Nhìn theo ánh mắt của nàng đến đôi nam nữ trước mặt. Mộ Dung Mặc Nhiên nhếch môi ý vị hắn Tam Hoàng Huynh cũng đến đây, không phải vừa được chỉ hôn với Lạc Tâm Nghiêng sao.
Dạ Tử Ly bất giác xoay người kéo theo Mộ Dung Mặc Nhiên, hắn bất mãn nói "Công chúa đi như thế nhanh là không muốn bị nam nhân đó thấy được"
" Tiêu Viêm, ta nói cho ngươi biết, đó là t Tam Hoàng Huynh, Dực Vương Gia đương triều. Hắn a, không thích ta. Gia đình chúng ta hơi phức tạp" Nàng kéo tay hắn vừa đi vừa nói.
Mộ Dung Mặc Nhiên nhìn xuống nàng nhỏ bé bàn tay, tim như bị ai đó dùng lông vũ vuốt ve, bồi hồi. Hắn muốn rút tay ra, lại luyến tiếc. " Gia đình phức tạp?"
Nàng chậc lưỡi " Thì chính là ta Phụ thân chính là cao cao tại thượng Hoàng Thượng, lục cung mấy ngàn phi tần đấu đá lẫn nhau. Ta mẫu thân là Mẫu nghi thiên hạ, vốn dĩ có danh không có thực. Ta Tam Hoàng Huynh cùng Ngũ Hoàng Huynh vốn không ưa thích gì ta. Bọn họ âm thầm đấu đá nhau. Còn có ta mẹ kế chính là Hoàng Quý Phi, có một nhi tử chính là ta Hoàng đệ, một khả ái tiểu đệ nhưng từ nhỏ đã bị cô lập. Ngươi nói chưa đủ phức tạp sao?"
Nói ra một tràng làm cho Mộ Dung Mặc Nhiên cũng phải ngẩng người, nàng biết được, lại biết được rất rõ. Rốt cuộc Mộ Dung Ngữ Lam là giả ngốc hay thật sự là bao cỏ công chúa. Nàng thông minh, tinh mãnh. Nàng khiến hắn phải nhìn bằng ánh mắt khác.
Nhìn đến hắn, nàng hoài nghi, tại sao trong mắt hắn lại mang theo thương tiếc, bất đắc dĩ. Nàng cũng không cần ai thương cảm a. " Ngươi không sao chứ?"
Chưa kịp đợi hắn trả lời. Từ đằng sau đã nghe đến tiếng gọi thanh thiết như chim hoàng oanh của nữ tử "Công chúa"
Dạ Tử Ly chảy dài hắc tuyến, tìm đến như vậy nhanh. Điều chỉnh lại nụ cười xoay người niềm nở " Yo, thật trùng hợp lại gặp Tam Hoàng Huynh cùng Ngôn tiểu thư ở đây"
Mộ Dung Ngạo Thần lạnh lùng nhìn nàng, nhận ra Dạ Tử Ly đi cùng cái khác nam tử, trong mắt hiện lên tia bất khoái, Mộ Dung Ngữ Lam sao lại đi cùng cái khác nam tử.
Nhận thấy tia sát khí trong mắt hắn, Mộ Dung Mặc Nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười "Hoá ra là Dực Vương điện hạ, nghe danh đã lâu. Tại hạ họ Tiêu, tên một chữ Viêm"
Tiêu Viêm!
Mộ Dung Ngạo Thần cả kinh, thầm chau mày đánh giá, Tiêu Viêm Tiêu Âm Cung Chủ khát máu, chỉ cần làm phật lòng hắn, hôm sau chắc cả ngươi gia sẽ không yên ổn. Mộ Dung Ngữ Lam sao có thể đi cùng một nhân vật như vậy.
Ngôn Tịch Hoan chỉ nhìn lướt qua Mộ Dung Mặc Nhiên thầm khinh bỉ. Mộ Dung Ngữ Lam quen thói trăng hoa, lại lén lút ra ngoài tìm nam nhân. Không để ý đến nàng xem thường ánh mắt, Dạ Tử Ly nói " Tam Hoàng Huynh, ta không làm phiền ngươi nữa đi trước"
" Đứng lại" Nhận thấy nàng muốn rời đi, Mộ Dung Ngạo Thần cuối cùng cũng lên tiếng.
Dạ Tử Ly lạnh sống lưng, sao lại cảm thấy vị này đại ca càng ngày càng lãnh. Sắp đóng băng giữa ngày hè rồi. Nàng xoay người cười hỏi " Còn có việc gì sao?"
"Nữ tử ban đêm lại đi ngoài phố, còn không mau hồi cung" Hắn vẫn như cũ lạnh như băng, tuấn mỹ dung nhan mang chút khiển trách.
Mộ Dung Mặc Nhiên cụp mắt, của hắn Hoàng huynh sao lại như thế lo lắng cho an nguy của vị này bị ruồng bỏ Hoàng Muội. " Dực Vương, công chúa là do ta dẫn đi dạo phố đương nhiên cũng sẽ đưa nàng về an toàn"
" Bằng ngươi lại dám vô Hoàng Cung dẫn đi công chúa, tội chỉ sợ ngươi không giữ được tính mạng" ít khi nghe được Mộ Dung Ngạo Thần nhiều lời như vậy, Dạ Tử Ly kinh ngạc há hốc.
Mộ Dung Mặc Nhiên bật cười, từ trong tay áo lấy ra cây quạt phe phẫy, không chút nào vì lời doạ dẫm mà sợ hãi " Bổn cung chủ vô được, chắc chắn đã biết đường an toàn lui ra. Dực Vương không phải nên lo lắng nên thế nào đưa thêm phòng vệ bên trong sao?"
Thấy hắn cười đến vui vẻ, còn có tâm tư trêu chọc bản thân, Mộ Dung Ngạo Thần không những không tức giận, còn như có như không khoé môi lấn lên vòng cung " Từ lâu Tiêu Cung chủ không hề gây hấn cùng triều đình, nay lại muốn xảy ra xích mích"
Dạ Tử Ly nhìn hai bên đậm mùi thuốc súng, thầm than đây là như nào tình huống. Mộ Dung Ngạo Thần không đi cùng tiểu tình nhân, bắt bẻ nàng làm gì. Ngôn Tịch Hoan mím môi, không ngờ Mộ Dung Ngữ Lam lại đi cùng với Tiêu Âm Cung cung chủ, bọn họ rốt cuộc quan hệ như thế nào. " Ngạo Thần ca ca, nếu cung chủ đã nói đưa công chúa hồi cung. Vậy chúng ta đừng nữa làm phiền họ"
Mộ Dung Ngạo Thần lạnh lùng nhìn thẳng nàng, Dạ Tử Ly bị ánh lạnh thần sắc của hắn làm kinh sợ, nàng theo bản năng hướng mắt về phía Tiêu Viêm, hành động này vô mắt Mộ Dung Ngạo Thần trở nên cực kỳ chói mắt.
Mộ Dung Mặc Nhiên cười vô tư nói " Dực Vương nói đùa, bổn cung chủ thật sự mến mộ Khuynh Hac công chúa, lại không động chạm gì đến Triều đình. Bổn Cung chủ không sợ Triều đình, nhưng đương nhiên cũng không muốn đột nhiên xảy ra bất hoà không cân thiết"
Ngôn Tịch Hoan cả kinh, rốt cuộc thế lực Tiêu Âm Cung mạnh đến mức nào, mà Tiêu Viêm có thể kiêu ngạo ngang nhiên khiêu khích đến triều đình như vậy. Mộ Dung Ngạo Thần nhìn qua nàng nói tiếp " Tiêu Cung Chủ, có lẽ ngươi không biết, Lục Hoàng Muội được chỉ hôn cho Thanh Long Quốc Hinh Vương. Nếu vì ngươi lại làm hỏng thanh danh, chỉ sợ đến lúc đó hối hận cũng không kịp"
Mộ Dung Mặc Nhiên nghe hắn nói ý vị thâm trường "Nghe nói Dực Vương từng cưỡi mã chạy vào cung chỉ để ngăn lại Công chúa hôn lễ, không biết có đúng không"
Mộ Dung Ngạo Thần cẩn trọng, vốn hắn đã âm thầm dùng thế lực chèn ép xuống tin đồn. Không thể nào Tiêu Viêm có thể nghe đến. Hắn là như thế nào biết đến.
Dạ Tử Ly nhìn hai người họ không có điểm dừng. Lại nhìn qua Ngôn Tịch Hoan như có như không nhìn nàng bằn oán hận ánh mắt. Khụ nàng người tình tranh cái cùng người khác, không phải lỗi nàng a.
" Hoàng Huynh... Tiêu Viêm, chi bằng ta hồi cung thế nào?" Nàng cũng không muốn là lí do hai vị đại thần này cãi nhau.
" Lam Nhi, hoá ra nàng ở đây. Ta tìm nàng thật lâu" Theo sau giọng nói là nam tử diện lục bào lại toát thêm tà mị thoát tục. Ngũ quan tuấn mỹ thêm phần mị hoặc.
Dạ Tử ly ôm đầu " Vân Phi Vũ