Thales không nghĩ về bất cứ thứ gì khác nữa. Cậu chuyên chú bước vào một căn phòng bí mật.
Những âm thanh ồn ào, ầm ĩ, có thể khiến người ta nhức đầu của một đám đông đang tụ tập truyền đến từ bên ngoài.
Nó khiến cậu nhớ tới đội bóng mà mình đã từng cổ vũ trước đây. Khi xem trận đấu trực tiếp, cậu cũng có cảm giác y như vậy khi mới vào sân.
Trong tiếng ồn ào ở ngoài căn phòng bí mật, đột nhiên có một giọng nam trẻ trung và vui sướng vang lên:
“Ê, ông già! Cảnh sát trưởng Lorbec! Tôi ở đây, ở đây này! A, quý ông này, trông có vẻ quen quen.”
“Chờ đã! Anh là… anh họ Derek của gia tộc Kroma! Trời ạ, nhiều năm không gặp, sao anh lại nát như này? Kasa và Gina chắc chắn sẽ khóc!”
Thales đột nhiên lấy lại sự chú ý và tiến lên vài bước. Sau đó cậu nhìn ra bên ngoài qua tấm kính một chiều ở trong căn phòng. Quả nhiên, phía dưới chính là toàn bộ sảnh Quần Tinh.
Sảnh Quần Tinh là một đại sảnh hình bầu dục, bán lộ thiên. Nó cao ít nhất hơn mười mét và có thể chứa ít nhất một nghìn người. Mặt hướng về quảng trường Tinh Tụ của nó không có tường bao quanh, chỉ có một sân hiên nhô ra. Điều này khiến cho sảnh trông giống như một hình trụ có hình dạng bất thường với một bên bị cắt vát theo góc nghiêng – ‘Hay đúng hơn là một cái xẻng xúc rác hình bầu dục được che phủ một nửa’ – nghĩ tới điều này, Thales không nhịn được mà bật cười.
Đại sảnh lúc này đã đầy một nửa. Có ít nhất vài trăm người ở đó. Một số thì ngồi, một số thì đứng.
Càng tới gần trung tâm thì lượng người càng thưa thớt. Họ ăn mặc sang trọng, thần thái thì yên tĩnh và điềm đạm. Tất cả đều có chỗ ngồi – hiển nhiên những người này chính là quý tộc.
Có một chiếc bàn tròn lớn ở giữa sảnh được bao quanh bởi bảy chiếc ghế đá có quy cách khác hẳn nhau.
Trong số đó thì chiếc ghế đá đặc biệt nhất chính là ngai vàng, còn sáu chiếc xung quanh thuộc về sáu vị công tước thủ hộ. Phía ngoài chúng lại là mười ba chiếc ghế đá thuộc về mười ba vọng tộc tạo thành một hình bán nguyệt lớn.
Sáu chiếc ghế đá lớn vẫn chưa có ai, còn mười ba chiếc ghế đá thì đã có một số người ngồi. Tất cả đều là đàn ông khoảng từ hai mươi đến sáu mươi tuổi. Họ sở hữu những huy hiệu khác nhau. Biểu cảm trên mặt cũng rất đa dạng. Sau mỗi chỗ ngồi đều có một vài tuỳ tùng trông rất căng thẳng.
Giọng nói mà cậu vừa mới nghe được phát ra từ ghế của mười ba vọng tộc. Một người đàn ông đẹp trai, tóc vàng, mặc đồng phục cảnh sát màu xanh da trời đang đứng sau một trong số đó. Anh ta có một khuôn mặt anh tuấn và những đường nét sắc sảo. So với Ma Năng Sư Asda “âm nhu” và ma cà rồng Istrone Corleone “mặt trắng” thì anh ta càng có vẻ nam tính và mạnh mẽ hơn.
Nhưng mà, người đàn ông đẹp trai này lại đang bị một vị quý tộc trung niên, tóc hoa râm, trông vô cùng tức giận gõ cho một phát vào đầu bằng cây gậy chống.
Mà quần áo của vị quý tộc trung niên kia thì có biểu tượng hai ngọn tháp cao và một thanh trường kiếm.
“Kohen Karabeyan, giáo dục quý tộc của mày đâu? Có thể nói tiếng người được không? Derek không chỉ là anh họ của mày, mà còn là người đứng đầu gia tộc Kroma – một trong mười ba vọng tộc! Lãnh chúa của pháo đài Wing, Bá tước của vương quốc! Hãy thể hiện sự tôn trọng một chút đi!”
Với vẻ mặt kinh ngạc, Thales đứng ở trong phòng tối và nhìn cảnh sát của vương quốc, Kohen Corleone vừa bưng đầu, vừa nghiến răng nghiến lợi mà hét lớn với cha mình: “Lão già, dù sao thì đài Chung Kết cũng đang ở ngay trước mặt! Gõ thêm một cái, chúng ta liền lên đó quyết đấu!”
Có không ít người quay sang phía bên này, nhưng sau khi nhận ra đây là chỗ ngồi của mười ba vọng tộc thì đều lắc đầu bỏ qua.
‘Sao quý tộc nhà này… lại có thể khác người như thế cơ chứ?’
“Ha ha, cháu và Kohen rất hiểu nhau, nên làm như vậy mới thể hiện được sự thân thiết của hai đứa…” Derek đứng một bên dường như hiểu được tính nết của dượng và em họ mình nên đã vội xua tay hoà giải. Còn bên kia thì Lorbec giữ chặt lão bá tước Karabeyan lại và ngăn ông ta vung cây gậy lên lần thứ hai.
“Đúng rồi, Kohen, mặc dù cháu là con trưởng nhà Karabeyan… Nhưng cha cháu còn chưa tới, sao cháu đã vào được trong đây?” Cảnh sát trưởng Sở cảnh sát phía Tây thành, Huân tước Lorbec Deira vội chuyển chủ đề.
“Cháu cũng không rõ,” Kohen gãi đầu, nhíu mày: “Cháu mới hồi phục sau chấn thương gặp phải ở phố Chợ Đỏ vài ngày trước – ông già, bỏ gậy xuống, chuyện này chúng ta về nhà nói sau – thì nhận được nhiệm vụ. Cháu vừa mới tới cửa cung điện Phục Hưng thì đội phòng vệ và cảnh sát nhận ra là người nhà nên cho qua. Vệ binh ở bên trong vừa nghe cháu là người nhà Karabeyan liền dẫn vào sảnh Quần Tinh.”
Lãnh chúa xứ Walla, lão bá tước Karabeyan nghe thấy vậy liền sửng sốt.
Lão bá tước cũng không hỏi thêm gì nữa. Sau đó ông ta và bá tước Derek Kroma cùng ngồi xuống hai chiếc ghế đá riêng biệt. Vài hiệp sĩ tuỳ tùng, cùng với Kohen và Lorbec thì đứng ngay sau ông.
Thales nghe cuộc đối thoại của bọn họ và cũng đoán được rằng cả hai đều là thành viên của mười ba vọng tộc.
Đúng lúc này, đám đông ồn ào bỗng im bặt.
Ánh mắt của Thales chuyển sang hướng khác.
Phía xa, hai bóng dáng khiến người ta khó mà quên được, bước trên tấm thảm có hoạ tiết vệt sao màu xanh và tiến vào sảnh Quần Tinh trong sự vây quanh của hai đoàn tuỳ tùng.
Những người đứng ở trước mặt họ tự động tránh sang một bên. Một số thì cúi chào, một số thì thì thầm bàn tán.
Trong số họ, có một ông già mập mạp, quý phái, luôn nở nụ cười đôn hậu và thỉnh thoảng đáp lại những người xung quanh. Trên lưng áo ông ta có thêu một thanh kiếm và một chiếc khiên đan chéo vào nhau trên nền mặt trời đỏ.
Đó chính là thủ tướng của vương quốc, Lãnh chúa của thành Cảng Sáng, Công tước thủ hộ Đông Hải, Bob Cullen.
Còn bên cạnh ông ta, một quý tộc trung niên trông dữ tợn trong bộ trang phục chiến đấu thì chẳng thèm nhìn xung quanh mà chỉ lạnh lùng sải bước tiến lên trước.
Trước ngực áo giáp xích của vị quý tộc trung niên này, có thể thấy một con chim ưng mắt sắc, ngậm cành tuyết trong miệng và sải cánh trên nền trắng.
Đó chính là người vừa mới đến vương đô một ngày trước, Lãnh chúa của lâu đài Mùa Đông, Công tước thủ hộ Bắc Cảnh, Val Arunde.
Kiếm, khiên mặt trời và đại bàng bay trên nền trắng – gia huy tượng trưng cho hai gia tộc quyền lực nhất trong số sáu đại gia tộc.
“Hội nghị Quốc Thị? Đây quả thực là một trò đùa!”
Val có một vết sẹo trên cằm. Với vẻ mặt phẫn nộ, ông ta không thèm kiểm soát âm lượng mà chỉ giận dữ nói với lão già mập mạp ở bên cạnh:
“Đích thân ông ta đã ký và ban hành tổng sắc lệnh! Kết quả là đột nhiên… lôi cả những thường dân vào việc này. Đây quả thực là phản bội! Là thủ tướng, ông nên ngăn ông ta lại!”
Tất cả các quý tộc nhỏ đứng xung quanh bọn họ nghe được nội dung cuộc nói chuyện vội vàng cúi đầu hoặc lập tức rời đi – Đùa à, ai dám đứng lại nghe công tước thủ hộ của sáu đại gia tộc chỉ trích quốc vương tối cao của Star!
“Mặc dù ta cảm thấy không thoả đáng lắm,” Công tước thủ hộ Đông Hải, Bob Cullen, có mái tóc trắng, hai má hồng hào và thân hình mập mạp. Chiếc khăn choàng lông chồn đắt tiền làm nổi bật lên cái bụng to đùng. Ông ta nói với vẻ bất đắc dĩ: “Nhưng đây là ý muốn của bệ hạ. Ta không thể ngăn cản.”
Val khịt mũi tỏ vẻ bất mãn, không hài lòng với sự trốn tránh của thủ tướng.
‘Lão già béo hèn nhát. Thế nào mà hồi còn trẻ lại được biết đến với cái tên “Kiếm Của Vịnh”?’
Hai người đi ngang qua mười ba chiếc ghế đá. Tất cả quý tộc đang ngồi ở đó đều đứng dậy, cúi đầu chào, ngay cả Karabeyan già và Kroma trẻ tuổi cũng không ngoại lệ.
“Mặc dù ông ta là quốc vương mà chúng ta đã thề sẽ trung thành, nhưng cũng không thể làm nhục chúng ta như thế này!” Val nhanh chóng cởi chiếc áo choàng của mình ra và vứt nó cho một tuỳ tùng vừa nhìn đã biết là một chiến binh đứng ở phía sau. Sau đó ông ta hùng hổ ngồi xuống chỗ của mình.
Người đàn ông đã trải qua cuộc đời đầy thăng trầm này có một vết sẹo ở cằm. Con đại bàng bay trên nền trắng ở trước ngực như toả ra hơi lạnh. Với bộ giáp xích toàn thân, ông ta vung mạnh cánh tay trái lên, cả người toát ra vẻ sắc bén và “người lạ chớ gần” đặc trưng của người Đất Bắc.
Ông ta không hề che giấu thái độ chán ghét của mình đối với quốc vương: “Ta thực sự rất muốn gõ văng cái răng cửa của tên khốn đó! Hệt như bốn mươi năm trước!”
Kohen thì thầm phía sau cha mình: “Cho dù là công tước thủ hộ Bắc Cảnh… Sao ông ta có thể nói về bệ hạ như vậy mà không thèm giấu giếm?”
“Nếu mày lớn lên cùng bệ hạ từ khi còn nhỏ, và còn suýt chút nữa gả em gái mình cho ông ấy,” Bá tước Karabeyan nhỏ giọng trả lời: “Thì mày cũng có thể nói như vậy về bệ hạ.”
“Nói năng cẩn thận. Các vệ binh sẽ sớm truyền lời. Khi ấy, mỗi một câu nói của hai mươi ghế đá đều sẽ được truyền xuống quảng trường Tinh Tụ.” Lão công tước Cullen thở dài, rồi run rẩy ngồi xuống với sự giúp đỡ của một hầu cận: “Dù sao thì ông ta cũng là bệ hạ của chúng ta! Chỉ còn cách hy vọng rằng khuyên răn sẽ có hiệu quả!”
‘Những người Đất Bắc này… Năm mươi năm, vẫn chẳng có tí tiến bộ gì.’ Lão công tước thầm lắc đầu ở trong lòng.
Đúng lúc này, đám đông đồng loạt ồ lên. Những âm thanh xì xào bàn tán dần biến thành những tiếng ồn ào.
Giọng nói quen thuộc của Gilbert vang lên:
“Nhân danh Quốc vương tối cao của Star, Kaiser Jadestar…”
“Thần dân của vương quốc, cúi đầu trước bệ hạ của các người!”
Thales nhướng mày. Một nhóm người bước vào sảnh Quần Tinh từ cửa phụ khác.
Đám đông lần lượt quỳ một gối xuống như một làn sóng biển, và chỉ đứng dậy sau khi quốc vương đã đi xa.
Kaiser V cường tráng vẫn cầm cây quyền trượng trên một tay như trước. Với vẻ mặt lạnh lùng và uy nghiêm, ông ta bước vào sảnh Quần Tinh.
Tám Vệ binh Hoàng Gia luôn vẫn luôn theo sát ở phía sau.
Quốc vương ngay lập tức trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Cho dù đang quỳ một chân xuống đất, những tiếng xì xào của đám người không những không giảm bớt mà còn ngày càng sôi nổi.
“Bệ hạ tới,” Công tước Đông Hải vỗ vỗ vào khuôn mặt mũm mĩm của mình, vừa cười híp mắt vừa nói: “Ông cũng có thể đích thân đưa ra đề nghị của mình.”
“Hừ,” Công tước Bắc Cảnh khinh thường: “Cứ như thể ta nói thì ông ta sẽ nghe.”
Bệ hạ Kaiser sải bước tiến về chiếc ghế đá của mình. Không biết vô tình hay cố ý, ông ta đột nhiên ngẩng đầu, liếc về phía phòng bí mật.
Thales khẽ siết tay.
Cậu điều hoà nhịp thở và xoa dịu tâm trạng
‘Bình tĩnh nào, Thales.’
‘Buổi diễn chính còn chưa bắt đầu.’
Theo sát sau áo choàng của quốc vương Nắm Đấm Sắt, một nhóm người do Gilbert dẫn đầu tiến vào. Jenny thành thục bất ngờ cũng ở trong đó.
Đến giờ Thales mới nhìn thấy gia huy của Gilbert – thì ra là một cuốn sách đang mở.
“A, Con Cáo Xảo Quyệt của chúng ta, Bá tước Caso,” Công tước Cullen bụng bự vừa cười vừa nói: “Còn cả Bá tước Godwin, Tử tước Kenney, Nam tước Gales, Huân tước Krapen… Đều là tương lai của vương quốc… và nữ quan cung đình thông minh và nhạy bén của chúng ta nữa, quý cô Jenny.”
“Nhóm người ủng hộ của quốc vương.” Val ngồi trên ghế đá lắc đầu với vẻ chán ghét: “Chỉ mong bọn họ có thể sớm hiểu ra, phương pháp tốt nhất để ủng hộ quốc vương chính là nghĩ cách ngăn ông ta làm những việc điên rồ lại, chứ không phải tìm mọi cách để đả kích mười chín gia tộc trụ cột của vương quốc. Còn con chó cái đó, mỗi một giây cô ta ở trong cung đều là sự sỉ nhục đối với gia tộc Arunde.”
“Hoan hô…”
“Quốc vương… Quốc vương…”
Đúng lúc này, những tiếng hoan hô còn lớn hơn vang lên từ phía ngoài sảnh Quần Tinh!
Trong căn phòng bỗng tràn ngập những tiếng gào thét chói tai ở phía xa.
Rất nhiều quý tộc lần lượt biến sắc, còn các thường dân có địa vị thì thì thầm với nhau trong hưng phấn, thậm chí có người còn hoan hô theo…
Thales chợt nhận ra đây là tiếng hò reo của dân chúng ngoài quảng trường Tinh Tụ.
“Ta đoán,” Công tước Cullen bĩu môi: “Đám vệ binh đã bắt đầu truyền lời xuống quảng trường?”
Val quay đầu, mặt tái mét.
Kaiser bước tới trước mười ba chiếc ghế đá và nhìn các chư hầu của mình.
Mười ba vọng tộc đã đứng dậy từ sớm và xếp thành hàng đi tới trước mặt ông ta. Sau đó họ lần lượt quỳ một gối xuống để bày tỏ lòng trung thành.
Với vẻ mặt vô cảm, Kaiser chìa tay phải về phía một quý tộc có huy hiệu ngôi sao năm cánh để ông ta hôn lên chiếc nhẫn trên ngón tay mình.
“Bern Talon, ông là người thứ nhất,” Quốc vương thản nhiên nói: “Vẫn là người thứ nhất. Luôn là người thứ nhất.”
“Máu mủ tình thâm, thưa bệ hạ. Gia tộc Talon là một nhánh của gia tộc Jadestar, tựa như ngôi sao năm cánh là một phần của ngôi sao chín cánh.” Vị quý tộc trung niên kia kính cẩn cúi đầu.
Chân mày Kaiser hơi nhíu lại, thế nhưng ông ta vẫn gật đầu và bước tới vị quý tộc tiếp theo.
“Smith Sorel,” Giọng nói uy quyền vang lên, thu hút tất cả các ánh mắt: “Ta nghe nói rằng ông và lãnh địa của mình không ngừng phản đối “Lệnh miễn thuế khai thác cho các quận biên giới”?”
“Đương nhiên, thưa bệ hạ,” Vị quý tộc trung niên, người có biểu tượng mặt trời vàng trên quần áo, hôn lên chiếc nhẫn của quốc vương và lắc đầu một cách kiên quyết: “Máu của quý tộc, há có thể bị vấy bẩn?”
Kaiser khẽ hừ nhẹ.
“Lewis Bozdorf,” Quốc vương bệ hạ vươn bàn tay về phía một vị quý tộc có con sư tử đen đang giương nanh múa vuốt ở trước ngực: “Sư tử đen thiện chiến, phải chăng sẽ còn chiến đấu vì đàn sư tử?”
“Thề sẽ chiến đấu đến chết, thưa bệ hạ,” Vị quý tộc này hôn lên chiếc nhẫn của quốc vương và mỉm cười đáp lại theo cách hết sức giảo hoạt: “Chỉ cần con sư tử đầu đàn vẫn luôn sáng suốt, dũng cảm và quan tâm đến đàn sư tử như trước.”
Kaiser gật gật đầu, tiếp tục bước đi.
“Turami Karabeyan,” Kaiser bước tới trước người Bá tước Karabeyan với vẻ mặt hoài niệm: “Ta vẫn còn nhớ ông đã từng là một thành viên của quân đoàn Ánh Sao, đã từng vào sinh ra tử vì John.”
“Vào sinh ra tử vì quê hương của chúng ta,” Bá tước Karabeyan nghiêm túc nói và hôn lên chiếc nhẫn của bệ hạ: “Tất cả vì sự bình yên của Star.”
Kaiser trầm ngâm gật đầu.
“Derek Kroma, cậu trông còn thông minh hơn cha mình,” Kaiser tiếp tục tiến về phía trước và nói với Derek trẻ tuổi đầy thâm ý: “Quạ đen dù chỉ còn một cánh vẫn muốn cứu chủ – vẫn còn ở trong pháo đài Wing sao?”
“Con quạ đó mắc nợ chủ nhân mạng sống và công ơn nuôi dưỡng,” Derek Krome, người có hình xăm quạ đen một cánh trên cơ thể, khéo léo hiểu ý và hôn lên chiếc nhẫn của quốc vương, sau đó tỉnh bơ đáp: “Vì vậy mới liều chết cứu chủ. Đương nhiên, con quạ đen đó vẫn luôn sống mãi ở Wing.”
Kaiser vỗ vỗ bả vai của anh ta, rồi bước đến chỗ một quý tộc trọc nửa đầu và chìa tay phải ra.
“Hodge Dagestan,” Vị quý tộc có biểu tượng hai thanh kiếm dài đan chéo vào nhau thành hình chữ thập được thêu trên quần áo của mình, nghe thấy Kaiser lạnh lùng nói: ““Tiến hoặc lùi, sống sót hoặc gục ngã (Forward or backward, survive or fall)”. Lần này các người đã chọn xong hướng đi chưa?”
“Phương hướng vẫn luôn ở đó,” Hodge Dagestan trọc nửa đầu cúi người xuống và hôn lên chiếc nhẫn của quốc vương, khiến cho người ta không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt: “Nhưng những người đứng quá cao thường không thể thấy rõ.”
Kaiser lạnh lùng hừ một tiếng. Ông ta không thèm che giấu sự bất mãn của mình đối với người kia.
“Wilkos Zemunto, Borette Friess,” Lần này, quốc vương chìa hai bàn tay về hai vị quý tộc có biểu tượng một con gấu trắng và một bức tường dài màu thép: “Vì Star, thành Canh Gác và tháp Cô Lão có thể chịu được gió lạnh phương Bắc không?”
“Gió lạnh?” Bá tước Wilkos Zamunto có bộ râu quai nón hôn lên chiếc nhẫn của quốc vương, rồi hùng hồn tuyên bố: “Vì Star, thành Canh Gác thậm chí còn có thể chặn đứng lửa giận của cự long!”
Bá tước Borette Friess đầu trọc cũng không chịu thua kém. Ông ta hôn lên chiếc nhẫn với đôi mắt rực lửa: “Dù đứng ở trong gió rét gào rít, dù có lạnh lẽo đến cỡ nào, thì ngọn lửa lò trong tháp Cô Lão vẫn sẽ luôn bùng cháy.”
Dưới hiệu lệnh của quốc vương, hai vị quý tộc phương bắc từ từ đứng dậy.
Kaiser đi ngang qua tất cả mười ba vọng tộc có mặt ở đây và tiến về phía hai Công tước.
Ông ta vung tay lên, ngăn Bob Cullen đang lắc lư có ý định đứng dậy lại: “Bỏ qua chuyện đó đi, ngài Thủ tướng. Bụng của ngài quả thực còn nặng hơn quyền trượng của ta.”
Công tước của Đông Hải mỉm cười tủm tỉm, tựa như không hiểu được ẩn ý phía sau lời nói của Kaiser mà chỉ gật đầu cảm ơn.
Bên cạnh, Jenny cởi áo choàng cho Kaiser để Quốc vương bệ hạ có thể ngồi xuống chiếc ghế đá cao nhất một cách thoải mái.
“Còn như ông,” Kaiser nhìn Val, rồi thờ ơ lắc đầu: “Ta đoán, đầu gối ông mắc căn bệnh kỳ lạ không khuỵ được xuống?”
“Đúng vậy,” Val Arunde nói rõng rạc, trong mắt tràn ngập lửa giận: “Bất luận là đối với Aixenter hay vương quyền của Star, ta đều mắc căn bệnh kỳ lạ này!”
Kaiser lắc lắc đầu: “Đã bốn mươi năm rồi mà khiếu hài hước của ông vẫn kém như vậy.”
Sau nghi thức bày tỏ lòng trung thành, dù là trong tối hay ngoài sáng, các quý tộc thuộc mười ba vọng tộc lần lượt trở về chỗ ngồi của mình.
“Sáu vị Công tước thủ hộ, hai vị có mặt. Mười ba vọng tộc thì có tám vị.” Gilbert báo cáo với sắc mặt nghiêm túc: “Bệ hạ?”
“Chờ một lúc.” Kaiser bình tĩnh nói.
Tiếng reo hò rung trời lại vang lên một lần nữa từ ngoài quảng trường Tinh Tụ.
Trong tiếng reo hò, Val khinh thường: “Đột nhiên thông báo đổi Hội nghị Cấp Cao thành Hội nghị Quốc Thị và tổ chức sớm. Ông cảm thấy những quý tộc sống ở quá xa kia, có mấy người có thể tới kịp? Ít nhất sẽ là không thể với nhà Tabark của thành BladeShrine!”
Kaiser lắc đầu, mặt vô cảm: “Đây là ván cờ của quần hùng Star. Người đánh cờ đã được định sẵn, ván cờ cũng đã bắt đầu từ sớm.”
“Xem ra cái vương miện kia không những biến ông thành quốc vương, mà còn biến ông thành một tên ngâm thơ rong.” Val Arunde vừa phẫn nộ nói, vừa nghiến răng ken két. Và chỉ có Công tước của Đông Hải mới có thể hoà giải với một nụ cười.
Thales đang đứng trong phòng bí mật đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Cậu vừa mới nhìn thấy một ông lão mặc áo đen, chống gậy, đứng tại cuối hàng của “Nhóm người ủng hộ Quốc vương”. Tất cả người xung quanh đều né tránh ông lão này, ngoại trừ một chàng thanh niên trẻ tuổi mặc một chiếc áo choàng trắng trơn y như thế.
Đó là…
“Morat Hansen. Sao ông ta cũng tới,” Huân tước Lorbec nhíu mày, nhìn bóng người mặc áo choàng đen kia: “Nhìn thấy con rắn độc này, ta cảm thấy lạnh run cả người.”
“Ông ta là người đứng đầu cục tình báo của vương quốc, đương nhiên sẽ đến dự Hội nghị Quốc Thị,” Kohen cũng nhíu mày, hiển nhiên cũng không thích ông lão đó: “Nhưng nếu đúng như những gì cảnh sát trưởng vừa nói, thì Bệ hạ và Công tước Cullen gặp ông ta mỗi ngày đã chết rét từ sớm… Ơ?”
Koheln lộ ra vẻ mặt khó tin.
“Đó là?”
Trong ánh mắt kinh ngạc của cha và cảnh sát trưởng, cảnh sát Kohen Karabeyan tóc vàng bất ngờ bước nhanh về phía trước. Với sắc mặt tức giận và phẫn nộ, anh ta đi về phía…
“Hắc Tiên Tri”, Morat Hansen!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT