Rắn hả...?
Con mẹ nó sao không có ai nuôi mấy loài bình thường tí thế??!
Đường Hi tâm lặng như nước không nói được gì. Ờm, đại khái là, cái con truyền kì quái thú kia là thú cưng của Miên thành chủ nha?
"...Biến thái, quá mức biến thái. Mấy kẻ các ngươi mạnh như vậy là muốn san bằng thế giới đúng không?!"
Đường Hi vốn chỉ lầm bầm một mình, thiếu niên lại phụt cười, giở ra vẻ mặt thiếu đánh, "Bọn ta không rảnh rỗi thế đâu. San bằng thế giới cũng tốn sức lắm đó."
Tin cái quỷ!
Đường Hi đã tận mắt chứng kiến thực lực siêu quần của hắc y sa đọa ở thế giới nhiệm vụ thứ ba rồi. Má nó mạnh đến biến thái, trong vòng mười phút suýt thì khiến thế giới đó nát bét luôn, không có cứu viện đến chắc cô cũng chẳng còn đứng ở đây.
Bỗng dưng Đường Hi nhớ tới một vấn đề cô chưa từng lưu tâm.
Khoan đã, tại sao hắc y lại hủy diệt thế giới đó? Thật sự chỉ là tiêu khiển thôi sao? Cô không cảm thấy vậy.
Mà không phải thế giới thứ ba có con Bạch Xà nữa à, Đường Hi vẫn còn nhớ rõ cô đã chọc mù hai con mắt của nó, dù nó có tận ba đầu, ngày đó cô liều mạng như vậy, nghĩ lại thì thấy mình đúng là điên rồi, điên lắm mới dám tiên phong đi phong ấn con quái đấy.
Nếu không phải nắm trong tay tận ba món đồ trân quý tuyệt thế, Đường Hi cũng không thể nào trấn áp nó được.
...Từ từ, ban đầu hắc y đến đó là vì tìm con rắn ba đầu mà?
Thế nên việc phá hủy thế giới là để che giấu tung tích con Bạch Xà à?? Ơ nhưng mà cách này càng bị chú ý hơn mới đúng chứ, có nhiệm vụ giả đang ở đó--...
1802 nghe thấy suy nghĩ của cô cũng im bặt.
Khi đó Đường Hi vẫn còn là nhiệm vụ giả thực tập, vậy nên linh hồn của cô lúc đó không khác gì người bình thường.
Ừm... Nghĩa là bởi vì người nọ không nhận ra có nhiệm vụ giả ở đây, nên hắn mới đạp đổ thế giới để che giấu tin tức rồi cuỗm luôn Bạch Xà nha.
Đường Hi nuốt khan, "K-Không phải với mấy người thì nó rất đơn giản à? Chẳng hạn như phá hủy vị diện trong vòng mười phút?"
Dương Du nhìn cô bằng ánh mắt kì quái.
"Tôi không biết nhóc đang nghĩ gì nhưng, ừ, trong vòng mười phút thì vẫn có khả năng, cơ mà đứa quái nào rảnh thế?"
Cậu nhún vai, "Gây thiệt hại cho thế giới đến nỗi nó tự hủy, nghe thì dễ dàng nhưng ngay cả tôi cũng không rồ đến mức đi làm cái trò đó đâu, tốn sức hơn nhóc tưởng đó, kẻ nào lại nhàn rỗi thế cơ chứ. Nếu nhóc gặp một ai giống vậy thì giờ không còn đứng ở đây đâu."
"..." Thật ra là còn.
Đường Hi nhìn lại phía tiếng súng giòn giã một lần cuối, nghe tiếng gió gào như cuồng phong bão tố, tám phần đã đoán được chuyện gì xảy ra với nhóm quân đó. Rõ ràng ở xa khoảng trăm mét, lại thêm các tòa nhà san sát nhau tạo thành vật cản nhưng khí lạnh tràn vào không khí vẫn khiến cô xuýt xoa, khóe môi giần giật.
Hàn Băng Mãng, truyền kì quái vật trú ngụ tại thành phố Thiên Sơ.
Cái tên thôi cũng đủ nói lên nó là loại rắn gì rồi. Băng cực hàn lạnh lẽo đóng băng người sống, một cái hà hơi liền biến bốn phía xung quanh thành mặt băng, băng bén nhọn mà uy lực kinh hồn, dường như có thể chém gãy một tòa lầu, áp đảo mọi thứ xung quanh nó bằng tầng băng lởm chởm bén như dao.
Đường Hi không rét mà run, thầm mặc niệm cho toán quân kia còn mình thì bước chân vô thức nhanh hơn, chợt để ý thiếu niên đã ở xa tít mù tắp.
Người kia cứ thong thả sải bộ, trông thì từ tốn nhưng tốc độ không đùa được, mỗi bước chân lại phóng như tên bắn, Đường Hi thật muốn chửi thề, cắn răng chạy theo. Rõ ràng trên phố hàng trăm con tang thi đi lại, bọn họ cư nhiên ung dung băng qua mà không gây bất kì sự chú ý nào. Đường Hi biết thiếu niên giở trò, cũng giữ yên lặng bám theo, lần đầu tiên cảm thấy mình chịu rèn luyện sức bền thật không uổng phí.
1802 nhàm chán cũng góp miệng một câu.
[Dương Du thật sự là thần không biết quỷ không hay, bí hiểm vô cùng. Cậu ta để lộ cho chúng ta nhiều thông tin nhưng lại không yêu cầu thứ gì cả, cô giống như là chuột bạch bị người ta quan sát vậy.]
Đường Hi ra vẻ bất đắc dĩ, "Thì chúng ta cũng quan sát cậu ta để lấy thông tin mà, lợi dụng nhau cả thôi."
[...Nhưng cậu ta có vẻ đang tìm kiếm thứ gì đó từ cô đó.]
"Khỏi đi, trên người ta chẳng có thứ gì đáng giá để lấy đâu."
***
Vừa đi vừa trò chuyện với 1802 khiến Đường Hi không chú ý rằng Dương Du đã dừng lại từ khi nào. Cô khó hiểu đi chậm lại, từ từ tiến tới gần xem thử, dù sao con người này sẽ chả tốt đến mức đợi cô làm gì.
Quả nhiên, Đường Hi vừa ngó ra trước xem đã thấy một chiếc xe bán tải kiểu cũ đậu bên vệ đường, đáng chú ý nhất là có người chậm rãi mở cửa, chàng trai nọ cực kì cẩn thận nhìn trái nhìn phải rồi mới dắt cô gái trong xe ra, hai người vội chạy vào một tiệm bách hóa, lần lượt ôm đồ ra đặt vào sau xe, cả cơ thể đều căng thẳng, động tác khẽ khàng không dám tạo ra âm thanh gì.
Đường Hi ngoài ý muốn 'ồ' một tiếng, "Lãng mạn dữ ta. Tình chàng ý thiếp đồng cam cộng khổ trong hoạn nạn."
"Sao nhóc biết họ là một cặp?" Thiếu niên nhướng mày.
"Ai mù mới không thấy bọn họ đang tình tình ái ái."
"..."
Đường Hi không để ý Dương Du, cô ho khan mấy tiếng cho thông cổ họng rồi từ từ bước đến gần đôi nam nữ trong cái nhìn kì dị của thiếu niên. Cái gì chứ riêng về diễn thì cô đã luyện thành chuyên nghiệp luôn rồi.
Đường Hi vô cùng tự nhiên tiếp cận chiếc xe nọ, cô gái đeo kính nhìn thấy cô thì giật mình suýt thốt thành tiếng, may mà Đường Hi vội đặt tay lên miệng ra hiệu im lặng, đối phương cũng hiểu ý ngậm chặt miệng. Chàng trai cũng từ bên trong đi ra, khác với cô gái trông hiền dịu, người này dáng dấp tuy không cao lớn nhưng cứng rắn vững vàng, trên bắp tay còn có hình xăm, thoạt hình là phần tử dữ dằn không lương thiện gì. Cô gái đeo kính kéo tay áo chàng trai rồi chỉ chỉ mấy cái về phía Đường Hi, người thanh niên bây giờ mới chú ý đến bé gái từ đâu xuất hiện này, đằng sau còn có một thiếu niên có dáng vẻ thư sinh.
Ánh mắt Đường Hi lộ ra vẻ sợ sệt, cô đưa hai tay lên tỏ vẻ mình không nguy hiểm, cô gái mềm lòng lay lay bạn trai, anh chàng kia cũng ngoắc tay gọi bọn họ đến gần. Gương mặt bé gái hiện lên vẻ vui tươi nhẹ nhõm, cô không dấu vết liếc nhìn Dương Du, cậu bị nhìn như vậy cũng không còn cách nào khác, mang gương mặt niềm nở tiến tới.
Cả bọn vào bên trong cửa tiệm, bên trong vật tư thực phẩm cũng không còn lại bao nhiêu, hẳn là trước đó cũng có không ít người đến lấy đồ. Cậu thanh niên lúc này mới lên tiếng tra hỏi họ, cô gái cũng len lén đứng đằng sau nhìn qua.
"Hai người là ai vậy?"
Dương Du điềm đạm trả lời, phớt lờ ánh mắt tóe lửa của Đường Hi, "Tôi là Dương Du, còn đây là em họ tôi."
Đường Hi thấy cậu ta không nói gì kì lạ thì thầm thở hắt ra, đôi mắt linh động ngây thơ đối diện đôi nam nữ, "Em là Phù Miên ạ. Em và anh trai muốn đi nhờ hai anh chị đến căn cứ ạ, chắc chắn sẽ không gây phiền hà gì cho mọi người đâu."
Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, sau khi thảo luận đôi ba câu thì chàng trai đối mắt với Dương Du, vẻ mặt vẫn còn cảnh giác nhưng đã hòa hoãn hơn, "Nếu chỉ là đi nhờ thì chúng tôi tạm thời đồng ý, nhưng khi đến căn cứ..."
"À anh không cần phải lo, hai người chịu giúp là chúng tôi đã mừng lắm rồi."
Dương Du mỉm cười nhu hòa, và có vẻ thái độ gần gũi đó của cậu cũng khiến hai người kia có cảm tình. Bọn họ không nói chuyện lâu, vừa quyết định xong liền tiếp tục việc vận chuyển vật tư lên xe, Đường Hi vì vẫn là thiếu nhi thấp bé nhẹ cân nên bị ném vào xe ngồi, không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Hầy, bị người ta nghĩ là trẻ con thì cũng đỡ vất vả, nhưng không giúp được gì sẽ khiến người khác nảy sinh tâm lí chán ghét.
Có ba người nên bưng bê đồ đạc nhanh hơn hẳn, cũng không nhiều nhặng gì nhưng nếu tiết kiệm thì cũng đủ cho hai người kia thư thả một thời gian. Cũng không mất bao nhiêu thời gian ba người kia đã ra khỏi cửa tiệm bách hóa, Dương Du trên mặt không biểu hiện gì nhưng rõ ràng không thích không gian bụi bặm như nơi này, bằng cách thần kì nào đó mà trên quần áo của thiếu niên chẳng bao giờ có vết nhơ dù cậu ta nhảy vào biển máu chém giết, Đường Hi liền nhận định người này mắc bệnh khiết phích.
Cả bọn nhanh chóng ngồi vào xe, chiếc xe vừa vặn có bốn chỗ nên cũng khá thuận tiện, chàng trai xăm mình lái xe, Dương Du ngồi ở ghế phó lái còn Đường Hi và chị gái đeo kính ngồi ghế sau.
Cô gái có mái tóc đen mềm mại được thắt thành một bím tóc dày thả trên vai, cặp kính gọng tròn càng làm tăng thêm nét nhu mì dịu dàng.
"Ban nãy không kịp giới thiệu với em, tên chị là Linh Nhi, một sinh viên đại học bình thường thôi, tuy là chị đoán chuyện đó cũng không còn ý nghĩa mấy." Linh Nhi vuốt mũi ngượng ngịu, ném ánh nhìn lên hàng ghế trên, "Còn chàng trai kia là Trương Lâm, bạn trai chị."
Trương Lâm nghe người ta nhắc đến mình thì cũng gật đầu xem như chào hỏi, nhưng Đường Hi không thể làm như không thấy tai người kia đỏ lên, bả vai lại còn kích động run nhè nhẹ, rõ ràng là hạnh phúc thấy mồ luôn mà làm bộ làm tịch chín chắn trưởng thành.
Đường Hi: ...
Dù không có ý định xem thiên hạ khoe khoang ân ái nhưng mà buồn cười quá.
"Thế anh ấy là người thế nào hả chị?"
Trương Lâm làm như không quan tâm nhưng cứ mấy giây lại đảo mắt nhìn lên gương xe, hồi hộp chờ đợi câu trả lời.
"À, để xem nào. Chị nghĩ anh ấy tuy có vẻ bề ngoài khá dữ dằn, hay nóng tính nhưng thật ra là một người tốt bụng và tử tế. Đáng tin cậy lắm đó."
Chàng trai trông như vừa bị xuyên tim vậy, cố hết sức nén cười nhưng khóe môi vẫn không nhịn được cong lên, làm ra một cái vẻ mặt phơi phới như muốn bay lên.
Đường Hi tất nhiên sẽ không vạch trần cậu thanh niên kia, trong lòng cơ hồ đã cười đến chảy nước mắt.
Dương Du không có hứng thú xen vào cuộc trò chuyện của bọn họ, ai hỏi gì cũng chỉ hòa ái đáp lấy lệ, hầu hết thời gian đều nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe cứ chạy băng băng trên đường mà không gặp mống tang thi nào, hai người kia cảm thấy là lạ nhưng nhiều hơn là thở phào, riêng Đường Hi biết nguyên nhân nên cũng không lo lắng gì mấy.
***
Cái gọi là căn cứ vốn là một căn cứ quân sự nằm ở ngoại thành, được cải tiến lại làm nơi lưu trú cho người sống sót. Cuộc sống ở đấy cũng chẳng sung sướng gì, ăn uống cũng chỉ là tạm thời giữ lại tính mạng, nhưng ít nhất sẽ an toàn khỏi đám quái vật lảng vảng ngoài kia.
"Miên Miên, chúng ta sắp tới rồi, đúng là may mắn thật nhỉ."
Chị gái Linh Nhi này đúng là dễ gần thật, còn chưa đầy một giờ đồng hồ đã bắt đầu gọi cô là Miên Miên rồi, Đường Hi cũng không có gì để phản đối, cũng một bộ bé ngoan líu lo bên tai người ta. Chiếc xe bắt đầu chậm lại, rồi dừng hẳn trước cánh cổng sắt sừng sững, Trương Lâm thận trọng bước ra, hai người gác cổng cũng tiến đến làm tròn nhiệm vụ. Khâu kiểm tra cũng khá đơn giản, dù sao người bị nhiễm bệnh biến dị rất nhanh, bộc phát sát dục khát máu, từ lúc bị thương còn chưa được mấy phút đã hoàn toàn mất hết nhân tính. Sau khi xác định cả bọn không ai có vết thương nào, và giao nộp một phần ba vật tư hiện tại của cả bọn, Trương Lâm trở lại, chiếc xe chậm rãi lăn bánh qua cánh cổng sắt đã mở ra.
Căn cứ tuy rằng điều kiện sống hà khắc, nhưng thành trì vững chãi, độ an toàn cũng xem là tương đối, nếu không xui xẻo gặp phải thi triều biến dị hay gì đó thì có thể yên ổn tồn tại, chỉ là cứ cách một thời gian lại đón những đợt tang thi công kích nhỏ lẻ. Bọn họ tiến vào bên trong căn cứ, trên thành trì bố trí đủ các loại pháo, bom cùng vũ khí tối tân, quân đội nghiêm chỉnh canh gác, theo dõi tình hình bên ngoài căn cứ. Cả bọn tạm dừng xe ở một góc rồi bước xuống, bắt đầu xếp hàng ghi danh để phân chia chỗ ở.
Hai hàng người đông nghẹt, ai cũng gầy còm xơ xác, thần sắc trống rỗng, trông như mấy cái xác không hồn, chẳng còn chút hi vọng nào, nhóm bọn họ so ra tình trạng vẫn còn tốt chán. Nhưng trong đám người vẫn có những khuôn mặt sáng sủa khí thế bức người, khi hỏi đến còn vô cùng tự tin thể hiện mình là dị năng giả, nhận lấy đủ ánh mắt sùng bái cùng đố kị của mấy người xung quanh. Mà đãi ngộ cùng chất lượng sinh hoạt của dị năng giả so người bình thường càng thêm phú quý, Đường Hi nhìn vẻ mặt thưởng thức tài năng của người ghi danh, chán chường chẹp miệng, mà Dương Du cũng không ưa thích nơi này lắm.
Đến lượt của Đường Hi, cô còn chưa kịp bước lên thì thiếu niên đã giữ vai cô lại, tự mình lướt qua nhận ghi danh trước, cô chớp mắt mấy cái nhưng cũng không nói gì, người ghi danh thấy bé gái không phản đối liền xem như không thấy.
"Tên, tuổi, có thức tỉnh dị năng hay không?"
"Dương Du, 17 tuổi, Ám hệ dị năng."
Lời nói của thiếu niên nhẹ tênh nhưng lại dẫn đến một tràn xôn xao, vẻ mặt người kia cũng lộ ra tia kinh hỉ, sắc mặt vừa trắng vừa đỏ, biểu tình kích động.
"Ám hệ, cư nhiên là thiên sinh dị năng."
Khác hẳn mấy kẻ khác luôn bày ra vẻ mặt đắc chí cao cao tại thượng, Dương Du chỉ cười không đáp, từ chối cho ý kiến, bộ dạng khiêm tốn khiến người khác càng nhìn càng thuận mắt. Đám dị năng giả tự mãn ban nãy tự nhiên mất đi sự chú ý liền híp mắt nhìn cậu không mấy thiện cảm, thiếu niên hiền lành đang cười ấm áp kia lại đột ngột liếc nhìn bọn họ, nở một nụ cười giễu cợt khiến cả đám sởn gai óc. Nhưng còn chưa đến nửa giây thiếu niên đã thu hết lại vào bộ dạng điềm đạm, Đường Hi nhìn thấy một màn này thầm huýt sáo.
Dương Du so với cô tính cách còn tệ hơn nhiều.
Người ghi danh lộ ra nụ cười thân thiện chào hỏi cậu, "Đây là chìa khóa phòng ở tòa A, điều kiện sống tốt nhất căn cứ, cậu cứ đến đó nhận phòng, ở đây chúng tôi luôn dành đãi ngộ và tài nguyên tốt cho nhân tài."
Đường Hi thầm phỉ nhổ.
Tốt cái rắm ấy. Nơi này gọi là căn cứ người sống sót cho đẹp vậy thôi chứ địa bàn chia năm xẻ bảy, chính phủ cao tầng chiếm hết lợi nhuận, bên trong không có ai quản lí đều loạn thành một đoàn, mà quân đội cũng là làm ngơ đám dị năng giả ỷ mạnh đàn áp người dân, cứ để bọn họ tự tung tự tác, gọi là chốn bất trị cũng chả sai.
Biết sao được, thời đại này cường giả vi tôn, ai rảnh đi quản lí đám người không có giá trị.
Đường Hi một lần nữa cảm thán nhân sinh gian nan, lúc này Dương Du khẽ cười, một tay kéo cô đến trước mặt người ghi danh.
Đường Hi: ???
Thiếu niên lại chẳng cảm thấy có gì lạ, "Đây là em gái tôi, cũng là dị năng giả, chúng tôi sẽ lấy hai phòng."
Người ghi danh chỉ hơi bất ngờ một chút rồi cũng niềm nở cười với Đường Hi, "Bạn nhỏ, cháu tên gì?"
"Cháu là Phù Miên ạ." Cô cũng theo phản xạ có điều kiện cười ngọt ngào.
Dương Du thấy vẻ mặt ngu ngơ của cô giật giật khóe môi không nỡ nhìn thẳng, đối mắt với ông bác trung niên kia, "Con bé 13 tuổi, biến dị dị năng, Độc hệ."
Cái này lại lần nữa kéo đến một hồi náo loạn.
"Ôi trời tôi có nghe nhầm không? Một dị năng cấp S và một dị năng cấp AA."
"Ghen tỵ thật..."
"Vậy là bọn họ có tới hai phòng riêng."
Đường Hi chắc chắn không bỏ qua vẻ mặt hằn học của đám dị năng giả và khóe miệng run bần bật của người ghi danh, ông cũng đưa chìa khóa phòng cho cô, động tác mười điểm lấy lòng, "Được được, hai phòng cũng không hề gì. Ôi bạn nhỏ xinh xắn thật tài năng quá."
"Cảm ơn ạ." Ghê quá má ơi.
1802 cười ha ha, vẻ mặt và nội tâm của kí chủ nhà nó bao giờ cũng như thế đó.
Đường Hi nhận được đồ thì đi vội vào trong, băng qua đám đông chật ních, thiếu niên nhún vai đuổi theo, hai người đi mấy bước liền gặp lại Trương Lâm và Linh Nhi, hai người bọn họ vẻ mặt hơi mất tự nhiên, ẩn ẩn còn lộ ra tia kinh ngạc.
Chị gái Linh Nhi mấp máy môi nhưng không nói được gì, anh chàng Trương Lâm chắn cô gái ở sau lưng, không có ý thù địch nhưng cũng phòng bị hơn.
"...Hai người là dị năng giả?"
Đường Hi vuốt ve A Ly đang đu bám trên vai mình, nghĩ nghĩ cảm thấy giờ có diễn kịch cũng không có ích gì, cô điềm nhiên gật đầu, rõ là một đứa trẻ nhưng lại mang theo nét trầm ổn trấn tĩnh hơn người. Cô bé đến gần bọn họ, đặt vào tay chị gái Linh Nhi chìa khóa phòng, chỉ nhẹ cười một cái.
Hai người kia thất kinh trố mắt, vừa nhìn lại thì bé gái cùng thiếu niên đã đi một đoạn xa, đôi nam nữ chần chừ mãi, cuối cùng cũng lấy chìa khóa đi nhận phòng.
***
Đường Hi và Dương Du không vội, bọn họ nhàn nhã tản bộ một vòng căn cứ, nhân tiện thăm thú chỗ này chỗ kia, vừa nhìn một cái đã biết nơi này phân chia tầng lớp cực kì khắc nghiệt. Căn cứ chia làm nhiều khu, khu ngoài cùng là nơi người vô năng tụ tập sinh sống, ăn không no ngủ không yên, khu bên trong lần lượt là khu chung cư dành cho dị năng giả, nơi họp bàn hội nghị và trong cùng là lãnh đạo căn cứ, cũng là một phần trong chính phủ cao tầng. Trong kí ức của Đường Hi về thế giới này, quốc gia này tuyệt diệt chủ yếu là do nhóm lãnh đạo thối nát, bộ máy mục ruỗng giấu sau vẻ đạo mạo.
Dương Du chỉ liếc mắt một cái rồi thôi, giọng điệu nhàn nhạt, "Nhóc đem căn phòng cho hai người đó cũng được à?"
"Ừ, tôi cũng chẳng cần lắm. Chỉ nghĩ đến vẻ mặt của lão ghi danh thôi đã không ưa rồi."
Đối với dị năng giả thì yêu thương chiều chuộng, đối với người vô năng thì không bằng heo chó, thật mẹ nó khiến người khác chướng mắt. Đám chính quyền bòn rút người dân và cấu kết với dị năng giả, hình thành mô hình cai trị kim tự tháp, đúng kiểu Đường Hi ghét nhất. Cô không phải người tốt gì cho cam nhưng thật sự rất bài xích kiểu chế độ bên trong căn cứ, không phải vì ủy thác chắc cũng chẳng mò tới chỗ này.
"Nhóc chán ghét ra mặt luôn ha."
"Quá khen."
Bọn họ xem đủ rồi cũng chậm chạp trở về khu nhà ở của dị năng giả, lề mề cả một buổi chiều nên trời cũng đã nhá nhem tối. Đường Hi hiện tại có thể đánh giá chất lượng cuộc sống của bọn họ tốt hơn người khác bao nhiêu, chỉ riêng việc có quần áo sạch để mặc thôi cũng là sướng như tiên. Căn cứ này tụ tập đông người như vậy, tự mình có căn hộ riêng càng là loại đãi ngộ trên trời.
Còn chưa đi được bao lâu, tiếng quát tháo inh ỏi đã làm cô nhăn mặt, để ý một chút mới phát hiện nó đến từ một thanh niên đang kéo cái tay nải trong tay bà lão, bà cụ tóc đã bạc phếch vừa van xin vừa giữ khư khư túi vải. Đường Hi chán chường đỡ trán, liếc thiếu niên bên cạnh một cái, cậu làm bộ không hiểu cười cười.
"Nhóc muốn gì à?"
"...Tôi nghĩ tên kia cần được dạy dỗ đấy."
"Ài, lại là việc của tôi à."
Nói là vậy chứ Dương Du trông không bất mãn tí nào, lôi xềnh xệch tên thanh niên kia đi. Đường Hi không có tâm trạng xem đánh nhau, cô giúp cụ bà nhặt tay nải lên, bà luôn miệng nói cảm tạ, cảm kích đến mức suýt thì quỳ xuống, may cô nhanh tay lẹ mắt đỡ bà dậy.
"Thật cảm ơn hai đứa. Cháu trai bà vẫn còn đang cần chỗ thức ăn này, thật sự rất cảm ơn."
"Không sao đâu ạ, việc nên làm thôi."
Đợi đến khi cụ bà đi mất, cô mới thở dài nhìn ra đằng sau, Dương Du đang rảnh rỗi từ trên nhìn xuống người vừa bị mình đánh bầm dập, dọa cho đối phương co rúm. Đường Hi bước đến ngồi xổm bên cạnh người kia, vừa cười vui vẻ vừa vỗ nhẹ lên mặt người nọ mấy cái, trông thì đáng yêu dễ mến nhưng lời nói lại làm người ta câm nín.
"Chú à, thanh niên trai tráng lại đi ức hiếp người lớn tuổi giữa thanh thiên bạch nhật, chú không tự thấy xấu hổ sao?"
Đối phương trợn mắt nhìn bé gái trước mặt, lại thấy thiếu niên đứng kè kè bên cạnh nên im ru, bé gái mỉm cười nhìn chằm chằm thật sự vô cùng quỷ dị.
"C-Có, tôi sai rồi."
"Ui chú biết thế là tốt rồi. Vậy mau xin lỗi đi, rồi hứa đừng tái phạm nha. Giáo viên của chú ở trường cũng dạy như vậy phải không?"
Da mặt người thanh niên co rút, một mực cắn răng, giọng run run, "Tôi, tôi xin lỗi. Lần sau...à không, không bao giờ có lần sau nữa, tôi hứa đấy. Làm ơn tha cho tôi đi mà."
"Ồ được thôi. Chú dám thất hứa sẽ phải nuốt một nghìn cây kim đấy nhé."
"!!!"
Gương mặt người thanh niên hiện lên tia mừng rỡ, thiếu điều nhảy cẫng lên, Đường Hi tất nhiên biết đối phương đang nghĩ gì, cô cười hì hì, nói thêm mấy chữ nữa rồi mới hài lòng bỏ đi.
"Tặng chú phiếu bé ngoan nè, đừng dại dột gì mà tái phạm nhá."
"..."
Mãi đến khi bọn họ đã đi xa người kia và mở cửa nhận phòng, Dương Du vẫn ném cho cô một cái nhìn kì quái, trên mặt như viết mấy chữ 'Nhóc có bệnh không?'.
Đường Hi xạm mặt, "Anh có thể thôi cái kiểu nhìn đấy được rồi."
"Đâu có, tôi chỉ cảm thấy nhóc tự nhiên có tinh thần người tốt ghê."
"Ờ cảm ơn, anh cũng hăng hái lắm."
"Tôi không thích mấy hành vi cướp bóc thôi."
Cô chép miệng miễn cưỡng tin, so với việc trò chuyện cùng người này thì có hứng xem phòng mới hơn. Còn chưa để cô chạy vào phòng, thiếu niên đã xách cổ cô lại, Đường Hi máy móc quay đầu lại trừng mắt người kia. Thiếu niên cười xòa.
"Đừng vứt giày lung tung."
"..." Con mẹ nó có thể ngừng khinh thường tôi không?!
Đường Hi ngậm bồ hòn làm ngọt đặt giày lên kệ ngay ngắn, bước chân vào căn hộ. Nếu là trước mạt thế thì loại phòng này cũng được xem là tốt, nhưng ở thời điểm hiện tại có căn hộ riêng sạch sẽ tiện nghi khỏi nói là cỡ nào xa xỉ. Dương Du thử bật điện, căn phòng sáng trưng lên cho phép hai người nhìn rõ bên trong, sàn nhà gỗ, ghế sofa bọc nhung, có tivi, có ban công, có gian bếp nhỏ, tương đối đầy đủ nội thất.
Ha, cuộc sống giàu sang tại mạt thế đây mà.
Nhưng tòa A có tốt cỡ nào cũng không thể so sánh với sự xa hoa của mấy kẻ lãnh đạo được, mấy bữa ăn của đám người đó xa hoa động lòng người cỡ nào, ngỡ như tận thế tối tăm chưa từng tồn tại. Đường Hi nghĩ một chút cũng vứt ra sau đầu, thả người nằm bẹp dí trên ghế sofa, với tay muốn lấy điều khiển tivi, còn chưa chạm tới thì nó đã biến mất. Cô trợn tròn mắt, nhìn kĩ lại thì nó đâu có biến mất, nó chỉ là bị người ta cầm đi thôi. Đường Hi mặt mày bí xị lườm người kia, Dương Du mỉm cười chính trực.
"Nhóc không nhớ là trẻ em về nhà phải rửa tay trước sao?"
"...Cút."
Má nó cậu là mẹ tôi à??! Phiền chết được.
"Cứ thoải mái đi. Tôi đi làm cái gì ăn đã, ăn uống khô khan mãi cũng ngán rồi."
Đường Hi vác gương mặt nhăn nhó vào phòng tắm, tắm gội cho sạch tinh tươm rồi mới bước ra ngoài, khăn tắm vẫn đặt trên đầu, mái tóc ướt mềm mềm rũ xuống, cô mò đến ba lô trên ghế, bật nắp lon nước ngọt tu một hơi, thỏa mãn ngả người ra sau ghế. A Ly nằm ở một góc thấy cô đến cũng nhảy tới gần, thoải mái cọ cọ vào chân cô, Đường Hi liền đặt nó lên đùi mình.
1802 cảm thấy kí chủ của nó quá tùy tiện, vẫn là ngoi lên nhắc nhở một tí.
[Cô vẫn nên sấy khô tóc trước đi, thể chất nguyên chủ vốn không tốt, dễ bị cảm lắm.]
"...Rồi rồi khổ quá."
Đường Hi bắt lấy máy sấy 1802 vứt ra từ không gian, luồng khí nóng ấm phả vào mặt dìu dịu vô cùng dễ chịu, cô còn đang mải mê hưởng thụ thì người trong bếp đã bưng theo hai bát mì trứng nóng hổi đi ra. Dương Du đặt mì xuống bàn, híp mắt nhìn Đường Hi, "Đừng có làm ướt sàn đó."
"Đệch, con, mẹ, nó. Sàn ướt thì tôi sẽ lau được chưa??"
"Ồ, nhóc chửi bậy luôn rồi kìa."
Đường Hi trong lòng phắc một tiếng, quyết định xem như mắt không thấy tâm không phiền. Bảo cô nghe lời 1802 cô còn làm được, chứ mắc mịa gì phải nghe lời tên này cơ?!
1802 nghe xong cũng không biết nên vui hay buồn, nhưng được coi trọng cũng khá tốt đi?
[Ờm... Cảm ơn?]
"Ngươi thôi giùm cái!!"
Đường Hi dẹp máy sấy qua một bên, ngồi vào bàn, hương thơm tỏa ra bốn phía, cô nhìn bát mì trứng nghi ngút khói mà hoài nghi nhân sinh.
"...Tôi ăn được thật à?"
Tuy là bảo đi làm gì ăn nhưng cô cũng không nghĩ là mình có phần nha.
Dương Du tách đũa, mắt không thèm nhìn cô, "Thế nhóc có ăn không?"
"Ai da tất nhiên là có rồi, chỉ là anh làm tôi thụ sủng nhược kinh nha."
"..."
Đường Hi không khách sáo ăn trước, dù không muốn lắm nhưng phải công nhận ăn mì nóng hổi này làm người ta hạnh phúc ghê gớm, nhất là trong mạt thế khô khan càng khiến bát mì trước mắt trở thành sơn hào hải vị. Cô ăn như hùm như gấu, thoắt cái đã chén sạch bát mì lớn, ngay cả nước mì cũng không còn. Tới khi nhìn qua mới thấy Dương Du chỉ mới ăn một nửa, động tác nhã nhặn, có mỗi bát mì thôi mà cũng lễ nghi gớm. Đường Hi ăn no đứng dậy không nổi liền lười nhác nghỉ ngơi một chút, cô nhìn người kia đến giờ mới đặt bát xuống cũng tự giác bưng bát đũa ra sau bếp.
"Vậy nhóc tính làm gì tiếp theo?"
Đường Hi không trả lời ngay, cô bước ra phòng khách, ngồi xếp bằng trên ghế sofa, ra vẻ nghĩ ngợi.
Căn cứ này địa bàn chia năm xẻ bảy, người dân đặt dưới sự bảo kê của các băng đảng, đâu đâu cũng là tranh giành cắn xé, chỉ có người vô năng là khổ cực. Tên ban nãy dường như là đàn em dưới trướng bang phái nào đó, đám đấy sẽ đến kiếm chuyện sớm thôi.
"Anh nói xem ở đây có mấy bang trấn giữ ấy nhỉ? Bảy hay tám gì đó?"
"Tám. Đứng đầu là những dị năng giả có tên tuổi trong căn cứ, để nhận được sự bảo kê và tránh bị bang khác đàn áp thì người dân phải quy phục dưới trướng mấy băng đó, bọn họ cũng thường xuyên giành giật dị năng giả có năng lực."
Ồ, vậy nếu không chịu thuận theo bọn họ thì sẽ bị đánh khá thảm nhỉ.
Đường Hi vừa ăn bánh quy vừa nằm dài trên ghế, vẻ mặt không mấy quan tâm lắm.
"Bọn họ dám tới tôi cũng dám đánh. Không nhẹ nhàng như tên vừa nãy đâu."
"Và?" Dương Du nhướng mi, rõ ràng đã đoán ra nhưng vẫn hỏi.
Một bên khóe môi Đường Hi cong lên, mỉm cười động lòng người.
"Giết vài tên bang chủ đi. Chúng ta thâu tóm hết địa bàn."
***
5456 từ