Ngoài trời đã bắt đầu đổ xuống những hạt mưa đầu tiên, rồi lớp lớp mưa bay dồn dập đập xuống mặt đường, đẩy cơn bão đến che mờ cả thành phố trong không khí lạnh căm. Nước mắt của bầu trời đã không còn là nước trong, huyết dịch đục ngầu cứ thế rơi lã chã như ai than khóc. Mưa giòn giã, mưa lạnh toát, nước chảy đỏ ngòm rồi cứ thế đặc lại, như một lớp cặn đen đúa phủ lên đường xá.

Thành phố vốn thinh lặng trong mưa giờ bắt đầu vang lên tiếng rít gào của đám quái vật. Chúng như cuồng bạo hung ác, cũng như hưng phấn tột độ mà phát ra âm thanh the thé của loài động vật nào đấy.

Mấy ngàn con quái vật đồng loạt kêu gào như phát điên, lại như đang la hét thất thanh, dọa cho con người phải lùi về một góc ẩn trốn.

Kể cả không thấy được khung cảnh bên ngoài vì cơn mưa tầm tã, Đường Hi vẫn tưởng tượng được chuyện gì đang xảy ra.

Những con tang thi ban đầu di chuyển chậm chạp, bước đi khập khiễng, thối rữa đến mức dễ dàng bị con người đập nát, giờ đang dần dần thay đổi. Chúng cũng giống như con người bắt đầu tiến hóa lên một giai đoạn mới, thay xương đổi cốt, nối lại cơ bắp cùng tứ chi, mở ra năm giác quan, quá trình phân hủy tử thi sau đêm này sẽ dừng lại. Không chỉ đơn giản là thay đổi tốc độ, sức lực thông thường, mà từ trong màn mưa còn tiến hóa ra các loài dị chủng trước nay chưa tồn tại, trở thành cơn ác mộng thật sự với người sống.

Đường Hi ngồi bên bệ cửa sổ, rõ ràng không có một cơn gió nào lùa vào nhưng lại thấy một mảng lạnh giá. Cô kéo tay áo len xuống, ngồi bó gối lại thành một cục nhỏ, tựa đầu vào cửa kính rồi ngủ lúc nào không hay.

A Ly rất tinh ý làm tròn bổn phận của gối ôm giữ nhiệt, thay đổi chỗ nằm khác cho cô dễ chịu hơn, còn mình thì cuộn thành bông tròn.

Lại như mọi khi, hai tên có thể ngủ liền ngủ trước, chìm vào mộng đẹp, chỉ có 1802 bắt đầu nhiệm vụ canh gác về đêm.

A Ly sau tiến hóa không chỉ giữ tiểu linh phát sáng ngay cả khi ngủ, mà còn có thể chia sẻ kĩ năng với kí chủ, dường như tự nó cũng có thêm nhiều kĩ năng mới. 1802 là hệ thống nên không ngủ là đúng rồi, nhưng nhìn hai kẻ kia vẫn trong hoàn cảnh cấp bách nhắm mắt ngủ ngon để lại một mình nó lo lo lắng lắng vẫn là nghẹn một cục không nói gì được.

So với hai người bọn họ thì 1802 có dính líu sâu đến Thời Không Tách Biệt, biết được mấy thông tin cấm kỵ này không thể không khiến nó bồn chồn.

Các vị thành chủ xưa nay chưa từng lộ diện trước công chúng, nếu có thì họa chăng là lời truyền miệng rằng thành chủ Hạ thành từng xuất hiện một lần duy nhất để giao lại Hạ thành cho người đại diện của ông quản lí trong thời gian ông đi vắng. Mọi người đều nói rằng diện mạo người kia vẫn còn khá trẻ, nhưng cũng chưa ai tận mắt chứng kiến để xác thực tin đồn đó, riêng việc người đại diện tạm thời tiếp quản Hạ thành là sự thật.

Nhưng hai trong năm sáng lập giả đã chết...?

Còn thứ gì đáng sợ hơn chuyện này nữa không? Nhóm năm người đứng đầu luôn được nhân thế tán dương là bất tử, có rất nhiều giai thoại kể rằng bọn họ đi đến và nắm trong tay hàng ngàn vị diện, gần như thống trị dòng chảy thế giới. Những chuyến hành trình của những nhà lãnh đạo trong quá khứ lẫn việc thành lập Thời Không Tách Biệt được mệnh danh là "Công cuộc kiến thiết vĩ đại", khỏi nói cũng biết những thành chủ là cỡ nào quyền lực, danh bất hư truyền.

Nhưng mà bọn họ chết được á??!

Lần đầu nghe 1802 còn tưởng đầu óc mình hỏng rồi.

Đối với Thời Không Tách Biệt và những linh hồn thì các sáng lập giả giống như thần linh vậy, năm vị thánh sáng tạo ra thế giới này, cả hệ thống nhiệm vụ giả cũng là do bọn họ tạo ra, cho những linh hồn lang thang cơ hội được trải nghiệm cuộc đời mới.

Nhưng mà vẻ mặt Dương Du lúc đó hoàn toàn không có một chút dối trá nào, thậm chí còn ẩn chứa tia thù hằn, "Chữ chết đầu tiên là Hạ, cái tên còn lại..."

Là Yến.

Nghĩa là thành chủ Yến thành đã chết, lại còn là thành mà 1802 đang làm việc.

[...]

Có để cho người khác sống an ổn không?!

Các hệ thống tuy là trực thuộc năm thành nhưng cũng chỉ là nhân viên trung gian đại diện cho nhiệm vụ giả, có công việc liên kết hai phía. Cấp trên của 1802 là Hệ Thống Chủ, đến kiểm sát viên, cao hơn nữa là người đại diện và cuối cùng là thành chủ. Các hệ thống hầu như chỉ gặp được kiểm sát viên là cùng, may mắn lắm mới thoáng nhìn được dáng vẻ của người đại diện, còn thành chủ thì có mơ cũng không gặp nổi.

1802 đã từng thấy qua người đại diện Yến thành, là một cô gái với mái tóc dài vàng óng xoăn nhẹ uốn lượn sóng, nó chỉ nhớ được mang máng vậy chứ cũng nhìn trực diện bao giờ, nhưng nếu thành chủ thật sự chết thì cô gái đó mới là người đứng đầu Yến thành hiện tại.

Những người khác dường như không hề biết gì đến tung tích thành chủ, nếu có ai đó biết thành chủ đã chết, vậy cô gái đó khá là đáng ngờ, tất nhiên mấy vị thành chủ còn lại càng đáng ngờ hơn nhưng trước tiên thì không nên động tới.

Ngoài ra là dựa vào cách hành xử, lực lượng và lời nói tùy tiện của Dương Du, 1802 tám phần đã đoán được thân phận người này rồi, mà nhìn bộ dạng Đường Hi hẳn cũng ngộ ra ít nhiều.

Cái gọi là 'kết thúc hợp đồng lao động', thực chất là thoát khỏi sự kiềm kẹp của hệ thống và bước ra ngoài Thời Không Tách Biệt, nơi Đường Hi từng ví như lồng giam.

Mà những linh hồn có thể làm điều đó, gọi là kẻ sa đọa.

Theo ngôn ngữ hệ thống, Dương Du là một kẻ sa đọa, giống như một kẻ suýt giết Đường Hi trước đây, bởi vậy nên cô mới cảm thấy cậu ta quen mắt.

Nhưng mặt khác thiếu niên cũng không hoàn toàn giống, cậu trông như đang bị thứ gì đó hạn chế năng lực, và không có ý định làm hại Đường Hi.

Cơ mà cái tính cách thích châm chọc kia của cậu đúng là trái ngược hoàn toàn vẻ bề ngoài, con người này lời lẽ mang sát thương cao không kém gì kí chủ nhà nó. May cũng không phải loại người ác độc xảo quyệt gì, nếu không Đường Hi đã co giò chạy trước.

1802 thơ thẩn nửa ngày, nghĩ đến đủ thứ chuyện rắc rối, đầu óc đều sắp chết máy đến nơi. Nó uể oải ngắt kết nối với Mạng Ảo, sau một hồi lần mò thì đúng là mệt đứt hơi nhưng cũng xem như là có kết quả. Mạng Ảo được thiết kế riêng để ngăn chặn hệ thống thăm dò quá sâu và ảnh hưởng đến tư liệu cá nhân của nhiệm vụ giả, thành ra nó tìm hiểu thêm nữa quá nguy hiểm.

Cái thứ gọi là 'Hộp quà vũ khí may mắn' cũng là một trong các sân chơi đọ nhân phẩm nhận quà ngẫu nhiên như bao chỗ khác. Từ ngày <Tơ Bạch Cốt> tái xuất giang hồ, khắp các diễn đàn lẫn kênh thế giới đều bàn tán rầm rộ, 1802 cũng theo làn sóng đó tìm hiểu đôi chút thông tin về nó. Từ những gì cộng đồng bàn tán thì xem ra không ai có manh mối gì về món vũ khí này, kể cũng đúng thôi, lần cuối có người nhận được thần khí ngẫu nhiên là cả ba ngàn năm trước, từ đó tới nay đã đổi qua không biết bao nhiêu thế hệ nhiệm vụ giả, tìm được người có thông tin về <Tơ Bạch Cốt> là quá hiếm hoi.

***

Khi 1802 tìm thêm thông tin về sân chơi nhận quà này thì biết rằng nó được điều hành bởi một người có số hiệu H504, tất nhiên là không thể tìm ra tên thật. Nhưng chủ nhân số hiệu này rất đáng chú ý, không chỉ điều hành mỗi 'Hộp quà vũ khí may mắn' mà rất nhiều sân chơi may rủi khác cũng có sự góp mặt của người này trong danh sách quản lí. Nếu chủ nhân thật sự của <Tơ Bạch Cốt> đã sắp đặt để Đường Hi có thể nhận được món thần khí này thì có khả năng đối phương phải thông qua ai đó mà cài cắm vật phẩm này vào hòm quà ở các sân chơi. Chỉ đặt nó ở một nơi duy nhất thì khả năng kí chủ nhà nó nhận được rất thấp, người kia sẽ phải để nó có mặt ở nhiều sân chơi ngẫu nhiên khác nhau đảm bảo Đường Hi có thể nhận được.

Một thông tin thú vị hơn nữa là ở tất cả, nhấn mạnh là tất cả những sân chơi có mặt H504 quản lí đều vô tình hữu ý xuất hiện <Tơ Bạch Cốt>. Vũ khí đặc cấp vốn không nhiều, trùng lặp ở vài sân chơi là bình thường, hòm vũ khí lại có đến mấy chục món, người chơi không để ý đến nó, nhưng cùng một thần khí mà xuất hiện ở tất cả sân chơi do số hiệu H504 quản lí thì khó mà nói là trùng hợp được. Thần khí đặc cấp đều là độc nhất vô nhị, nên trên thị trường cũng chỉ có nhà điều hành H504 có <Tơ Bạch Cốt>, mà còn có phân phối nó ở tất cả sân chơi.

Người nọ biết đâu là cố ý đặt thần khí ở đó để người cần đến có thể nhận bất cứ lúc nào. Nếu đúng là vậy thì số hiệu này hẳn có liên quan đến vị chủ nhân thật sự hoặc cũng có thể chính người này là chủ nhân.

Cơ mà tìm hiểu là thế chứ muốn kiếm một người qua số hiệu đúng là khó muốn lên trời.

Kho lưu trữ tư liệu nhiệm vụ giả làm gì cho phép ai truy cập hay tìm kiếm, biết được số hiệu thì cũng không thể tìm ra đối phương, thậm chí giới tính người kia là gì còn không biết. Nhưng ít nhất đối phương phải là nhiệm vụ giả cao cấp mới có thể cùng lúc thâu tóm nhiều sân chơi như vậy, hơn nữa còn có khối tài sản kếch sù.

Chờ đã. Người đặc biệt như vậy, đám người trong sân chơi biết đâu sẽ biết gì đó?!

1802 liền bật dậy, nó đắn đo một lúc lâu, cuối cùng tiến vào phòng chat dành riêng cho nhân viên. Nhân viên ở đây là những hệ thống thuộc cùng một thành, người bên trong vẫn đang trao đổi đôi câu, đa số là hỏi đáp và thảo luận về nhiệm vụ.

1802 không hề thích đến đây, gần như quanh năm chỉ ló mặt ra nói vài câu rồi lủi mất. Hiện tại nó còn đang ở vị diện khác, đáng lí không nên xuất hiện ở phòng chat vào lúc này, thời gian rất cấp bách, nếu bị Hệ Thống Chủ hoặc kiểm sát viên phát hiện thì coi như xong.

Người trong đó thấy nó xuất hiện liền chào hỏi, ngữ điệu vẫn khách sáo như vậy.

[Z662: Ồ? 1802 đấy à, hiếm thấy thật đấy.

D733: Xin chào.

1802: Xin chào, lâu quá không gặp mọi người.

D733: Không việc gì, chúng ta đều rất bận.

D733: Cậu và kí chủ làm việc chưa lâu nhỉ? Có gì thắc mắc sao?

1802: À, không có.

Z662: Tôi nhớ là kí chủ nhà cậu vừa thắng vũ khí đặc cấp à?

L968: Đó là chuyện riêng của kí chủ.

Z662: Tôi biết. Chỉ là tỉ lệ thắng quá thấp khiến tôi chú ý.

D733: Kể từ lúc phát thông báo ai cũng chú ý 1802 hơn mà.

L968: Đúng là đáng chú ý thật.]

1802 cảm thấy bọn họ đề cập đến vấn đề này cũng không bất ngờ, nó còn đang định moi thông tin thì có người đã lên tiếng.

[D733: XXXX có đây không?

Z662: Ồ, xóa sổ rồi.

D733: ...Phiền thật mà.

L968: Sao vậy?

D733: Vốn còn đang cần bản báo cáo của cậu ta, giờ thì hay rồi, không có cậu ta, báo cáo cũng không hoàn thành được.

Z662: Đúng là thất bại. Không hoàn thành được nhiệm vụ còn kéo chân người khác.

L968: Báo cáo của chúng ta vốn đã viết xong rồi, giờ lại thành công cốc.

L968: Thôi quên đi, cứ báo cáo với Chủ Quản trước đã.

D733: Được rồi, cứ làm thế đi.

Z662: Sẵn tiện tôi đi gạch tên cậu ta khỏi bảng nhân sự luôn.

D733: Ừ, mấy kẻ đó đã bị trừng phạt rồi, chúng ta không cần nhớ làm gì.]

1802 nhìn đoạn hội thoại này liền im lặng. Đây chính là thứ mà nó ghét nhất ở 'đồng nghiệp'.

Bọn họ cứ như bản sao của nhau vậy, lạnh nhạt, vô tình, ưu tiên nhiệm vụ và hiệu quả làm việc, đối với những hệ thống thì nhiệm vụ là sứ mệnh tối cao, ai không thực thi được sứ mệnh sẽ chịu hình phạt thích đáng, sẵn sàng hại chết kí chủ để hoàn thành nhiệm vụ. Bọn họ không biết cảm kích, cũng không biết áy náy, chưa bao giờ nói cảm ơn hay xin lỗi, càng không biết đồng cảm, mối quan hệ xã giao này vốn chẳng cần tồn tại, nhìn thế nào cũng giả tạo.

1802 tất nhiên sẽ không đem những lời này nói ra, nếu mấy kẻ kia nghi ngờ thì tốn sức lắm, dẫu sao hệ thống giống như một tập thể thống nhất từ hành động đến suy nghĩ vậy.

[1802: Kí chủ nào cũng gây phiền phức nhỉ.

L968: Không sai.

L968: Kí chủ nhà tôi cứ bị tình cảm làm mờ mắt, có lần còn cố ý kéo dài nhiệm vụ dù tôi đã nghiêm khắc cảnh cáo.

D733: Quản lí mấy người như vậy cực lắm.

Z662: Thế mấy cậu không dùng đến cưỡng chế trừng phạt à?]

...Cưỡng chế trừng phạt, là hình phạt mà hệ thống có thể áp dụng lên kí chủ trong trường hợp người kia từ chối hợp tác hoặc không nghiêm túc thực hiện ủy thác. Người bị trừng phạt sẽ đau đớn vạn phần, đau đến không muốn sống nữa, đây là biện pháp hà khắc nhất mà các hệ thống áp đặt lên kí chủ.

[L968: Tất nhiên là có.

D733: Nếu không thì làm sao kí chủ chịu hợp tác được.

Z662: Quả nhiên là thế.

1802: Mà gần đây tôi thấy nhiều kí chủ trên kênh thế giới tố cáo nhà điều hành H504 thiên vị ấy nhỉ?

D733: À, tôi cũng có thấy.

Z662: Bọn họ cũng nực cười thật, sân chơi ngẫu nhiên được quản lí nghiêm ngặt, không thể nào có chuyện thiên vị.

L968: Đó giờ hình như chưa ai gặp H504.

1802: Chưa ai gặp?

Z662: Có nói quá không thế?

L968: Không đâu.

D733: Tôi theo dõi phòng chat lâu rồi nhưng chưa thấy cậu ta xuất hiện bao giờ.

1802: Bí ẩn đến thế cơ à.

Z662: Tôi tưởng 1802 là người mờ nhạt nhất rồi cơ.

1802: Ngại quá.

D733: Lần đầu tiên tôi nghe đến chuyện có số hiệu chưa ai gặp được đấy.

L968: Có người nhắc nên tôi mới nhớ ra.]

Không nghĩ tới không biết được thêm gì mới, 1802 chán chường lấy lí do bận việc rồi lủi mất, trước khi ngắt kết nối còn cẩn thận nhìn tới nhìn lui, sau khi xác định không có ai quan sát khu vực này mới thoát ra ngoài. Bây giờ thì biết được thêm rằng số hiệu H504 chưa bao giờ gặp những hệ thống khác, càng lúc người này càng đáng ngờ.

"Ngươi vừa đi đâu à?"

[!!!??]

1802 bị dọa cho sặc máu. Nó cả kinh quay phắt lại, Đường Hi đã tỉnh từ khi nào, cô đang nghiêng đầu tựa vào cửa kính, nhìn ra bầu trời đen kịt. Hệ thống miễn cưỡng bình tĩnh lại, vẻ mặt mờ mịt.

Thời gian ở khu nhân viên cũng giống như Thời Không Tách Biệt, từ lúc nó đi đến giờ chưa đến nửa giây, này là làm sao nha?

[Sao, sao cô biết thế?]

Đường Hi 'ồ' một tiếng rồi ôm A Ly đang say giấc nồng vào lòng, cô đưa tay xoa nhẹ mí mắt, vẻ mặt vẫn còn mơ màng. 1802 không hiểu tại sao cô lại đột ngột tỉnh giấc.

"Ta chỉ đoán vậy thôi mà cũng đúng à."

[...Cô đoán kiểu gì vậy?]

Đường Hi không đáp, hai mắt lim dim rồi ngủ mất, để lại 1802 ngơ ngơ ngác ngác, cứ thế bị người ta vứt qua một bên không thèm ngó ngàng.

Ai cũng phình bụng ra ngủ hết rồi!!

1802 đen mặt, cảm giác như ăn phải ruồi, nó cau có chẹp miệng, không để tâm câu trả lời nữa. Vừa quay đi một cái, đập vào mắt là tiếng tít tít từ bảng trạng thái của Đường Hi, 1802 sốc đến há hốc.

Vừa nãy...là gì thế?

Chỉ mới vừa nãy thôi, nhịp tim tăng, nồng độ oxi trong máu giảm nhẹ, trán đổ mồ hôi, theo dõi sóng não cũng bất ổn.

Mấy cái này...

...Không lẽ là gặp ác mộng đi?!

1802 trố mắt, cũng không phải nha. Kí chủ nhà nó từ đó đến giờ chưa từng có chuyện bừng tỉnh giữa đêm, dù là tâm trạng kém cỡ nào cũng có thể ngủ li bì thoải mái, chế độ nghỉ ngơi vô cùng lành mạnh, hơn nữa nhìn nét mặt thản nhiên kia thì có chỗ nào giống vừa gặp ác mộng đáng sợ đâu!

***

Mãi đến ngày hôm sau khi Đường Hi đã tỉnh dậy từ lâu rồi, 1802 vẫn nhìn cô chằm chằm, nhìn đến mất tự nhiên, Đường Hi cắm ống hút hộp sữa trong tay, cảm thấy khó hiểu.

"Ngươi muốn nói cái gì à? Sáng giờ ngươi im lặng lắm đấy."

[Không hẳn.]

"........?"

Đường Hi mang theo tâm trạng nghi ngờ đi xuống tầng dưới, tòa chung cư này nhìn chung cũng khá đầy đủ tiện nghi, ngặt nỗi chưa kịp mở cửa thì đại dịch đã ập đến nên giờ trống huơ trống hoắc. Cô đi mãi xuống tầng trệt thì trùng hợp thấy người mở cửa đi vào. Dương Du có vẻ vừa đi đâu đó, khi trở về còn mang theo một túi thực phẩm, cậu ta thấy cô đi xuống thì vẫy vẫy tay.

"Ngủ ngon chứ?"

"...Ừ."

Con người này dị thật sự, không hiểu nổi cậu ta đang nghĩ gì luôn.

Thiếu niên vẫn giống như trong trí nhớ của cô, dáng vẻ thanh thuần, mái tóc hơi rối, khuôn mặt hiền hòa và đôi mắt biết cười. Nhìn bộ dạng này, sẽ không ai tưởng tượng được cậu ta có thể làm ra vẻ mặt lạnh lẽo ảm đạm đến nhường ấy.

Người ta vẫn luôn nói Tổng bộ và nhóm kẻ sa đọa thù nhau như kẻ địch truyền kiếp, nhưng đến bây giờ thì cô đã tin rằng bên trong Tổng bộ có cái gì đó đáng khinh đến nỗi những nhiệm vụ giả thà sa đọa cũng không muốn tiếp tục ở tại Thời Không Tách Biệt.

Khi Đường Hi hỏi Dương Du về việc đó, cậu ta điềm nhiên nói thẳng rằng đám người đạo mạo kia rất gớm ghiếc.

Còn Đường Hi, chà, tất nhiên là nơi nào cũng tồn tại bóng tối rồi. Đối với cô thì ở đâu cũng như nhau mà thôi, dù là chính hay tà thì cũng chẳng tốt đẹp hơn bao nhiêu. Cô tìm hiểu sự thật nhưng không có ý định can hệ quá sâu đến nó, chỉ đơn giản muốn hỏi vị chủ nhân bí ẩn kia tại sao lại chọn mình. Thiếu niên nghe xong liền không nhịn được cười lớn, cười đủ rồi thì rời đi, không nói thêm câu nào nữa.

Đường Hi vẻ mặt kì quái, "Anh vừa đi đâu à?"

"Tới tạp hóa mua ít đồ thôi."

"..." Anh nghĩ đây là đâu thế?

Ở trong giai đoạn hai của Đại Thảm Họa ai nấy đều khốn khổ đến mức đói cồn cào, ngày ngày nơm nớp lo sợ cái chết, nhưng nhìn người kia thì chắc mấy thứ đấy cũng chẳng ảnh hưởng đến đối phương lắm. Đường Hi bắt lấy túi bánh ném tới chỗ mình, cũng rất tự nhiên cầm lên ăn.

Dương Du rảnh rỗi không có gì làm, ngả người tựa vào tường, ngồi xếp bằng, một tay chống cằm. Đường Hi mới sáng sớm đã bị 1802 nhìn chòng chọc, lại thêm ánh mắt thiếu niên cũng mãnh liệt không kém. Cô nghẹn họng, ngẩng lên đối mặt với người kia.

"Anh muốn nói gì thì nói lẹ đi. Nhìn như thế tôi ăn không được."

Cậu nhún vai, "Tôi chỉ tính hỏi nhóc định làm gì tiếp theo thôi."

"Làm nhiệm vụ. Tôi sẽ tới căn cứ."

Đường Hi trả lời mà không nhìn người kia, cậu làm ra vẻ đã biết, "Ồ, là căn cứ à. Tôi tưởng nhóc không thích mấy nơi giống thế."

Cô cắn nốt miếng bánh cuối cùng, "Đúng là tôi không thích, nhưng nhiệm vụ còn có thể khác được sao."

Dương Du có vẻ không thích nhắc đến nhiệm vụ, cậu ta liếc mắt một cái rồi không nói gì nữa, ánh mắt lơ đễnh nghĩ đến thứ gì đó, giọng điệu bâng quơ:

"Một khi nhóc đến được vạch đích rồi thì nhóc sẽ chẳng còn thích thú gì ba cái nhiệm vụ nữa đâu."

Khi ấy cô đã cho rằng vạch đích chỉ đơn giản là trở nên mạnh hơn, thành nhiệm vụ giả cao cấp hay thứ gì đó tương tự.

Đường Hi đứng lên, phủi phẳng lại quần áo, vứt cho cậu ta cái nhìn dò xét, "Bọn tôi làm nhiệm vụ vì thù lao và muốn sống lâu hơn. Còn những người như anh thì có mấy tin đồn không dễ nghe lắm."

Thiếu niên tất nhiên biết cô đang nói đến vấn đề gì, cậu cũng không để tâm lắm, thong thả bước theo bé gái, Đường Hi mở cửa không thèm chờ người kia cố tình đóng cửa lại, nhưng đối phương lúc nào cũng nhanh hơn cô một bước, nở nụ cười châm chọc. Cô tặc lưỡi rồi làm như không để ý cậu ta nữa, người nọ ngược lại vui vẻ bắt chuyện, da mặt cũng thật dày.

Bọn họ rời khỏi tòa nhà, ngoài đường vẫn là thảm trạng sau cơn mưa giống một tháng trước. Huyết vũ đọng lại từng mảng tanh hôi, nhưng bọn họ thảnh thơi đi bên ngoài lại chẳng có ma nào mò đến, Đường Hi nhướng mày nhìn thiếu niên, đối phương chỉ cười không đáp.

Đường Hi nhớ rõ trong kí ức của Phù Miên, ngày đầu tiên sau trận mưa máu thứ hai tang thi đi lại quanh khu vực này cũng phải hơn ngàn con, quá nửa đã mở ra thị giác, còn có những loài tiến hóa lên bậc cao. Ở giai đoạn này thì nên dè chừng nhất là những loài dị chủng và thú đột biến ác tính, không ai biết chúng sẽ tiến hóa ra cái dạng gì.

Khu phố này nhìn bề ngoài thì không quá khác trước, nhưng bên trong thực chất nhà đổ ngói vỡ, mặt đường nứt toác, máu me lẫn đỏ lẫn đen tràn lan ở khắp nơi, cả đường phố, nhà cửa, đều vấy máu như đã qua một hồi chiến tranh loạn lạc, chẳng còn hơi thở người sống.

Đi một lúc thì cũng đụng mặt bầy tang thi tầm chục con, Đường Hi không nghĩ nhiều liền nhảy vào, dao trên tay xoẹt qua một đường máu, mấy cái cổ bị cắt đứt, máu đỏ lòm từ động mạch phun mạnh, cô phải lùi ra xa tránh đi. Một con khác dùng cả tay chân phóng đến chỗ Đường Hi không khác gì thú hoang. Cô trợn tròn mắt, lanh lẹ né bộ móng sắc nhọn, dùng sức bật lên, một cước hạ xuống dộng thẳng đầu con tang thi xuống mặt đường, tiếng xương khớp gãy răng rắc, nó còn đang gầm gừ muốn xé xác nhân loại trước mắt, Đường Hi động tác nhanh lẹ đâm một dao vào sau gáy, trực tiếp giết chết.

Mấy đầu tang thi khác cũng dồn dập xông lên như điên, Dương Du đứng bên ngoài nhàn nhã quan sát, đợi đến khi đứa bé kia từ trong đám xác chết bước ra mới mỉm cười.

"Nhanh ghê nhỉ."

Đường Hi lau đi máu dính trên tay, lườm cậu rõ đau, "Không nhanh bằng anh."

Chúng đúng là đã mạnh hơn trước, giết cũng tốn sức hơn nhưng trí lực vẫn còn kém, nếu không bị bao vây trong vòng tang thi thì cũng xem là không việc gì.

Còn tên kia, loại người gì mà chưa đầy tiếng đồng hồ đã càn quét hết tang thi trong phạm vi mấy trăm mét gần tòa chung cư chứ, đúng là trâu bò mà.

Dương Du nhìn cô bỏ đống tinh thạch vào túi, nghiêng đầu khó hiểu, "Nhóc giữ lại mấy thứ đấy làm gì? Cường hóa dị năng với nhóc cũng đâu có bao nhiêu tác dụng."

"Tôi có nói là để cho tôi dùng đâu."

"...Hả?"

Đường Hi vốn không quan tâm lắm lại bất ngờ thấy được vẻ mặt ngu ngơ hiếm có của thiếu niên, cô tròn mắt nhìn người kia, cậu cũng hợp tác nhìn lại, dường như thật sự không hiểu ý cô nói.

Có gì khó hiểu đâu nhỉ?

"Chỗ này với tôi không có tác dụng bao nhiêu nhưng nguyên chủ của tôi sau này sẽ cần tới. Đây là năng lực của tôi chứ không phải của nguyên chủ, sau khi tôi rời đi đứa nhóc Phù Miên đó nếu muốn sinh tồn ở đây thì cần mạnh hơn nữa. Tôi chỉ giúp được giai đoạn đầu thôi, về sau đều phải tự mình nỗ lực."

Đường Hi cứ nghĩ người kia sẽ ồ lên hay bất ngờ gì đó, nhưng Dương Du lại chẳng có hó hé câu nào, cô còn tính nói gì đó thì thiếu niên đã quay mặt đi chỗ khác. Đường Hi ngu ra một lúc rồi chạy đến xem thử, cậu thấy cô bò tới gần thì cũng không tránh nữa, Dương Du lần đầu tiên xị mặt, giọng điệu buồn bực.

"Phiền quá đấy."

Cô còn tưởng mình nghe nhầm, chớp mắt mấy cái, muốn nén cười nhưng khóe miệng cứ run run, làm ra một cái vẻ mặt khó thể diễn tả. Đối phương mặt mày tối lại, cau có đi trước, Đường Hi làm sao bỏ qua cơ hội này, điên cuồng ra vẻ 'Tôi không cười đâu' để châm chọc thiếu niên.

Dương Du vừa bực vừa buồn cười, nhưng ngoài mặt lại thể hiện ra chẳng liên quan gì đến mình hết, Đường Hi chờ không được bộ dạng tức giận của cậu ta thì thất vọng tràn trề.

Không biết tại sao nhưng Dương Du rất bài xích những gì liên quan đến nhiệm vụ, người ủy thác và năm tiền nhiệm vụ giả. Để mà nói thì nó rõ mồn một luôn ấy, gọi là kì thị cũng chẳng sai, nhưng dường như nội tình bên trong rất phức tạp, đến nỗi đối phương có thể làm ra vẻ mặt như vậy. Đường Hi nghĩ là vậy chứ cũng không trực tiếp hỏi người kia, cô nhàm chán theo chân thiếu niên đi về hướng căn cứ ở bên ngoài thành phố, bọn họ không nói không rằng cũng chẳng thảo luận gì đã lên đường đi, kể cũng thật kì lạ.

Nhưng còn chưa được bao lâu, Đường Hi đã bị thiếu niên chặn lại, cô nhíu mày quan sát tứ phía, bỗng cảm nhận được một chấn động cực lớn ở phía trước cùng tiếng xả đạn liên hoàn như bão táp.

Tiếng động lớn như vậy không thể nào là vật tầm thường được, nghe kĩ thêm một chút Đường Hi liền không nhịn được nuốt khan, trong lòng lạnh đi.

Âm thanh xả đạn khả năng cao là đến từ quân đội, nhưng chấn động kinh người kia mới là thứ đáng sợ.

"Tại sao quân đội lại ở đây lúc này...? Bọn họ không thấy hôm qua vừa có mưa máu sao?!"

Đường Hi biết tiếng động khiếp kinh kia là đến từ thứ gì, mà vì biết nên mới kích động.

Giai đoạn hai là lúc mà đám thú đột biến trở nên hãi hùng hơn lúc nào hết, một trong số đó tiến hóa lên bậc cao, đến cái cấp độ mà ngay cả Đường Hi cũng không tự tin có thể thắng nếu chạm trán. Giết vài trăm con tang thi trung cấp chẳng là gì với thú đột biến bậc cao, có những con thậm chí đã đạt đến mức được xưng như quái vật truyền kì, cô chưa từng nghĩ đến sẽ đụng mặt nó như thế này.

Dương Du biểu tình không thay đổi nhiều, cậu bĩu môi.

"...Hiện tại thì tôi cũng không muốn phải giết con quái này lắm."

Đường Hi nhướng mày, "Anh giết được nó mà."

Ừ thì...quái vật truyền kì là cái gì so với mấy tên mạnh đến mức biến thái như kẻ sa đọa nha? Cậu ta đúng là đang bị hạn chế sức mạnh nhưng cái thứ trước mắt này chắc chắn không thể đả thương cậu được.

Thú đột biến bậc cao là truyền kì ở thế giới này nhưng nó còn không thể so với con Bạch Xà ba đầu mà cô từng gặp. Đường Hi có thể hình dung được thiếu niên trước mặt cô mạnh hơn con quái thú kia không biết bao nhiêu lần, nhưng dường như cậu ta thật sự không muốn gặp con quái này.

Dương Du liếc về nơi tiếng ồn phát ra, cậu biết rõ xả đạn kịch liệt như thế cũng không thể hạ được con thú ấy, nếu cứ như thế thì cái kết chỉ là nhóm quân ấy toàn diệt nhưng lại chậm chạp không muốn lộ diện. Đường Hi thấy người kia như vậy cũng không nhiều lời.

"Nếu anh thấy không ổn thì chúng ta đi đường khác, không cần quan tâm nó."

Ở bên cạnh, thiếu niên vò tóc, chỉ nhìn về phía đó thêm một cái rồi dứt khoát ngoảnh mặt đổi đường đi, rõ ràng trên mặt không thể hiện ra cái gì nhưng cô lại thấy người kia rất không vui.

Bọn họ chọn đi một con đường khác, trên đường Đường Hi cũng không nói lời thừa thãi làm gì, nếu cô đoán không lầm thì Dương Du ngoại trừ không vui còn rất ghét con quái đấy, có thể nói là ghét ra mặt, vậy mà cậu chẳng làm gì nó cả.

Đối phương từ sớm đã trở lại bộ dạng thiếu niên hiền hòa thường ngày, cậu phóng tầm mắt ra xa, vẻ mặt tiếc nuối.

"Muốn giết nó ghê."

"...Anh than thở với tôi làm gì?"

Nói chứ cũng thật lạ, cậu ta ghét nó đến vậy mà cứ như đang kiêng kị gì đó. Dương Du chẹp miệng.

"Nếu gặp lại thứ đó lần nữa tôi sẽ giết nó. Bây giờ nó đang còn là con non, sau trưởng thành cũng khá phiền phức."

Thiếu niên liếc nhìn cô, "Nhóc tốt nhất nên tránh nó càng xa càng tốt, khi trưởng thành nó có thể so sánh với Bạch Xà luôn đấy."

"Quả nhiên không nên dính líu--..."

Đường Hi còn đang gật gù tán thành bỗng im bặt, đơ ra một lúc rồi mày móc nhìn về phía đối phương, trong mắt toàn là cả kinh.

Cậu ta vừa nhắc Bạch Xà...?

Má nó con thú đấy khiếp đến thế luôn à??!

Đường Hi vẫn còn nhớ rõ cái ngày con Bạch Xà ba đầu đứng dưới sự chỉ đạo của hắc y hủy thiên diệt địa, nhưng cô chưa từng nghĩ tới con quái thú kia sẽ có thể giống như Bạch Xà nha!!

Dương Du thấy vẻ mặt kinh hồn bạt vía của bé gái cũng chẳng ngạc nhiên lắm, cậu làm như nhớ ra gì đó.

"Ồ, ta chưa nói với nhóc nhỉ. Nhóc từng bảo rằng đã gặp cô gái Mộ Nhiên kia ở đây phải không?"

Đường Hi một bụng thắc mắc, "Phải?"

"Nhóc nghĩ nàng ta tới đây dạo chơi à?"

"Ý anh là gì?"

Dương Du cười giả lả, lời thốt ra nhẹ tênh nhưng lại làm Đường Hi chết lặng.

"Gần đây thành chủ Miên thành cũng có nhã hứng nuôi rắn."

***
5738 từ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play