngồi trên cao cũng có thể nhận thấy cơn thịnh nộ đang bùng cháy của Kohen.

“Kohen!” Giọng nói của chàng trai trẻ tuổi nhẹ nhàng và tươi sáng, chẳng kém gì vẻ bề ngoài có thể khiến người ta yêu mến của anh ta. Anh ta giơ hai cánh tay về phía Kohen: “Vẫn luôn tràn đầy sức sống như vậy!”

Kohen không khách khí chút nào mà hất văng tay của đối phương ra: “Vì cái gì rời đi mà không nói lời nào?”

Kohen nhìn nhóm người ủng hộ quốc vương ở đằng xa và Huân tước Morat Hansen đang đứng một mình ở bên cạnh, rồi hoài nghi: “Bạn hiện giờ… đi theo Hắc Tiên Tri? Bạn biết trên tay ông ta nhuốm bao nhiêu máu tươi và tội ác…”

“Đó đều là mọi người hiểu lầm,” Raphael mỉm cười: “Ngài Hansen đã cống hiến rất nhiều cho Star, và cũng hi sinh rất nhiều, nhiều đến mức vượt xa bất kỳ một quý tộc nào ở đây.”

Kohen sững sờ. Anh ta tạm thời không tìm được từ nào để phản bác nên chỉ đành nói: “Chuyện này để sau nói, trong ba năm này…”

“Ở bên cạnh ngài Hansen, lắng nghe và làm theo những lời dạy của ngài.” Raphael vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh đó.

“Lời dạy?” Kohen ngẩn ra một lúc, sau đó biểu cảm trên mặt chuyển từ kinh ngạc sang tức giận: “Là lý do này? Bạn vô duyên vô cớ rời bỏ Miranda suốt ba năm! Với lý do là chạy đi nghe lời dạy bảo của con rắn độc kia?”

“Tiểu thư Miranda?” Raphael khoanh hai tay lại, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng:

“Nàng chưa bao giờ thuộc về mình. Sao có thể gọi là “rời bỏ”?”

Kohen nhìn vào người bạn cũ của mình với vẻ mặt hoài nghi, tựa như đây là lần đầu gặp mặt vậy.

“Bạn bị điên à? Miranda vẫn còn đang đợi bạn đi tìm đấy…”

“Để tốt cho nàng, hãy bảo nàng gạt bỏ những suy nghĩ không thực tế ấy đi.”

Kohen trợn to mắt, rồi thở dài: “Nếu bạn cảm thấy không xứng với nàng, thì mình có thể nói với bạn ngay bây giờ rằng, nàng không quan tâm…”

“Đó là quá khứ. Ai rồi cũng sẽ thay đổi,” Raphael lạnh lùng cắt ngang: “Trong quá khứ mình rất thích nàng, nhưng hiện tại thì không. Cứ vậy đi.”

Chàng trai trẻ tuổi này nhận thấy ánh mắt đến từ sáu chiếc ghế đá lớn nên đã nói khẽ: “Dịp này không thích hợp để ôn chuyện. Thứ lỗi vì mình không thể tiếp tục được.”

Nhưng đúng lúc anh ta xoay người định rời đi thì bị Kohen nắm chặt bả vai!

“Bạn còn chưa nói hết,” Kohen kìm nén cơn giận của bản thân: “Chết tiệt! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với bạn! Một người không có khả năng thay đổi nhanh như vậy!”

Raphael, vẫn với vẻ mặt lạnh lùng, bắt lấy tay Kohen: “Đó là do bạn không nhìn thấy được bản chất thực sự của mình, người thừa kế của Song Tháp Trường Kiếm, cảnh sát Karabeyan ạ.”

Kohen ấn mạnh vào vai Raphael, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ và kinh ngạc.

Kohen biết, chàng trai trẻ tuổi đang đứng trước mặt này là một thiên tài kiếm thuật có trí nhớ siêu phàm của Tháp Chung Kết. Trong cùng khoá, thậm chí anh ta còn là người đầu tiên thức tỉnh Lực Lượng Chung Kết, và đồng thời cũng là người về nhì trong kỳ thi đánh giá cuối cùng trước khi rời khỏi tháp, chỉ đứng sau Miranda và cao hơn Kohen một bậc.

Một Kiếm Sĩ Chung Kết có tương lai đầy hứa hẹn!

Nhưng tại sao…

Với vẻ kiên quyết, Kohen nghiến răng: “Raphael mà mình biết không bao giờ đưa ra lựa chọn như vậy! Bạn… Ngay hôm rời khỏi tháp, đã không còn tin tức gì nữa… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Xảy ra chuyện gì?

Raphael chế nhạo: “Tôi đã thấy rõ bộ mặt thật của thế giới này.”

Một giây sau đó, bàn tay đang nắm chặt của Kohen bỗng bị một luồng Lực Lượng Chung Kết lạnh lẽo, cuồng loạn ùa vào.

Nó ngay lập tức kích thích Lực Lượng Chung Kết màu xanh lam trong người Kohen mãnh liệt chống trả lại.

Sự va chạm khiến Kohen không thể không buông tay.

Nhưng anh ta cũng không để ý tới chuyện này.

Mà thứ Kohen quan tâm là một chuyện khác.

Kohen liếc nhìn người bạn cũ của mình trong sự kinh ngạc, và hỏi với giọng hoài nghi: “Raphael, bạn, bạn… Lực Lượng Chung Kết của bạn… Mình nhớ rõ nó là “Thanh Kiếm Rửa Tội”, nhưng vì sao… Vì sao lại biến thành như này?”

Chân mày Raphael nhíu lại. Anh ta lộ ra một nụ cười khó hiểu: “So với mình của trước kia… thì mình, đã tiến hoá.”

Kohen chỉ có thể sững sờ nhìn người bạn cũ xoay người rời đi không chút do dự, lưu luyến.

Đưa lưng về phía Kohen, Raphael hơi quay đầu lại và để lộ một ánh mắt lạnh lùng: “Cho bạn một lời khuyên, Kohen Karabeyan.”

“Hôm nay, cẩn thận chút.”

Sau đó, Raphael tiến về cạnh Morat Hansen.

Viên cảnh sát cau mày, siết chặt nắm đấm. Đôi mắt anh tràn đầy nỗi kinh ngạc và những cảm xúc phức tạp.

‘Cảm giác này… Chẳng nhẽ…’

Trước mắt Kohen hiện ra lưỡi kiếm trên phố Chợ Đỏ vào đêm hôm ấy.

Người kiếm sĩ mặc áo đỏ, đen kia, cùng với sát khí và ý chí điên cuồng, chỉ tiến không lùi đó.

Và càng quan trọng hơn là, Lực Lượng Chung Kết cuồng bạo, không thể kiểm soát được của hắn.

Kohen hít một hơi thật sâu.

‘Không đời nào?’

Mất vài giây đồng hồ, Kohen mới bình tĩnh lại và chậm rãi quay trở về cạnh cha mình.

“Đừng hỏi.”

Đối mặt với nghi vấn của cha và cảnh sát trưởng, Kohen đang tràn ngập tức giận và nghi hoặc, chỉ trả lời bằng hai chữ ngắn ngủi.

Khi mà trong số mười ba vọng tộc, gia tộc Javea, với biểu tượng cây cung bắn mặt trời và gia tộc Almond, với gia huy là ngọn sóng khổng lồ màu xanh đậm, cùng với gia tộc Lasica, với hình ảnh thằn lằn bốn cánh đến, đám đông lại náo động một lần nữa.

Nhưng nó chẳng là gì so với thời điểm gia tộc Covendier đến – lúc này đây, họ thậm chí còn nhiệt tình hơn rất nhiều.

Bên trong phòng tối, Thales, với cặp mắt sắc bén, đã tìm thấy kẻ gây ra sự náo động này trong đám đông.

Lãnh chúa lịch thiệp, hoà nhã của thành Ngọc Lục Bảo, Công tước thủ hộ Bờ Nam, Zayen Covendier, chậm rãi bước tới cùng một ông lão nghiêm nghị, luôn mỉm cười và gật đầu với mọi người xung quanh.

Khi anh ta tiến gần đến mười ba chiếc ghế đá, không ít quý tộc đều đứng dậy và cúi đầu gửi lời chào. Zayen rất kiên nhẫn đáp lại từng người một.

Sau đó, Zayen bước tới trước chiếc ghế nằm ở trung tâm, rồi quỳ một gối xuống và hôn lên nhẫn của Kaiser V vô cảm.

“Covendier,” Kaiser hơi nhướng mày: “Ta nghe nói, ngày hôm qua cậu và Vệ binh Hoàng Gia có chút hiểu lầm?”

“Chỉ là chút chuyện nhỏ,” Nụ cười của Zayen có thể khiến người ta sinh ra thiện cảm: “Bệ hạ không cần phải phiền lòng về vấn đề này.”

Kaiser gật gật đầu, rồi liếc nhìn điệu cười của Zayen đầy ẩn ý: “Hy vọng hôm nay cũng như vậy.”

Zayen hơi khựng lại.

‘Quả nhiên, nhất định có vấn đề.’

‘Rõ ràng là tiết mục các quý tộc bức ép lập người thừa kế, nhưng dường như bệ hạ đã có chuẩn bị từ sớm?’

Các vệ binh lần lượt truyền lời xuống, vì vậy mà những tiếng hò reo ngập trời lại vang lên:

“Hoo… Hoo…”

“Coven… Covendier…”

“Hoa diên vĩ… Hoa diên vĩ tam sắc…”

Tâm trạng Thales chùng xuống: ‘Vị Công tước Hoa Diên Vĩ kia, được chào đón đến thế sao?’

Nghe những tiếng hò reo truyền đến từ phía dưới cung điện Phục Hưng, vị công tước trẻ tuổi vẫn giữ bình tĩnh, thản nhiên đứng dậy để người quản gia đứng phía sau lặng lẽ cởi áo choàng.

Zayen ngồi xuống một trong số sáu chiếc ghế đá và quay sang mỉm cười với hai vị công tước đang có sắc mặt khác hẳn nhau còn lại.

Công tước Bob Cullen cười tủm tỉm và giơ tay lên, giới thiệu cho “Đại Bàng Sắt” mặt lạnh như băng: “Val, đây là Zayen trẻ tuổi…”

Nhưng Công tước của Bắc Cảnh đang lạnh lùng quan sát Zayen không thèm đếm xỉa đến mà cắt ngang lời:

“Hoa Diên Vĩ… Cậu chính là công tước trẻ tuổi nhất của Star?”

Tuy bị xen ngang, nhưng Công tước Cullen lại không hề để ý mà chỉ cười cười và xoa cái bụng béo của mình.

Zayen hơi sững sờ, chỉ cảm thấy ánh mắt của đối phương sắc như một thanh kiếm, không thể nhìn thẳng vào.

‘Đây chính là “Đại Bàng Sắt” Val? Quả đúng như lời đồn…’

‘Chỉ có điều, không biết, lúc quân tiên phong của Aixenter tiến tới Bắc Cảnh…’

“Lần đầu gặp mặt, chủ nhân của Đại Bàng Trắng, Công tước Arunde,” Zayen cười khẽ, hơi cúi đầu và đặt tay lên ngực: “Công tước trẻ tuổi nhất, thứ lỗi cho tôi vì thẹn không dám nhận. Theo những gì mà tôi biết, thì chủ nhân của nhà Tabark thì còn trẻ hơn tôi rất nhiều.”

Tuy vậy, sắc mặt Val vẫn như cũ, ông ta nói với một giọng không cho phép phản đối: “Không quan trọng. Đã ngồi lên vị trí kia, thì tức là cậu có tư cách tham dự trò chơi này.”

Đúng lúc này, một giọng nói the thé, chói tai, xuyên thẳng qua đám đông và làm gián đoạn cuộc trò chuyện của gần nửa số người trong đại sảnh.

“Thật tiếc nuối…”

Thales nghe thấy một giọng nói sắc bén bất ngờ phát ra từ một cánh cửa ở bên hông:

“Mỗi lần ta đặt chân vào toà thành này, cái thứ được gọi là vương đô này…”

Đám đông tản ra. Trong ánh mắt của các quý tộc, có sự phức tạp, có cả căm hận, và cũng có hưng phấn.

“Đều có thể ngửi thấy mùi vị đặc trưng của những kẻ ở trong đây…”

“Cái mùi hôi thối của cuộc sống trong nhung lụa… Quả thực khiến người ta buồn nôn…”

Trên thảm, chủ nhân của giọng nói chói tai đó tập tễnh tiến về phía các quý tộc cùng với những tuỳ tùng của mình.

“… Tựa như một lão già sắp chết vẫn còn ngồi không ăn bám, cùng với một thằng trẻ tơ – vậy mà có thể ngồi trên ghế của sáu vị công tước.”

Lời này vừa nói xong, rất nhiều quý tộc đột nhiên xì xào bàn tán.

Trên sáu chiếc ghế đá lớn, sắc mặt Zayen hơi đơ ra, Công tước Cullen mập mạp cười lớn. Còn Val Arunde thì nheo mắt lại và xoa nắm đấm của mình.

Thales kinh ngạc phát hiện ra rằng, người đang đi tới là một người đàn ông trung niên có mái tóc lưa thưa, khuôn mặt hốc hác và nước da nhợt nhạt. Thậm chí một phần môi còn bị lõm vào trong, khiến người khác cảm thấy ông ta như bị mất hàm răng trên. Duy chỉ có cặp mắt linh động và sắc bén là dấu hiệu duy nhất chứng tỏ ông ta vẫn còn sống.

Rõ ràng một chân của ông ta có tật. Với sự trợ giúp của một chiếc nạng, ông ta bước từng bước cà nhắc trên tấm thảm xanh đầy sao và tiến về phía sáu chiếc ghế đá lớn.

Các khớp tay của Val Arunde vang lên. Vẻ mặt ông ta không mấy thiện cảm: “Nhiều năm không gặp, lão già đáng chết.”

“Cyril!” Trên ngai vàng, thế mà Kaiser V lại lộ ra một nụ cười vui vẻ: “Ông tới rồi, rất tốt! Nếu không, danh hiệu “Người không được chào đón” trong hội nghị này sẽ bị Công tước Arunde của chúng ta cướp đi mất!”

Công tước của Bắc Cảnh ở bên cạnh khịt mũi.

“Hahahahahaha…”

Người đàn ông trung niên hốc hác này, Lãnh chúa của Tàn Tích, Công tước thủ hộ Tây Hoang, Cyril Fakenhaz, phát ra một tràng cười rùng rợn, rồi tập tễnh tiến tới trước mặt quốc vương. Sau đó, với một tay chống gậy, ông ta quỳ xuống và hôn lên chiếc nhẫn. Giọng nói the thé lại vang lên:

“Fakenhaz chưa bao giờ vắng mặt, thưa bệ hạ.”

Ba công tước có mặt ở đây đều có những biểu cảm khác nhau, thế nhưng không ai trong số họ nói gì cả.

Thales cau mày: Khoảnh khắc Cyril cúi đầu xuống, đằng sau chiếc áo choàng đỏ tươi của ông ta hiện ra một hình đầu lâu đáng sợ, và trên đầu lâu thì có bốn hốc mắt.

“Đã đến ba giờ. Sáu vị công tước đã đến bốn, mười ba quý tộc cũng đã đến mười một vị. Bệ hạ, chúng ta có thể bắt đầu.” Gilbert nhìn quanh toàn bộ đại sảnh, rồi nghiêm trang gật đầu với Kaiser.

Kaiser khẽ gật đầu, không nói gì.

Nhưng cây quyền trượng trong tay được ông ta vung lên không trung, rồi dậm mạnh xuống đất!

*Bùm*

Chẳng hiểu vì sao, nhưng trong mắt Thales, âm thanh vang vọng này truyền ra khắp đại sảnh, cứ như thể nó vừa dội mạnh vào lòng người vậy.

Thanh âm trong đại sảnh từ từ nhỏ dần lại.

“Mọi người, đã đến lúc…”

Dưới sự thiết kế tài tình của đại sảnh Quần Tinh, giọng nói mạnh mẽ và uy nghiêm của Kaiser V được truyền đi khắp nơi một cách rõ ràng.

“Vương quốc Star, năm 672 lịch Chung Kết, Hội nghị Quốc Thị.”

“Bắt đầu.”

Đại sảnh Quần Tinh đang tràn ngập những tiếng ồn ào, náo nhiệt bỗng trở nên im bặt. Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía trung tâm. Nơi đó, quốc vương, bốn vị công tước và mười một vị bá tước đều rơi vào trầm mặc một cách kỳ lạ.

Tận cho đến khi các vệ binh truyền lại lời của quốc vương ra bên ngoài.

Vì thế, ngay dưới cung điện Phục Hưng, quảng trường Tinh Tụ lại một lần nữa bùng nổ trong tiếng hò reo và phấn khích.

Nhưng nó lại hoàn toàn khác so với tưởng tượng của cư dân ở vương đô.

Hội nghị Quốc Thị, lại bắt đầu bằng việc một quý tộc chất vấn về chính bản thân nó và mười ba vọng tộc bắt đầu công kích lẫn nhau.

“Sorel, ý của ông là gì?” Bern Talon – quý tộc trung niên có biểu tượng ngôi sao năm cánh – giận dữ chất vấn:

“Ông đang nghi ngờ quyền lực triệu tập hội nghị của bệ hạ?”

“Ta không nghi ngờ gì quyền lực của bệ hạ – ông ấy là quốc vương, đương nhiên có thể muốn làm gì thì làm!”

Người nghi ngờ tính thoả đáng của hội nghị, Smith Sorel, với biểu tượng mặt trời vàng, không khách khí đáp trả: “Điều ta đang nghi ngờ chính là, liệu ông ta có còn duy trì sự tôn trọng cơ bản nhất đối với mười chín nhà quý tộc chúng ta hay không!”

Bệ hạ Kaiser vuốt ve cây gậy chống của mình, không nói lời nào, tựa như không hề nghe thấy câu nói vừa rồi.

Sorel khịt mũi, nói tiếp: “Thứ chúng ta nhận được chính là tổng sắc lệnh của Star! Chính là các quý tộc xuất chúng tập hợp tại Nghị viện Cấp Cao để xác định tương lai cho Star! Chứ không phải cái đống lộn xộn, người nào cũng có thể đến – Hội nghị Quốc Thị này!”

Những làn sóng phản đối đột nhiên vang lên từ đám đông dân thường tới nghe ở bên ngoài, nhưng ngay lập tức liền bị dập tắt bởi giọng nói của các quý tộc ở trung tâm đại sảnh và ánh mắt giận dữ của vệ binh.

“Có lý,” Sư Tử Đen, Lewis Bozdorf, vuốt râu, trầm ngâm: “Trong trường hợp này, dù có thảo luận gì đi chăng nữa thì cũng không có kết quả tốt, huống chi là chuyện lớn đó… Nghị viện Cấp Cao sẽ phù hợp hơn.”

“Chúng ta nên chuyển tới phòng họp nhỏ hơn ngay lập tức.”

“Bozdorf, ý ông là chúng ta nên giải tán, sau đó mở một cuộc họp nhỏ mười chín người?” Bá tước phương Bắc lấy con gấu trắng làm biểu tượng, lãnh chúa Zemuto của thành Canh Gác, lạnh lùng thốt lên: “Đã đến mức này, vẫn còn mải mê với vấn đề đấy? Mẹ ông quên không sinh cho ông bộ não à?”

Trong đại sảnh, đám đông bỗng bùng nổ vì sự công kích và xúc phạm thẳng thừng này.

Ngay cả trên sáu chiếc ghế đá lớn, Công tước Cullen và Zayen cũng nhíu mày, chỉ có Công tước của Bắc Cảnh là lớn tiếng cười nhạo.

“Mẹ ta có trí nhớ rất tốt, nên không hề quên chuyện này,” Bozdorf không bị ảnh hưởng chút nào, mỉm cười trả lời: “Ngược lại, ngài bá tước Zemuto đây…”

Nhưng lời của ông ta lại bị một vị quý tộc của Bắc Cảnh khác cắt ngang.

“Im miệng, Sư Tử Đen. Bọn ta cũng chẳng quan tâm đến mẹ ông, hay việc ông có não hay không.”

Lãnh chúa của tháp Cô Lão, người lấy bức tường dài màu thép làm biểu tượng của mình, Bá tước Friess, gõ từng cái vào ghế đá, rồi thờ ơ nói: “Bọn ta xuôi nam tới vương đô là để giải quyết chuyện quan trọng kia! Thứ bọn ta quan tâm là an toàn của Star. Và lũ chó đẻ phương Nam các người vẫn còn để ý tới tiêu đề của thiệp mời có chính xác hay không?”

“An toàn của Star?” Quý tộc có biểu tượng hai thanh kiếm đan vào nhau thành hình chữ thập, Bá tước Hodge Dagestan, lắc đầu, xen ngang vào: “Đừng kiêu ngạo. Thứ các người quan tâm chẳng qua chỉ là an nguy của bản thân mà thôi… Nhưng ta chẳng muốn chỉ trích các người vì điều này, bởi vì ta cũng chẳng cao thượng hơn là bao.”

Ông ta nghiêng người lên trước, rồi quét một lượt qua từng quý tộc bằng ánh mắt sắc bén: “Nhưng đây không phải là vấn đề về thiệp mời. Mà là vấn đề phải chăng Bệ hạ đã mượn Hội nghị Quốc Thị để lừa gạt dân ý, uy hiếp lãnh chúa dưới quyền… Đây mới là thứ liên quan đến sự an nguy của tất cả chúng ta, mà không phải chỉ mỗi quý tộc phương Bắc.”

Đám đông lại ồ lên lần nữa!

Thậm chí có người còn hét lên: “Xéo đi! Lũ quý tộc ích kỉ!”

Nhưng trong sự hỗn loạn, Dagestan vẫn lộ vẻ dữ tợn và cất cao giọng: “Đừng quên Cuộc chiến Sa Mạc! Đừng quên các người đã bị ép buộc phải chiêu mộ người dân trong lãnh thổ phải nhập ngũ như thế nào, và nó chỉ để trút giận cho vương thất!”

Mãi cho đến lúc này, lông mày của Kaiser V mới nhăn lại.

Nhưng không thể không thừa nhận rằng lời nói của ông ta rất có sức thuyết phục – Thales cũng bắt đầu suy tư về mục đích của hội nghị lần này.

“Vấn đề về trình tự có thể thảo luận sau, nhưng chuyện kia đang cực kì cấp bách!” Bá tước Talon đưa hai tay lên, hàng lông mày ở giữa nhíu chặt lại: “Hôm nay chúng ta phải đưa ra được quyết định về cách giải quyết chuyện đó!”

“Quyết định? Như thế nào?” Bá tước Sorel đấm một phát vào ghế đá, trợn trừng mắt lên: “Dưới con mắt của tất cả mọi người! Giữa ban ngày ban mặt! Trước nhiều dân thường như vậy, thậm chí còn có thể là ngay trước mắt kẻ địch! Ngay cả chuyện kia là cái gì cũng không thể đề cập! Vậy thì chúng ta thương lượng như thế nào?”

“Đơn giản,” Sư Tử Đen Bozdorf mỉm cười: “Mọi người đều biết chuyện gì đang xảy ra, đều nói là phải giải quyết chuyện kia, vậy thì hãy nói ra cái giá mà mình sẵn sàng trả?”

Đúng lúc này, một tiếng cười the thé, sắc bén vang lên từ phía sáu vị công tước: “Hahaha, chuyện đó? – Ta nói, mọi người nói chuyện lâu như vậy, sao vẫn cứ phải giấu diếm?”

“Các người sợ cái gì? Sợ Aixenter?”

“Sợ quốc vương? Sợ đám công tước bọn ta?”

“Hay là sợ những dân thường phía dưới quảng trường kia?”

Tất cả mọi người đứng trong sảnh đồng loạt biến sắc và nhìn về phía Cyril Fakenhaz hốc hác.

Vị Công tước thủ hộ Tây Hoang, lấy đầu lâu bốn mắt làm gia huy này, nở một nụ cười đáng sợ:

“Nói rõ đi!”

“Đoàn sứ giả của Aixenter, cùng với hoàng tử của bọn họ, bị giết tại Star!”

Mọi người đều bị sốc!

Mặc dù mười chín quý tộc đã biết về việc này thông qua tổng sắc lệnh, thế nhưng nó vẫn còn là một bí mật chưa được công khai.

Sao, sao ông ta dám?

Công tước Cullen nhướng mày. Công tước Arunde vỗ đùi, thở dài rồi lắc đầu. Công tước Zayen thì mím chặt môi, không nói lời nào.

“Thưa ngài Fakenhaz!” Bá tước Derek Kroma định ngăn ông ta lại với vẻ mặt khó coi: “Chuyện này, chúng ta không nên nói ra tại Hội nghị Quốc Thị…”

“Im miệng, thằng nhóc! Người lớn đang nói chuyện!” Fakenhaz cắt ngang anh ta một cách thô bạo, khiến cho Bá tước của pháo đài Wing nghẹn cứng lại.

Bá tước Karabeyan luôn thân cận với nhà Kroma không khỏi nhíu mày.

Chỉ thấy Cyril Fakenhaz, với vẻ mặt u ám, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục vạch trần bí mật cấm kỵ ra:

“Trong lòng các người đều biết rõ! Nhưng chỉ có những dân thường là không biết! Đám man rợ kia sẽ không buông tha cho cơ hội này!”

“Bản hoà ước rách nát kia – chúng đã chờ suốt mười hai năm.”

“Tất cả Star, bất kể là nhà vua, quý tộc, hay là dân thường, hãy nghe cho kĩ đây!”

“Star, và Aixenter!”

“Giữa khiên và kiếm của đại lục phía Tây!”

“Chiến tranh đang đến!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play