“Ta cũng không rõ a, hình như là làm sứ giả đến để tham dự đại thọ của thái hậu thì phải.” Tiểu nhị cảm thấy vui sướng kì lạ khi nói chuyện cùng nàng, giọng nói của nàng thật hay, êm như tiếng nhạc… Hắn đã sớm quên chuyện công chúa Thủy Nhan rồi.

“Đa tạ!...” Vương Tuyết Nghi mỉm cười nhìn tiểu nhị, trong lòng thầm nghĩ tên tiểu nhị này thật nhiệt tình. Nhìn thấy nàng cười, tiểu nhị đột nhiên ngây ngẩn cả người… Này là làm sao…? Mắt của hắn có tật, có lúc lại không nhìn rõ ràng, chỉ có thể nhận thấy cảnh vật xung quanh, mà lúc này hắn lại xuôi xẻo phát bệnh…, cho nên bỏ lỡ cơ hội nhìn công chúa Thủy Nhan, với vị cô nương giọng nói thật hay này…

Lúc này, đoàn người đã đi đến gần, binh sĩ khẩn trương chạy đến phía trước mở đường, những binh sĩ to lớn mặc áo giáp cưỡi ngựa đi trước, đoàn người của công chúa ở giữa, hàng trăm binh lính theo sau. Cảnh tượng hết sức hoành tráng.

Điều kì lạ chính là, dẫn đầu lại là bốn người nam tử cưỡi Ẩn Nha thú (loại ma thú cấp trung, giống bảy phần con báo, di chuyển rất nhanh, thường dùng làm vật cưỡi), nhìn cách ăn mặc của họ chắc là tướng quân. Vương Tuyết Nghi nhìn vào trước kiệu, thấy một vị nam tử trông rất tuấn mĩ, áo giáp vàng, tay cầm bảo kiếm, vẻ mặt bảy phần anh khí, ba phần kiêu ngạo, khí thái bức người. Người này cưỡi Mã Lôi thú, là ma thú quý hiếm, hình dáng giống như con ngựa ở địa cầu, chỉ khác là nó có hai cái sừng sắc nhọn trên đầu, lông màu xanh lam có in hằn những dấu vết giống như sấm sét. Loại này Vương Tuyết Nghi từng thấy qua trong rừng Nguyệt Lâm, uy lực vô cùng mạnh mẽ. Không ngờ người này lại có thể dùng làm thú cưỡi, có thể thấy hắn lợi hại thế nào mới thuần phục được nó.

Đột nhiên người nam tử cưỡi Mã Lôi thú quay đầu, bắt gặp ánh mắt của Vương Tuyết Nghi, thoáng chốc, hắn có chút ngẩn người, chỉ cảm thấy đôi mắt kia thế nào lại xinh đẹp như vậy, nhu mì lưu chuyển, con ngươi đen láy mềm mại…Tựa hồ chỉ cần nàng liếc mắt một cái, cả hồn phách của hắn cũng sẽ muốn bay theo…

Nhận thấy tên kia nhìn nàng, Vương Tuyết Nghi liền khẩn trương, vội vàng cúi thấp đầu xuống, chỉ sợ hắn phát hiện cái gì. Nam tử thấy nàng khăn trùm kín đầu, hành động kì lạ, chân mày hắn không tự chủ nhíu lại.

Vương Tuyết Nghi liền len qua nơi khác,tránh tầm mắt của nam tử kia, nàng tiếp tục xem cổ kiệu của công chúa Thủy Nhan.

Chiếc kiệu bằng vàng sang trọng, kiểu dáng thoáng mát, có bốn tấm rèm mỏng buông xuống tung bay theo gió. Nhưng vẫn thấy được dung nhan của công chúa.Một khắc nhìn thấy gương mặt kia, Vương Tuyết Nghi thật kinh ngạc. Không lầm chứ? Đệ nhất mĩ nhân…? Chỉ thấy một dung nhan thanh tú, gương mặt nhỏ, làn da trắng vàng, một thân kim y bó sát người, để lộ đường cong cơ thể nóng bỏng. Cũng có thể coi là một cô gái xinh đẹp đi, nhưng nếu so với mĩ nhân ở hiện đại, thì vị công chúa này cũng là một cô gái có thân hình chuẩn với gương mặt thanh tú xinh xắn, làn da trắng vàng điển hình của người châu Á.

Vương Tuyết Nghi thầm than không ổn, đệ nhất mĩ nhân một nước ở thế giới này lại như thế, thảo nào từ ngày đến đây nàng không thấy một cô gái nào “xinh đẹp” cả. Những cô gái ở đây đa phần đều có dung nhan trung đẳng, làn da có chút thô ráp. Có thể thấy mĩ nhân đẹp như Thủy Nhan công chúa là rất hiếm. Giờ nàng có thể hiểu tại sao nam nhân nơi này lại điên cuồng như vậy.

Sau khi đoàn người đi qua hết, dân chúng cũng nhanh chóng tản ra, Vương Tuyết Nghi trở lại quán trọ, gọi tiểu nhị lại thanh toán tiền. Lúc trước nàng có lấy được ít bạc trong Tư Đồ phủ, cũng may tiền ở đây dùng giống với tiền thời cổ đại ở địa cầu, thuận tiện cho nàng sử dụng. Nếu không, chỉ sợ lúc này đói rã rời rồi.

Đang lúc nàng thanh toán, bỗng nhiên có bốn gã quan binh mặc giáp đạp cửa tiến vào, đến trước mặt các thiếu nữ trong quán, so sánh đối chiếu với người trong hình vẽ. Vương Tuyết Nghi chấn kinh, nhìn người được vẻ tuy có chút xấu, đường nét thô cứng, nhưng nàng vẫn nhìn ra đó là nàng. Thôi chết! Cái tên Tư Đồ Tư đó nhanh như vậy truy lùng nàng.

Bọn lính đã kiểm tra gần hết những cô nương trong phòng, Vương Tuyết Nghi mồ hôi ngày càng nhiều, hồi hộp ngồi đó.

Cuối cùng, nàng nghe thấy tiếng bước chân đang đi về phía mình.

Càng lúc càng gần… Tim nàng cũng theo đó mà đập thật nhanh…

Cuối cùng bước chân dừng lại trước mặt nàng.

“Này! Ngươi mau ngẩng đầu lên.” Giọng nói khan đặc của tên lính vang lên như bóp chặt tim nàng.

Vương Tuyết Nghi vẫn cúi đầu không nhúc nhích, không khí dồn nén đến khó thở. Thấy vậy, tên lính càng thêm nghi ngờ, giọng nói tăng thêm mấy phần.

“Ngươi điếc sao? Ta bảo ngươi ngẩng đầu lên!”



Thấy nàng vẫn không nhúc nhích, tên lính liền muốn động thủ. Vương Tuyết Nghi nhanh hơn điểm huyệt hắn, rồi chạy nhanh về phía cửa, thân thủ nhanh nhẹn đánh ngã mấy tên lính ngăn cản, chạy thục mạng ra ngoài.

Một tên rất nhanh đứng lên chạy theo truy hô:

“Vương gia! Phát hiện kẻ khả nghi vừa mới chạy thoát.”

Tư Đồ Tư đang kiểm tra gần đó, nghe vậy liền nghiêm trọng quát:

“Chạy hướng nào?” Chết tiệt! Nàng dám bỏ trốn, nếu để ta bắt được nàng, xem ta trừng trị nàng thế nào?

“Hướng này thưa vương gia!”

“Mau đuổi theo!” Tư Đồ Tư phóng ngựa thật nhanh chạy đi, hắn lúc này rất tức giận, lại không hiểu nàng tại sao bỏ trốn, lấy một vương gia như hắn không tốt sao?

Vương Tuyết Nghi dùng khinh công hướng về phía rừng mà chạy, vào rừng chính là lãnh địa của nàng. Đến lúc đó muốn bắt nàng? Không dễ.

Xa xa nàng nghe thấy tiếng ngựa đuổi theo càng lúc càng gần, lấy hết sức lực tăng tốc độ. Nhưng càng lúc càng mệt, dùng khinh công rất hao tổn thể lực, nàng vẫn chưa luyện đến độ cao thâm trong võ công cổ truyền của gia tộc, dùng lâu như vậy, nàng sắp không chạy nổi nữa, rừng vẫn còn ở rất xa… Vương Tuyết Nghi trong lòng hoảng sợ, nếu bị bắt trở về, chỉ sợ không giữ nổi cái mạng nhỏ.

Đột nhiên Tư Đồ Tư bay tới, tóm gọn nàng trong lòng, hắn ôm nàng rất chặt, chặt tới nổi nàng muốn ngợp thở, nàng hoảng loạn vô cùng, cố gắng vùng vẫy…

“Biết cả thuật phi thân, nàng cũng thật không đơn giản, trốn chạy nhanh như vậy!” Giọng nói trầm thấp kiềm nén tức giận của hắn vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play