Chương 27 : Lời Thật Lòng Của Em

"Vũ Hạ, cậu đang nói dối phải không?"

"Tôi đang nói sự thật"

____

"Tại sao lại đối xử với tôi khác biệt như vậy?"

"Vì cậu không phải bọn họ, chỉ vậy thôi."

                               ***

Nắng tháng ba phủ đầy bầu trời xanh ngát, rải xuống vườn hoa nở rộ đầy sắc màu.

Vũ Hạ cảm nhận được sự mềm mại ngay dưới chân , cô cúi người sờ sờ bộ lông của chú mèo trước mặt , cười cười

"Không đi theo mẹ ngươi sao?"

Bộ lông mềm của nó làm cô không nhịn được sờ thêm vài cái nữa, mèo con meo một tiếng, lại dụi dụi đầu vào chân cô

"Được rồi được rồi, lại đói chứ gì."

Vũ Hạ đi vào trong, lấy phần thức ăn cho mèo vừa mua đem đổ ra khay, sau đó lại lấy một khay khác cho sữa ấm vào

Chợt, mèo mẹ từ đâu chạy đến, dụi dụi vào tay , sau đó dùng miệng để thứ gì đó lên lòng bàn tay cô

Là một sợi dây chuyền

Vũ Hạ hơi nhíu mày " Ngươi lấy thứ này ở đâu?"

Mèo mẹ chạy lại một góc nhà, lăn lăn chiếc hộp không còn nhìn rõ hình thù ra

Cô thoáng bất ngờ, cầm sợi dây chuyền nhìn lại một lần

Đây, không phải sợi dây chuyền lúc trước Yến Hoa Viễn mua hay sao?

***

Yến Hoa Viễn có chút mệt mỏi bóp bóp trán, hình như anh đã nhìn vào màn hình máy tính quá lâu rồi

Cốc cốc

Anh tựa người vào ghế, có phần lười biến trả lời người phía bên ngoài

"Vào đi."

Cô thư kí mở cửa, chậm rãi đi vào, đặt cốc cà phê nóng lên bàn anh, cô cẩn trọng ,lo lắng hỏi

"Ngài không khỏe ạ? Tôi có thể giúp ngài không?"

Nói rồi, khuôn mặt xinh đẹp nhẹ cúi xuống, đôi bàn tay định giúp anh xoa bóp bả vai

"Không cần, cảm ơn thư kí Lê." Anh cầm tách cà phê đưa lên môi, chỉ nhấp một chút

"Cà phê này ...không ngon sao?" Thư kí Lê nhìn anh, ánh mắt hình như có vài phần buồn bã

"À không, thế này là ổn rồi."

Kì lạ thật, loại cà phê trước giờ anh thường uống vậy mà bây giờ lại cảm thấy chẳng còn chút mùi vị nào

Có lẽ là vì cà phê này không ngon bằng cà phê của cô ấy,hay bởi lẽ, người pha chẳng phải là người anh hằng mong muốn ?

"Nếu...nếu không vừa miệng, tôi sẽ pha lại ạ."

"Thôi được rồi, không cần đâu."

Có pha thêm bao nhiêu lần đi nữa cũng không thể giống cô ấy...

Thư ký Lệ gật đầu, khóe hôi hơi mím lại buồn bã, lễ phép trả lời "Vậy tôi xin phép."

Điện thoại trên bàn chợt rung lên vài hồi chuông

Anh hơi nhíu mày sơ sài nhìn qua , ngay lập tức thay đổi vẻ mặt, nhanh chóng nhấc diện thoại lên, vẻ mặt dường như có phần vui vẻ

Thư kí run tay, xuýt chút làm đổ tách cà phê xuống sàn

Yến tổng, anh ấy đang nói chuyện với một cô gái? Lại còn rất vui vẻ nữa?

Quả thật Yến tổng là người rất đào hoa, nhưng cách nói chuyện này...

Không sao, chắc là đối tác thân thiết thôi, đúng vậy!

Tự trấn an mình một câu, thư kí Lê lúc này mới bước ra ngoài.










Vũ Hạ sau một hồi bị vô số ánh nhìn như kim đâm vào người đã được dẫn đến phòng của Yến Hoa Viễn

Vừa đến nơi đã thấy nụ cười ngọt ngào hơn gió xuân của anh, cô cảm thấy hình như mình sắp nổi da gà

"Đến rồi sao? Bọn họ không làm khó em chứ? Em ngồi đi, tôi rót trà cho em."

"...Không cần đâu, để tôi tự làm."

Cô nhanh chóng lấy sợi dây chuyền từ trong túi áo , đưa đến trước mặt anh

"Của anh."

Nhìn sợi dây trước mặt, Yến Hoa Viễn có chút trầm mặc

Thật đúng là sợi dây chuyền đó ...Nhưng sao cô ấy lại có được nó chứ?

Nhìn biểu cảm của anh, cô hơi nghiêng đầu, vẻ mặt nhàn nhạt vấn người trước mắt  "Còn loại cà phê mới anh nói đâu?"

Yến Hoa Viễn ngượng ngùng vuốt vuốt chóp mũi, chết rồi, lúc nãy chỉ vì muốn cô ấy lên mà thuận miệng nói bừa

"Vài ngày nữa sẽ đem đến cho em." Anh cười

Vũ Hạ nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc

Yên Hoa Viễn : "..Ha..ha."

Cô đặt sợi dây chuyền lên bàn, vẻ mặt chẳng có tí xúc cảm dư thừa nào cho anh

"Tôi về đây." Được lắm Yến Hoa Viễn, để tôi xem xem vài ngày sao anh làm thế nào tìm ra loại cà phê mới

Lúc này cửa phòng bật mở, người đàn ông từ bên ngoài tiến vào, mặc cho sự khuyên can của cậu nhâm viên ngoài cửa

"Ôi, tôi còn tưởng Yến tổng bận trăm công nghìn việc thế nào , hóa ra là bận cùng tiểu tình nhân đây nói chuyện yêu đương~"

Yến Hoa Viễn nhíu mày, nhìn nhân viên bên ngoài, cậu ta cúi đầu , cậu thật là chặn không được mà!

Thanh âm mang vài phần khí lạnh cất lên, Vũ Hạ hướng người đàn ông đó trả lời thay anh

"Tôi không phải tình nhân của anh ta."

"Ồ, vậy sao?" Điệu cười ngã ngớn đáng ghét trên khuôn mặt hắn ta lại rõ rệt hơn.

Anh ta có một khuôn mặt không hề kém cạnh bất kì một nam chủ nào, chỉ có điều, nụ cười ngã ngớn đó lại chẳng khác nào kẻ phản diện cả

Anh ta lại gần, giơ tay định chạm vào mái tóc của cô, lại bị Yến Hoa Viễn nhanh tay bắt lại

"Thiếu tổng, cô ấy là khách của tôi!" Ánh mắt anh cơ hồ lạnh đi mấy phần

"Hửm? Tôi chỉ muốn chào hỏi một chút, Ngài đây là đang lo lắng gì sao?"

Một màn đấu mắt diễn ra trước mặt, nhưng Vũ Hạ lại chỉ để ý hai từ "Thiếu tổng" kia

Vũ Hạ có phần ngoài ý muốn, tên này, lại là nam chủ...

Đúng lúc cả văn phòng đang tràn đầy hàn khí, tiếng nói trong trẻo lại vang vào

"Yến ca, anh có ở đó khôn.. chị?" Vi Nhã Tình ngạc nhiên nhìn cô, sau đó nhìn thấy Thiếu Nhất Phong, ánh mắt tối lại

Sao người này cũng ở đây? Lần này xong rồi, tiến không được mà lùi càng không .

Vũ Hạ trầm mặc, mi tâm dường như có phần nhíu lại. Diễn biến truyện đã đến mức này rồi sao?

"A, tiểu Tình Nhi đây mà, thật trùng hợp, em vừa gọi mỹ nhân này là chị sao? Nói vậy đây là đại tiểu thư nhà họ Vi, Vi Vũ Hạ rồi?"

Vi Nhã Tình run người, không hiểu sao đối mặt với người này, lại khiến cô áp lực đến vậy

"Yến tổng đây cũng thật có phúc phận nhỉ? Sao em không vào đi, Tình nhi?"

Yến Hoa Viễn triệt để nhíu mày , không muốn nghe kẻ trước mặt nói nhăng nói cuội, lại càng không muốn cô hiểu nhầm anh và Vi Nhã Tình

Vũ Hạ nhìn thấy sự do dự của Vi Nhã Tình, hiểu được lý do, cô cất tiếng

"Lại đây,  Nhã Tình."

Nghe được tiếng gọi của cô,Vi Nhã Tình như kẻ sắp chết đuối nắm được khúc gỗ, lập tức chạy đến bên cạnh cô

"Đông vui thật nhỉ?" Thiếu Nhất Phong cười cười, nụ cười làm cả cô và Nhã Tình đều cảm thấy chán ghét

"Nhã Tình, có việc gì sao?" Yến Hoa Viễn từ tính hỏi

Vốn định nhờ anh chút chuyện, nhưng tên này lại ở đây, làm cô không có can đảm nói ra

"Không..không ạ."

Thiếu Nhất Phong cười tiến đến chỗ Nhã Tình, em ngay lập tức trốn phía sau Vũ Hạ

Thiếu Nhất Phong hơi nheo mắt, biểu tình có phần lạnh đi, hắn ta nhìn Vi Nhã Tình, sau đó lại đối diện cô

Vi Nhã Tình như một phản xạ có điều kiện, nắm chặt lấy tay cô. Thiếu Nhất Phong cười cười, giọng nói lại cất lên, tựa như một câu hỏi bình thường, lại giống như là đe dọa

"Em rất sợ tôi sao?"

"Ồ, xem ra tình chị em của các cô rất tốt? Nhỉ?"

Hắn lặng lặng đánh giá thiếu nữ trước mặt, mỹ nhan điềm nhiên như nước, đôi tử mâu nhàn nhạt khí lạnh đang trực tiếp đối diện với ánh mắt của hắn mà chẳng có chút mảy may dao động nào. Bạc môi cô lúc nãy khẽ mở, thanh âm thoát ra với âm vực không mấy ấm áp

"Xin lỗi, Nhã Tình đến tìm tôi, bây giờ chúng tôi có việc rồi, chúng tôi đi trước."

Nói đoạn, Vũ Hạ kéo tay Nhã Tình bước ra khỏi cửa, ánh mắt Thiếu Nhất Phong dừng lại trên người cô và Nhã Tình, khóe môi kéo lên một đường cong ẩn ý

Vũ Hạ để lại cho hắn ta một ánh mắt lạnh lẽo

Ha~thú vị!

 .

.

.

"Em còn muốn nắm đến bao giờ?" Vũ Hạ nhìn tay mình bị ai kia nắm chặt, chán nản hỏi

"A..à, em xin lỗi, em không biết tại sao mình lại sợ anh ta..."

Vũ Hạ im lặng, sợ cũng phải, anh ta chính là nam chủ điên rồ nhất chính truyện

Ở quá khứ, hắn ta trong một lần không cẩn thận bị bỏ thuốc, đã xuýt nữa cưỡng hiếp Vi Nhã Tình, chỉ là lúc đó trong bóng tối em không thấy được mặt hắn. Còn vì sao thoát được lần đó trong truyện lại không có nói qua

Điều đó làm những lần gặp sau em sinh ra sợ hãi, nhưng vấn đề lại nằm ở sau này

Lần sau thì không có xuýt nữa,hắn ta thật sự đã cướp đi lần đầu tiên của em, lúc đó em không hề tự nguyện, đả kích lớn dẫn đến suy tim, sau đó chính là lúc hắn ta hối hận

Hối hận bằng cách tiếp tục cướp lấy trái tim người khác, mà cũng thật trùng hợp người khác đó may mắn lại là cô. Đương nhiên vì muốn diễn vai kẻ si tình hoàn lương thật tốt nên anh ta đã mượn tay Mặc Khuynh Thành

Sau lần đó, Vi Nhã Tình đồng ý tha thứ cho hắn, lại phát hiện Vi Vũ Hạ đã chết, lần này đến lượt Mặc Khuynh Thành bị chán ghét. Tiếp tục là những màn ngược sủng đan xen .

Nói tóm lại, hắn là nguyên nhân gián tiếp hại chết nguyên chủ , và nguyên chủ cũng chỉ là chất xúc tác cho tình cảm của họ mà thôi

Tình hình này, e rằng sắp đến lúc đó rồi

"Vi Nhã Tình, Vi lão gia hình như đã đi công tác?"

"Đúng vậy, cha bảo ông sẽ ra nước ngoài hai tháng." May quá, xem ra chị vẫn còn quan tâm đến cha

"Em đến nhà tôi đi."

"Ha..hả?" Chị vừa nói gì vậy?

"Em đến nhà tôi một thời gian đi. Tôi không có quan tâm Vi lão gia." Nhìn ra được suy nghĩ hiện rõ rành rạch trên mặt em, Vũ Hạ từ tốn nói

Đại ý chính là, tôi chỉ quan tâm đến em thôi!

"Được..được ạ!" Cô vui còn không kịp nữa là

"Ừm."

Sau  hôm đó, Nhã Tình dọn đến chỗ cô .

                              ***

Hàn Lục Nhiên chống cằm, tay kia lật lật con cá nằm trên lửa, nhìn nhìn người đối diện, lại nhìn Vũ Hạ cùng Tư Thuần đang sắp xếp đồ dùng, tò mò hỏi nhỏ

"Này này, nói vậy cậu và Vũ Hạ là quan hệ cô chủ nhân viên thật ấy hả?"

Thiếu niên đối diện cẩn thận đặt con cá vừa nướng chín vào tàu lá phía dưới, ừm một tiếng

"Khó tin thật nha, cô ấy mà lại tiếp nhận cậu, a xin lỗi, thất lễ quá , tôi vẫn chưa biết tên cậu, tên cậu là gì thế?"

"Cứ gọi tôi là Niên Đằng." Cậu cười cười

Vừa nghe xong tên của cậu, Hàn Lục Nhiên đã biết lí do tại sao, gật gật đầu

"Cô ấy là người thế nào vậy, có thể cho tôi biết không?"

Niên Đằng ngẩn đầu, nghiêng người thoáng nhìn qua ai đó, khóe môi cong cong

"Tôi không hiểu rõ cô ấy..."

Ái chà, biểu hiện này... có lẽ ông anh hờ nhà cô lại có thêm tình địch rồi

"Này, Thiên Á, Tư Thuần, các cậu qua đây chút !"

"A được, các cậu chờ một chút! Tiểu Thuần nhi, chúng ta qua đó đi~" Hàn Lục Nhiên gọi Tư Thuần, sau đó nhìn Vũ Hạ , lại nhìn Niên Đằng sau đó nháy mắt một cái

Tư Thuần hiểu ý, lập tức khoác tay Hàn Lục Thiên chạy đi

Vũ Hạ sắp xếp xong đồ, cô quay lại vị trí  gần đống lửa đang cháy,kiểm tra một chút thức ăn

Cắm trại lần này là ba ngày hai đêm, Hàn Lục Nhiên , Tư Thuần và cả Vi Nhã Tình đều đòi sống đòi chết kéo cô đi theo, vì muốn tăng sự đoàn kết của học sinh mà ban tổ chức nhà trường cho bốc thăm nhóm, Tư Thuần, cô, Hàn Lục Nhiên cũng tức là Hàn Thiên Á hiện tại cùng với Niên Đằng thành một nhóm. Vi Nhã Tình lại ở chỗ nhóm khác

Cũng chẳng còn cách nào khác, tiệm cà phê đành đóng cửa vài ngày vậy.

Sự náo nhiệt bao trùm cả khu cắm trại thoáng chốc yên lặng bởi tiếng còi tập trung của giáo viên tổ chức

"Các em, tập trung tập trung!"

Tất cả mọi người đều rất tò mò, có chuyện gì sao?

"Buổi cắm trại lần này của chúng ta có một bất ngờ. Chúng ta cùng chào đón một cựu học viên xuất sắc của Học viện, người đã đóng góp rất nhiều cho nơi này."

"Là ai vậy? "

"Sao tôi biết, im lặng nghe thầy đi."

"..."

Vũ Hạ thoáng ngạc nhiên, trong truyện có tình tiết này sao?

"Cựu học viên đó chính là Mặc tổng, Mặc Khuynh Thành!"

Vũ Hạ thoáng khựng lại một chút, cơ thể như một thói quen độc hại xoay người nhìn



Cả hội trường đồng loạt hú hét, bọn họ ai cũng biết lịch sử của học bá đàn anh Mặc Khuynh Thành, người sỡ hữu chỉ số IQ cao ngất ngưỡng, lại còn vô cùng đẹp trai tài giỏi, lúc còn ở học viện đã mang đến vô số thành tích, ai ai cũng phải ngưỡng mộ. Vũ Hạ bị đám đông làm tụt lại phía sau

Niên Đằng nhanh chóng đưa tay đỡ lấy cô

Vũ Hạ chán ghét cảm giác này, nó lại tới nữa rồi, mặc dù lý trí của cô vẫn vô cùng tỉnh táo, nó đang nói cho cô biết, những hành vi này thực chất không phải là của Phùng Vũ Hạ

Một xó xĩnh nào đó vốn đã chìm sâu trong kí ức đột ngột hiện lên

Là khung cảnh này, anh đứng trên ánh hào quang mỉm cười mới tất cả mọi người vì đã giành được chiến thắng. Từng cái nhăn mày từng nụ cười của anh đều khắc sâu trong tâm trí Vi Vũ Hạ, thắp lên niềm hy vọng cho cô. Lúc đó, tiếng reo hò , dòng người vây kín xung quanh anh. Vi Vũ Hạ chỉ biết đứng nhìn , nhìn Vi Nhã Tình đứng bên cạnh anh mỉm cười ngọt ngào. Nhìn anh với khuôn mặt ấp áp xoa đầu cô bé

Họ ở bên nhau, chính là tiên đồng ngọc nữ

Còn cô, vốn chỉ là một nhân vật phụ không hơn không kém bị bỏ lại phía sau...

Cảm giác khó chịu trôi qua, Vũ Hạ không muốn nhìn nữa, nhưng lúc ý thức được điều gì, cô đã bắt được ánh mắt của người kia

Xuyên qua lớp người dày đặc, bỏ đi tiêu cự trước mắt, anh đang nhìn cô

Mặc Khuynh Thành đang nhìn cô.

Khoảng cách của hai người họ lúc này chính là, xa tận chân trời gần ngay trước mắt

Đốm lửa lập lòe phảng chiếu, cảm xúc được chi phối che đậy kĩ càng nơi đáy mắt của anh, chẳng thể biết được rằng anh đang nghĩ gì

Nhưng lúc này, trong đôi tử đồng của cô chỉ có hai từ, khó hiểu

Nhìn cô làm cái gì?

Vũ Hạ xoay người, lần nữa bắt gặp khuôn mặt phóng đại của Niên Đằng, theo phản xạ lùi về sau một chút

Từng hành vi của cô từ lúc nãy đến giờ từng chút từng chút một đều bị cậu nhìn thấy

Cậu nở một nụ cười tươi như gió xuân ấp áp đẹp đẽ, rất không thành thật hỏi cô một câu

"Cậu nhìn gì vậy?"

Nhưng Vũ Hạ lại rất thành thật trả lời

"Mặc Khuynh Thành."

Nụ cười của Niên Đằng thoáng chút cứng lại, cậu ngàn vạn lần không ngờ, cô lại chẳng chút kiên dè nói ra sự thật.

Cô trở về chỗ cũ, mặc kệ những lời móc mỉa quanh tai của đám học viên. Niên Đằng đi theo sau , xoay đầu nhìn lại người phía bên kia, đôi mắt thoáng chốc phảng phất hơi lạnh

Mặc Khuynh Thành nhẹ nghiêng đầu, đôi mày chau lại một chút

Niên Đằng sao?








Khuya, mọi người đều đã vào lều, Vũ Hạ vẫn chưa ngủ, cô bước ra ngoài, từng động tác đều rất nhẹ nhàng lưu loát

Dưới gốc cổ thụ , thiếu nữ tựa mình ngắm nhìn ánh trăng tròn xinh đẹp trên nên trời , sương đêm ướt đẫm nơi phiến lá, đột ngột rơi xuống trên khuôn mặt kiều diễm, lấp lánh nguyệt quang

"Tôi chưa từng biết em có sở thích ngắm sao đấy."

Thanh âm từ tính vang lên tai, nhẹ nhàng rung động, mà ngay lúc này cô lại đang đưa tay quệt đi vệt sương trên má

Trăng thanh lấp lánh, thiếu nữ trước mắt anh xinh đẹp hơn cả tiên nữ,tử đồng lặng như mặt hồ , đôi mi dày khẽ chớp , một bên má hãy còn vương lại chút màn sương ướt ẩm. Họa lên một bức tranh động lòng người

Cô khóc sao? Mặc Khuynh Thành có chút không ngờ

Nếu để Vũ Hạ biết được suy nghĩ của anh lúc này, chắc sẽ hái mấy chiếc lá chùi vào mặt anh, sau đó hỏi anh đang khóc phải không.

"Điều anh không biết vẫn còn nhiều lắm."

Cô nhìn anh , lại nhìn khoảng cách giữ hai người, trong lòng gật đầu, khoảng cánh rất tốt, đủ xa

"Em không thắc mắt tại sao tôi ở đây à?"

"Vậy tại sao tôi phải thắc mắc? Hửm?"

Mặc Khuynh Thành cười, gật gù " Em không thắc mắt cũng tốt, bởi tôi đến đây vì Nhã Tình."

Mặc Khuynh Thành thề với trời là anh không hề muốn nói như vậy, nhưng không biết tại sao lòng nghĩ một đằng mà miệng lại trả lời một nẻo

Mày liễu của Vũ Hạ nhướn lên, khóe môi đào hoa cong lên mỉa mai, đuôi mắt tưa như vầng trăng khuyết say đắm lòng người

"Ồ! Tôi biết mà"

Đúng là kẻ tâm thần, anh không đến đây vì Vi Nhã Tình chẳng lẽ đến vì cô?

Mặc Khuynh Thành anh không biết nên nói cái gì tiếp theo nữa. Đây gọi là cái miệng hại cái thân trong truyền thuyết đấy hả?

"Vậy ngài đây phải đi tìm Nhã Tình đi chứ, sao còn rãnh rỗi có tâm trạng ở đây nói chuyện phiếm với tôi vậy?"

Hai chữ đuổi người viết rõ rành rạch trên mặt cô, anh chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay lui về .

Mặc Khuynh Thành , mày đang làm cái khỉ gì vậy? Điên rồi sao?

Vũ Hạ khoanh tay, tâm trạng đã bị phá vỡ , vừa định trở lại đã thấy Niên Đằng từ đâu bước tới

"Cậu lại nghe hết nữa rồi phải không ?"

"..Ừm"

"Vậy mau quay về lều ngủ đi." Cô không để ý cậu, định mở lều vào bên trong

Nhưng cánh tay đã bị nắm lại, lực đạo vừa phải, ấm áp.

"Cậu thích anh ta sao?"

Vũ Hạ khó hiểu "Không."

Niên Đằng cười, nhưng nụ cười lần này có chút khác biệt, ánh mắt phía sau lớp tóc mái dài ẩn nhẫn màng sương sắp vỡ

"Vũ Hạ, cậu đang nói dối phải không?"

"Tôi đang nói thật."

Cô nhìn thẳng vào mắt của cậu, điềm tĩnh trả lời "Tôi không thích ai cả."

Gió lạnh thổi, Vũ Hạ dường như cảm nhận được bàn tay đang nắm tấy tay cô đột nhiên run rẫy. Ánh mắt của cậu, chỉ có hình bóng cô

Ấm áp trong tay không còn, Niên Đằng nghe rõ từng lời nói của cô lúc này

"Câu hỏi này của cậu là giới hạn của hai chúng ta, đừng bước qua giới hạn của tôi."

Lạnh lẽo, không có cảm xúc. Không có nét dịu dàng nào khi cô nói câu này cả. Đây, chính là phân giới hạn sao?

Nhưng...

"Tại sao lại đối xử với tôi khác biệt như vậy?" Cậu từng biết cách cô nhìn nhận những người đàn ông xung quanh

Dương Thiếu Phàm, Yến Hoa Viễn, và cả Mặc Khuynh Thành nữa... tất cả đều bị cô vạch ra giới hạn từ lúc đầu, nhưng tại sao với cậu lại khác?

Cậu muốn nghe câu trả lời từ cô, muốn níu lại chút hy vọng mong manh tự mình huyễn hoặc

"Vì cậu không phải bọn họ"

"Chỉ vậy thôi."

Vì cậu ta vốn dĩ không phải nhân vật trong cốt truyện, vì cậu ta giống như bao người bình thường khác, vì cậu ta không phải là nam chủ. Chỉ như vậy

Hoàn toàn không còn gì khác

Niên Đằng cúi đầu, đôi bàn tay siếc chặt

Mái tóc được vén lên một chút, lời nói của em như một thứ thảo dược chữa lành, cũng tựa như loại thuốc gây nghiện bị cấm đoán

"Tóc cậu lại dài rồi đấy."

Cậu ngước mặt , nở nụ cười với cô

"Cô chủ sẽ cắt tóc miễn phí cho tôi khi về chứ?"

Cô nhướn mày

"Một ngày lương!" Cậu cười cười, giơ lên một ngón tay, khóe mắt cong cong như vầng trăng khuyết

Vũ Hạ mỉm cười

"Được."




Nụ cười cậu tắt ngấm khi cô vào trong lều, ánh mắt trở nên ảm đạm

Vũ Hạ, tại sao lại là em?

Tại sao nhiệm vụ của tôi lại là em?

Tôi....phải làm gì mới đúng đây?

Đêm dài đằng đẵng, lại là một câu hỏi không có lời hồi đáp. Lời hứa của họ hôm nay, trong tương lai, có lẽ là một loại bi thương  được báo trước chẳng ai hay biết

Tiếng quạ kêu trên nền trời lạnh ngắt, báo hiệu một tương lai chẳng mấy tốt đẹp....




______

23/3/2020

#HạCát

Dịch bệnh ngày càng nguy hiểm hơn rồi, các cô nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, yêu các cô <3





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play