Lạc Tâm Nghiên thấy hắn không mẩy may lây động trước nàng mỹ nhân kế, trong lòng không ngừng tràn lửa giận. Hảo cổ đại nhân, phải biết khi còn hiện đại nam nhân phải xếp hàng quỳ xuống chân nàng, đến đây lại như vậy đối xử. Vốn dĩ khi nãy là nàng không kiềm được xúc động muốn sát hắn.

Vốn là cuộc thi, mất mạng cũng không thể tính như nào. Có điều Hồng Châu Ngọc chắc chắn thuộc về nàng, chỉ không ngờ Mộ Dung Ngạo Thần lại chắn trước đỡ cho hắn.

Vân Phi Vũ đi đến trước nắm lấy Hồng Châu Ngọc, nhẹ nhàng bân quơ nói " Nếu đã như thế quý báu, vậy nên để Đương kim Hoàng Thượng tiếp tục giữ lấy. Mục Thế Tử, Lạc Tiểu Thư đùa với lửa có ngày phỏng tay"

Dạ Tử Ly nhìn chích hồ ly cười đến đẹp mắt, trong lòng thầm than hại nước hại dân. Nàng biết hắn là nam chủ nhưng này phải nói mỹ mạo cực phẩm nhan sắc a. Mộ Dung Mặc Nhiên nhận thấy xung quanh không còn nữa thú vị, liền nắm tay kéo nàng đi " Đi thôi, nhàm chán"

Nàng bất ngờ theo quáng tính bước đi, đột nhiên vùng ra " Ngươi muốn đi thì đi, kéo ta theo làm cái gì"

" Ngươi biết đường ra sao?" Hắn nhếch mày"

" Không cần ngươi quản" Đúng là lúc đi nàng đinh ninh xung quanh đều an toàn, tuy là rừng núi nhưng vẫn luôn có ám vệ xung quanh canh giữ. Nhưng từ lúc Lạc Tâm Nghiên muốn sát nàng, có vẻ ám vệ đã không còn như thế nhiều xung quanh.

Mộ Dung Ngạo Thần đưa mắt lạnh nhìn sang nàng, đứng giữa Mộ Dung Mặc Nhiên cùng Vân Phi Vũ. Từ khi nào bọn họ lại có như thế tốt quan hệ. Vân Phi Vũ ánh mắt có vẻ không nhận ra có thêm vài phần dịu dàng nói với nàng " Công chúa, chi bằng để ta đưa ngươi ra khỏi đây"

" Vân Hồ Ly, đi cùng với ngươi ta mới thấy nguy hiểm" Nàng đề phòng nhìn hắn, chích hồ ly này từ bao giờ lại luôn đối tốt với nàng, đây là cái gì âm mưu.

Vân Phi Vũ không giận nói tiếp " Chỉ e muốn ra khỏi này cánh rừng không phải điều đơn giản"

Nhìn xung quanh nữ chủ luôn rình rập sát nàng, 3 nam chủ không phải lựa chọn an toàn. Đúng rồi, mắt nàng sáng lên, không thể đi một mình nếu không Lạc Tâm Nghiên hay ai đó vẫn luôn muốn nàng tử ra tay, nên nhớ Mộ Dung Ngữ Lam này luôn có nhiều kẻ thù. Không phải còn một người sao? Tuy không thiện ý, nhưng cũng coi như an toàn " Ngũ Hoàng Huynh, Vân Hồ ách Vân Thừa Tướng không cần như thế đưa ta, ta không phải còn có Mục Hạo Dương sao? Tiểu Thế Tử chúng ta đi"

" Mộ Dung Ngữ Lam, Bổn thế tử khi nào muốn đi cùng ngươi" Mục Hạo Dương nhăn mi. Hắn đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, là hắn nghĩ nhiều nữa sao? Ánh mắt bọn họ sao lại như thế lạnh lẽo.

Dạ Tử Ly kéo tay hắn " Mục Hạo Dương, ngươi nói xem làm sao ra được chỗ này?"

Hoàn toàn bỏ qua lời từ chối của hắn, nàng vẫn nắm tay hắn kéo đi. Chưa kịp để Mục Hạo Dương phản ứng xung quanh đã xoay vòng, hắn hoa lệ mông làm bạn cùng mặt đất. Đau đến nhăn mày ngước lên, chỉ thấy Mộ Dung Ngữ Lam đã ngơ ngác trong lòng Vân Phi Vũ.

Mộ Dung Mặc Nhiên sầm mặt trong lòng bất khoái, nhìn Vân Phi Vũ ôm lấy nàng, hắn lại không rõ tức giận. Bên cạnh Mộ Dung Ngạo Thần phức tạp tâm tư, băng lãnh tâm lại tràn một ít lửa nóng.

Vân Phi Vũ lạnh nhạt lướt qua Mục Hạo Dương, nói với nàng " Lam Nhi, để ta đưa ngươi ra ngoài"

" Vân Phi Vũ, ngươi..." Đứng gần với tuấn mỹ nhan sắc nàng đã không biết nên nói gì. Chỉ kịp ngoái đầu đầy xin lỗi nhìn Mục Hạo Dương xám xịt đang bò dậy từ đất. Huynh đệ, ta không cố ý.

Lạc Tâm Nghiên nhìn nàng rời đi lần nữ tức tối, dựa vào cái gì? Một nữ tử cổ đại có gì hơn nàng. Vân Phi Vũ tại sao lại như thế lo lắng cho nàng ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play