Buổi sáng mặt trời còn chưa ló dạng, chim chóc kéo nhau đi kiếm ăn, nhưng bên dưới lại tràn ngập âm thanh của xe cộ, tiếng còi vang khắp đường, sự ồn ào của phố thị lại bắt đầu ột ngày mới. Đất nước Tân Nguyệt, tại một góc nhỏ trong thành phố, một cô gái đang nằm quấn chăn lăn qua lăn lại trên giường, lấy gối chụp lại hai lỗ tai tỏ vẻ đầy khó chịu. Đột nhiên một tiếng thét kinh động cả chim chóc cùng đàn bướm đang đậu bên ngoài bay tán loạn.

“A a a a…”

“Phiền chết ta!” Thật là, nàng rất muốn rời khỏi cái nơi ồn ào phiền phức này!

Không phải là nàng không nghĩ tới đến vùng thôn quê yên tĩnh mà sống, chỉ là không có cách nào để đi cả.

Mà nguyên nhân chính là do bà nội của nàng đã phái người kiểm soát toàn bộ các phương tiện đi lại của thành phố, chỉ cần nàng ló dạng là bị tóm về ngay.

Haizzz...! Cũng tại cái gương mặt họa thủy của nàng, không biết ông trời là cố ý hay vô tình mà ném cho nàng cái tuyệt mỹ dung nhan. Khuôn mặt trái xoan tinh tế giống như được tỉ mĩ khắc họa, một đôi mắt phượng đen lưu chuyển sóng nước, làn mi cong dài như thu thủy, chỉ cần vô ý liếc qua một cái cũng khiến người ta đứng người như si như dại mà lạc vào trong đó, cái mũi nhỏ cao tinh xảo, làn môi anh đào đỏ mọng xinh xắn, hàm răng trắng sáng, làn da của nàng trắng ngần như bạch ngọc, mịn màng như da em bé, tóc đen mềm mượt như dòng thác đổ xuống qua mông.

Khỏi nói, thân hình thiếu nữ mười lăm của nàng cũng rất chi là quyến rũ, đường cong lồi lõm đã muốn phát triển hết, toát lên vẻ phong tình vạn chủng.

Đã thế, giọng nói của nàng còn êm hơn cả tiếng chim, nghe qua như tiếng nhạc khiến người ta ấm áp lạ thường. Lại còn thân thể nàng hình như bẩm sinh đã có mùi hương nhẹ nhàng tự nhiên, phảng phất lan tỏa.

Là con gái ai lại chẳng muốn mình xinh đẹp, nàng cũng vậy, nhưng mà xinh đẹp thái quá thế này, cũng là một loại phiền phức a.

Cái loại xinh đẹp của nàng chỉ có trong tiểu thuyết, xinh đẹp đến mức nàng không có ngày nào được yên cả, bà nội luôn bắt nàng đi tham gia mấy cái tiệc tùng ồn ào đó, biết rõ nàng chính là ghét ồn ào, vẫn cứ khăng khăng như vậy, khoe rằng mình có cháu gái xinh đẹp như tiên nữ, muốn ở trong đám con trai giàu có của đối tác chọn một đứa cháu rễ, muốn nàng làm quen với họ để làm thân, càng thuận lợi cho việc làm ăn của bà.

Rõ ràng chính là muốn lợi dụng sắc đẹp của nàng mà. Nàng còn nhớ rõ mỗi lần mấy tên kia nhìn thấy nàng liền ngây người làm rơi luôn đồ trong tay, sau tiềm cách tiếp cận, làm quen, theo đuổi đủ loại phiền phức, từ sáng đến tối phiền phức làm nàng sắp phát điên rồi.

Như vậy, nàng liền bỏ nhà trốn đi, hiện tại đang ở trong nhà cô bạn thân của nàng, cô nàng này mồ côi từ nhỏ, nàng rất thân thiện cởi mở, cũng vô cùng thẳng thắn nói chuyện, không giống mấy cô gái giả dối luôn tiếp cận nàng có mục đích.

“Ôi ông trời! Cho ta xuyên đi! Xuyên đến nơi nào không khí trong lành yên tĩnh vào a, mà có xuyên thì cũng cho ta cái thân thể mới đi, xinh đẹp dễ nhìn một chút thôi nha, không cần mang theo bộ dạng phiền phức này xuyên đâu!”

Vương Tuyết Nghi một thân quần áo bình thường rộng thùng thình, đầu đội mũ bèo che hết nửa cái đầu, khẩu trang che kín nửa mặt dưới chỉ chừa đôi mắt vừa đi trên đường vừa lẩm bẩm than thở, hôm nay cô bạn Mã Lục Nhi của nàng có việc rồi, bảo nàng giúp đi mua đồ ăn về nấu cơm trưa, thường thì Lục Nhi đi mua, Vương Tuyết Nghi ở nhờ nhà người ta nên toàn bộ tiền phí chi trả cho cuộc sống của hai người đều là nàng trả.

Dòng tộc nàng vốn giàu có, chính là trung tâm kinh tế đứng đầu cả một khu vực, nên tài khoản của nàng cũng rất nhiều nha, mà Lục Nhi cũng rất thoải mái dùng tiền của nàng, cô nàng không ngại, ở chung với nhau nên Vương Tuyết Nghi cũng rất nhanh thích ứng với cuộc sống bình dân giản dị mà vô cùng vui vẻ ấm áp này.

Đừng thấy nàng là con nhà giàu có chỉ biết hưởng thụ, thực tế chính là bởi giàu sang nên nguy hiểm càng nhiều, nên từ nhỏ nàng đã được dạy cách tự lập, bị huấn luyện nghiêm ngặt, bà nội đã mời rất nhiều danh sư giỏi nhất đến dạy nàng, muốn nàng sau này tiếp quản gia nghiệp, nhưng là nàng chỉ muốn bình dị sống an ổn qua ngày, không có tranh đấu, không có âm mưu lừa gạt, có lẽ đây chính là cuộc sống nàng muốn đi, trừ bỏ một chút ồn ào của thành phố thì thật quá tuyệt vời …

Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên bầu trời tối sầm lại, mây đen kéo ùn ùn đến che kín ánh sáng, gió thổi vù vù như vũ bão. Vương Tuyết Nghi chợt tỉnh táo, không biết từ khi nào nàng đã đi đến con hẻm vắng người này.

“Di! Không linh nghiệm như vậy chứ?” Vương Tuyết Nghi thầm kêu một tiếng, nhìn hố đen cuồn cuộn đang mở ra trước mặt, đột nhiên nàng hét to một tiếng, cả thân hình đều đã bị cuốn vào hố đen biến mất, ngay sau đó trời đất trở lại bình thường, mây đen tản đi nhanh chóng, giống như sự việc vừa rồi chưa từng phát sinh.

Nguyệt Linh đại lục…

Tại một khu rừng rậm yên tĩnh, bỗng xuất hiện cái hố đen, từ bên trong ném ra một người, tiếng thét chói tai xuyên thấu cả vùng đêm yên tĩnh.

“Bịch” một tiếng, cả người Vương Tuyết Nghi hơi ê ẩm ngồi trên một vật gì đó mềm mềm, thầm thấy may mắn cho cái mông của nàng không trực tiếp đáp xuống mặt đất cứng ngắc kia a.

Đợi đã!



Vật mềm mềm, lại còn có lông mềm mềm...?

Vương Tuyết Nghi đưa tay sờ loạn, đột nhiên cầm trúng hình như, hình như là…cái tai?

Chậm rãi quay đầu lại, hai tròng mắt mở lớn, nguyên lai là nàng rơi trúng con hổ.

Nha! Ông trời ơi, lại cho nàng rơi trúng con bạch hổ to lớn này, to còn hơn cả con bò lớn, đây là nơi nào mà lại có một con hổ to đến như vậy, từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện qua? Ôi chẳng lẽ nàng nói chơi mấy câu, cũng không nghĩ là thật, nàng thật sự xuyên không rồi?

Vương Tuyết Nghi cả kinh nhảy phắt lên rời khỏi con hổ đang nhe nanh trợn vuốt với nàng, nó muốn ăn thịt nàng ư?

Không tốt, không tốt! Ông trời quả thật biết cách hành hạ nàng, đã xuyên rồi thì thôi đi, lại cố tình rơi trúng người vị chúa tể kia… Ôi phiền phức! Ngươi định bám theo ta cả đời a?

Ánh trăng sáng chiếu rọi lên bộ lông tuyết trắng có từng viền đen chạy ngang khắp cơ thể của con hổ đang nằm đó, giữa màn đêm bộ lông nó càng thêm phát sáng, tư thế oai hùng bễ nghễ nằm đó nhe răng nhìn kẻ loài người to gan đứng gần nó, tựa hồ tỏ vẻ bất mãn khi bị làm phiền lúc nó đang ngủ.

“Ôi, ngài hổ, đừng tức giận! Không phải ta cố ý a!” Nàng thật là nằm mơ rồi, lại đi nói chuyện cùng con hổ, nó nghe hiểu sao? Lại còn đứng gần nó như vậy, chao ôi điên mất thôi!

Lão hổ đột nhiên đứng lên, từng bước từng bước nhẹ nhàng lại gần Vương Tuyết Nghi, đôi mắt màu hổ phách hẹp dài sắc bén nhìn chằm chằm nàng, nó chậm rãi đi vòng quanh người nàng, tư thế như chuẩn bị vồ mồi.

Vương Tuyết Nghi mồ hôi chảy ròng ròng, gương mặt tái nhợt, sợ hãi run rẩy đứng chôn chân tại chỗ, nàng muốn chạy, nhưng chân của nàng lại mềm nhũn chẳng còn sức lực, mà có chạy thì thoát được sao? Mặc dù võ công của nàng không tệ, còn học được không ít công phu cao siêu, nhưng mà đấu với hổ, vẫn là làm khó nàng a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play