Bầu trời bao la, không có mặt trời, chỉ có ánh sáng rực rỡ như ban ngày, một loại ánh sáng nhu hòa ấm áp.

Bên dưới, một rừng cây xanh tốt, những quả màu hồng phấn khẽ lay theo làn gió thổi tới, sáng bóng đẹp mắt.

Ở một vùng khác, lại là thảm cỏ non xanh mơn mởn, trải rộng khắp nơi.

Bên trong một hồ nước trong vắt, chiếc lá từ đâu rơi xuống làm nhòa đi bóng dáng xinh đẹp của một người thiếu nữ. Từng đợt nước lăn tăn, dập dờn, cũng không che dấu hết được vẻ đẹp của nàng.

Bên trong nhẫn giới, Vương Tuyết Nghi chống cằm nhìn ngắm dung nhan nam tử đang ngủ say, đôi mi dài không ngừng chớp động, lung linh mê người.

“Tiểu Bạch! Ngươi nói trên đời lại có người nam nhân xinh đẹp như vậy sao?” Bỗng nàng mở miệng hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt của thiếu niên đang nằm.

Nàng sau khi đưa hắn vào nhẫn giới, liền lập tức chạy đi tìm A Bóng, truyền vào linh khí giúp nó trị thương.

Sau khi xác định A Bóng đã không còn nguy hiểm tới tính mạng, Vương Tuyết Nghi mới thả lỏng tâm tình đang lo lắng thở dài một hơi.

Nhưng mà bản thân nàng lại mệt mỏi nghiêm trọng. Trước đó linh lực đã bị ảnh hưởng, khiến nàng thổ huyết, sau lại tiếp tục điều ra truyền cho A Bóng, khiến cho nàng ngất xỉu tại chỗ.

Đến khi tỉnh dậy, nàng mới phát hiện tiểu Bạch cùng A Bóng đang ở bên cạnh mình, còn bản thân lại nằm bên trong Nguyệt các.

Lúc này, nàng cảm thấy linh lực có điểm kì lạ, chúng chậm rãi di chuyển, tất cả linh lực trong cơ thể đều di chuyển về một vị trí ở giữa ngực của nàng. Vương Tuyết Nghi dùng thần thức nhìn vào, liền kinh ngạc. Linh khí màu lam tất cả đều nặng nề di chuyển, nhìn như rất chậm, nhưng nàng nhìn lại càng giống như chúng sắp bộc phát.

Nàng có thể cảm nhận được, lực lượng mạnh mẽ trong từng dòng linh khí, nếu như nó thật sự bộc phát, có phải nàng cũng sẽ bị nổ tung mà chết?

Nghĩ vậy, nàng liền ngồi dậy bắt chéo hai chân, tư thế ngồi thiền. Tay lưu chuyển làm một cái thủ ấn, vận khí bắt đầu điều tức.

A Bóng cùng tiểu Bạch lo lắng nhìn nàng sắc mặt ngày càng tái xanh, mồ hôi nhỏ giọt. Chúng nó lo lắng đến dậm chân, nhưng cũng không dám tiến lên quấy nhiễu nàng.

Tiếp đó, sau hai canh giờ khổ sở vận khí, lại làm cho Vương Tuyết Nghi bất ngờ, nàng kinh hỉ mở to mắt.

Nàng thế nhưng…thế nhưng lại đột phá, một mạch đột phá đến bát cấp nhân Sư! Từ cửu cấp nhân Sĩ nhảy đến bát cấp nhân Sư!

Này, cũng không khỏi quá nhanh đi!



Lại nói tới thiếu niên mắt tím, hắn bị Vương Tuyết Nghi điểm huyệt ngủ, vẫn không thể tỉnh lại.

Vương Tuyết Nghi ngồi bên cạnh, không ngừng suýt xoa dung nhan yêu nghiệt của hắn, ánh mắt chớp chớp như đang nhìn bảo vật đẹp đẽ.

“Tuyết Nghi tỷ! Tỷ hình như cũng không phải sắc nữ nha? Nhìn người ta nhiều như thế làm gì?”

Tiểu Bạch lười biếng nằm dựa người vào gốc cây, một tay cầm hồng quả cắn một cái, một tay gối sau đầu, ánh mắt nhàn nhạt liếc về phía Vương Tuyết Nghi. Rõ ràng là một con thỏ, hành động lại nhân tính hóa như vậy, không khỏi khiến cho nàng bật cười.

“Con người ta đối với cái đẹp đều ưa thích. Ngắm một cái xinh đẹp hiếm có đều là bình thường.” Nói rồi nàng xoay người đứng lên, đi đến dưới gốc cây Tiên hồng đơn ngồi xuống bên cạnh tiểu Bạch.

Thuận tay, nàng hái xuống một quả đưa lên miệng.

Tiểu Bạch ngồi bên cạnh nàng, miệng vừa nhai vừa nói.

“Hắn ta đẹp thì đẹp thật, đáng tiếc lại có vết bớt trên mặt!” Nếu không, chỉ sợ nữ nhân trên đời đều bị hắn hút hết hồn phách.

Vương Tuyết Nghi cũng không nói gì, nàng mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt ngắm nhìn xa xăm.

Cái tên ngốc đó lại liều mạng bảo vệ nàng, không ngốc thì là cái gì?

Lại nghĩ sang chuyện khác, nàng bất giác mở miệng hỏi.

“Tiểu Bạch, ngươi đi theo ta thế này, Bạch Lạc Hiên hắn sẽ làm sao?” Tiểu Bạch dù thế nào cũng là ma thú khế ước của Bạch Lạc Hiên, nó lại đi theo nàng, cho dù nàng tin tưởng nó, nhưng ma thú khế ước cách xa chủ nhân của mình cũng không phải việc tốt.

Nghe nàng nói, tiểu Bạch đang ăn nhất thời dừng lại động tác, ánh mắt thoáng qua nét u buồn.

“Hắn…thật ra đã sớm gọi ta trở về…” Chính là sau khi sự kiện rừng Nguyệt Lâm kia, hắn đã truyền âm gọi nó về, hỏi nó Vương Tuyết Nghi đang ở nơi nào, hỏi nó đủ chuyện. Có lẽ hắn đã nghi ngờ tỷ tỷ. Nhưng mà, nó tất nhiên sẽ không nói cho hắn biết về nữ vương.

Vương Tuyết Nghi nghe xong, sửng sốt một chút, rồi lại mỉm cười đem tiểu Bạch ôm vào trong lòng, ôn nhu vuốt đầu nó.

“Trở về đi! Ngươi cách rời chủ nhân khế ước của mình sẽ có hại.” Mặc dù nàng cũng không muốn, nhưng mà, nếu tiểu Bạch không về, nó sẽ bị ảnh hưởng tu vi, không thể tiến cấp.

Tiểu Bạch nghe vậy, liền dụi vào người nàng òa lên khóc nức nở.

“Không muốn xa tỷ tỷ! Tiểu Bạch không muốn xa tỷ tỷ! Ô… ô…”

“Ngoan! Tỷ cũng không muốn xa ngươi! Nhưng mà ngươi không trở về, tu vi bị đình trệ, tỷ tỷ sẽ đau lòng.” Vương Tuyết Nghi ôn nhu vuốt ve bộ lông mượt mà trên người tiểu Bạch.

Nàng làm sao muốn xa con thỏ nghịch ngợm này đây?

Đột nhiên, tiểu Bạch ngừng khóc, ngước đầu lên, đôi mắt ngập nước đáng thương nhìn nàng.

“Tỷ tỷ! Đợi ta! Chờ ta tìm được cách giải trừ khế ước với Bạch Lạc Hiên, liền đi tìm tỷ!” Nó quyết định rồi, phải tìm cách mau chóng giải trừ khế ước, nó sẽ được ở bên cạnh tỷ tỷ.

Vương Tuyết Nghi trong lòng ấm áp, mỉm cười ôn nhu vuốt đầu tiểu Bạch, nàng cũng không nói gì.



Sau khi A Bóng sử dụng năng lực trị thương tự chữa trị cho chính mình, cơ thể rất nhanh khôi phục lại. Khiến cho Vương Tuyết Nghi không khỏi cảm thán năng lực thần kì của nó.

Gần đây Vương Tuyết Nghi cảm nhận được một luồng khí kì lạ, nàng dùng linh thức cảm nhận được ngọn lửa đỏ rực hung hãn, nhưng đối với nàng lại ấm áp nhu hòa.

A Bóng nói cho nàng biết, nàng có khả năng định hướng nhận biết ngũ linh châu của Nguyệt thần khí. Nếu là màu đỏ, vậy thì chính là Hỏa linh châu rồi, nhất định là Hỏa linh châu đang ở gần đây. Vì thế, nàng nhất định phải ra ngoài tìm kiếm.

Vương Tuyết Nghi sau khi hóa trang trở lại làm một cái tiểu cô nương có nốt ruồi trên mép lúc trước, liền đưa tên thiếu niên ra ngoài nhẫn giới. Nàng thuê hai phòng trọ trong khách điếm, trả tiền phòng cho hắn vài ngày, dù sao nàng cũng không thể vứt hắn ở bên ngoài được. Còn nàng thì tách biệt ở một phòng khác, coi như không quen biết hắn.

Về phần tiểu Bạch, nó cũng đã trở về với Bạch Lạc Hiên.



Hôm nay, đã là ngày thứ ba của Mỹ nhân đài, chính là ngày mà các cao thủ xuất sắc nhất tranh đấu đoạt đệ nhất mỹ nữ Mỹ nhân đài năm nay.

Vương Tuyết Nghi cảm nhận được Hỏa linh châu cũng đang ở gần đài Mỹ nhân, nàng liền đi đến đó xem xét.



Đến nơi, nàng không khỏi choáng ngợp trước dòng người đông đúc chen lấn bên dưới đài. Ngày cuối cùng, sự kiện quả thật hấp dẫn không ít người.

Tiếng người hò hét ồn ào náo nhiệt, bây giờ đã là chiều tối, nhưng tiếng hò hét cổ vũ, mắng chửi cũng không có dấu hiệu giảm bớt, ngược lại là càng muốn náo động hơn.

Bên trên đài cao, ẩn trong bức màn mỏng, nữ tử hồng y xinh đẹp ngồi trên ghế quý phi, ung dung thưởng thức đĩa nho bên cạnh, mí mắt buồn chán nhìn về phía hai vị đại hán đang đánh nhau ở giữa đài. Nàng chính là đệ nhất mỹ nữ Mỹ nhân đài năm nay - Đỗ Phi Nhạn, xinh đẹp hơn người, tư thái tao nhã quyến rũ, khiến cho không ít nam nhân si mê.

Trên đài, cao thủ đánh nhau, ma pháp uy lực cũng không nhỏ, cho nên xung quanh đài đều được tạo kết giới bao bọc, nhằm tránh ảnh hưởng đến người bên ngoài.

Vương Tuyết Nghi chật vật chen lấn vào bên trong, chen đến ở giữa đám người hỗn tạp. Xung quanh đều là tiếng mọi người bàn tán hô hét ầm ĩ.

“Đánh, đánh hắn cho ta…!”

“Đồ ngốc, mau đứng lên, một đao chém chết hắn!”

“Ngươi nói xem ai sẽ thắng?”

“Đương nhiên là cái tên béo ú kia rồi, ta mới đầu cũng không nhìn ra hắn bản lĩnh như vậy đâu!”

“Ha ha…nhìn hắn như vậy, Đỗ mỹ nhân chắc chắn cầu mong hắn sớm thua đi!”



“Đệ nhất mỹ nhân năm nay đẹp thì cũng thật đẹp, nhưng mà nếu so với tiên nữ lúc đó, chỉ sợ một góc của nàng cô ta cũng không tới.”

“Ngươi là nói nữ nhân bên trong rừng Nguyệt Lâm?”

Vương Tuyết Nghi nghe được, nhất thời giật mình nhìn về phía hai tên nam tử đang nói chuyện cách nàng không xa.

“Đúng vậy a! Ta quả thật là kiếp trước có tích phúc, để cho kiếp này nhìn thấy được như vậy tuyệt mỹ dung nhan.” Nam tử trẻ tuổi tay đưa lên cầm nghiền ngẫm, ánh mắt toát ra say mê đến cực hạn.

“Đó cũng chỉ là lời đồn, ta xem ngươi gặp phải yêu quái rồi!” Tên nam tử khác bĩu môi liếc hắn một cái, vẻ mặt rất không tin tưởng. Đỗ mỹ nhân đẹp đến thế này, hắn thật không tưởng tượng ra được dung nhan nào đẹp hơn nữa.



Vương Tuyết Nghi giống như có tật giật mình, nàng liền nhanh chóng chen lấn về phía trước, cách xa hai tên nam nhân kia. Vạn nhất để phát hiện ra, nàng liền xong đời.

Trên đài cao, cứ lần lượt hai người đấu với nhau, một người thua sẽ phải xuống đài. Cứ như vậy, cho đến khi còn lại cặp cuối cùng.

Vương Tuyết Nghi nhìn hai người trên đài, một trẻ tuổi tuấn lãng, dáng người cao lớn, khí chất bất phàm, y phục cũng không phải tầm thường. Người còn lại, là một đại hán trung niên cao lớn, mày rậm mắt sáng, ánh mắt sắc bén như hổ báo, tay cầm hai quả chì hình cầu, đứng hiên ngang một chỗ, vô cùng khí phách. Bọn họ đều là chiến sĩ cao thủ.

Vương Tuyết Nghi cảm thán, hai cao thủ cuối cùng quả thật không phải tầm thường. Nhìn bọn họ tu vi đều là cửu cấp nhân Tông, không thể xem nhẹ. Đặc biệt là nam tử trẻ tuổi kia, hắn còn trẻ như vậy, đã đạt đến cảnh giới nhân Tông! Nhìn bộ dạng thành thục tự tin của hắn, Vương Tuyết Nghi mỉm cười.

Xem ra, trận này hắn thắng rồi.

Hai bên bắt đầu giao chiến, uy lực phóng ra liền khiến mọi người kinh hãi. Kiếm kia giống như đầu rắn, linh hoạt luồn lách tránh thoát công kích của trung niên nam tử. Mà vị đại hán kia một đòn lại một đòn mạnh mẽ ập đến điểm yếu của đối phương, rơi trúng mặt đài, lại tạo thành một cái hố lớn, mảnh vỡ văng bốn phía.

Đám người bên dưới không khỏi sợ hãi, nhìn kết giới từng hồi lại rung động, làm bọn họ lo lắng kết giới sẽ bị vỡ. Một đòn của hai người kia nếu là đánh trúng mình, chắn chắn đến xương cốt cũng không còn. Cao thủ nhân Tông quả thật uy lực mạnh mẽ đến đáng sợ.

Lúc này, trung niên nam tử cũng đã mệt mỏi, bỗng hắn hét lớn một tiếng, dồn toàn bộ sức mạnh của mình giơ lên hai quả chì, liều mạng chạy đến tấn công nam tử trẻ tuổi.

Chỉ thấy tên nam tử kia nghiêng người một cái, mũi kiếm linh hoạt đã đâm vào cánh tay phải của trung niên nam tử, khiến cho hắn đau đớn làm rơi xuống vũ khí, tay ôm lấy miệng vết thương, máu tươi chảy ra nhỏ giọt xuống mặt đài.

Thắng thua đã phân, người chiến thắng cuối cùng chính là nam tử trẻ tuổi tuấn lãng kia.

Đám người bên dưới lúc này cũng kích động hò hét, vui sướng có, mắng chửi cũng có, bọn họ ở bên dưới cá cược cũng không ít.

Lúc này, cô nương thanh tú lại đi ra, trên tay cầm một cái hộp gấm tinh xảo. Cùng với nàng là một nam nhân đã tứ tuần, bộ dáng chỉnh tề, chòm râu trước cằm hắn đăc biệt nổi bậc.

Đi đến giữa đài, hắn hơi cúi người hành lễ với nam tử trẻ tuổi, sau đó tươi cười hướng bên dưới đài nói to.

“Các vị! Người chiến thắng Mỹ nhân đài năm nay, chính là vị công tử này.” Sau đó, hắn lại hướng nam tử trẻ tuổi hỏi.

“Xin hỏi cao danh của ngài?”

“Ta họ Lữ, tên một chữ Nhiên.” Lữ Nhiên buồn chán phun ra một câu. Sau đó, chán ghét tiếp tục nói một câu làm Vương Tuyết Nghi suýt nữa té ngã.

“Xin hỏi, ta bây giờ có thể đưa nương tử của mình đi chưa?” Hắn chán ghét cùng những người này đứng đây nói chuyện. Phi Nhạn nàng ấy sao lại chạy đến nơi này quậy phá đây? Nàng ấy giận hắn cũng không nên đem mình treo lên cho bọn nam nhân tranh đoạt chứ? Càng nghĩ hắn càng giận, nếu như người thắng không phải hắn, vậy thì nàng sẽ lấy kẻ khác sao? Hừ!

Bên dưới đài đám người cũng òa lên cười, tên này không khỏi quá nôn nóng đi.

Trung niên nam tử kia hơi sững sốt một chút, rất nhanh sau đó liền lấy lại bộ dáng tươi cười.

“Ha ha… Công tử xin đừng vội, ngài trước tiên hãy nhận lấy phần thưởng ngày hôm nay đi!” Nói rồi hắn quay sang nhìn cô nương thanh tú bên cạnh. Nàng liền hiểu ý dâng lên cái hộp gấm trong tay.

Ngay lúc này, một giọng nói già nua nhưng lại mang theo nét trẻ con lanh lãnh vọng tới.

“Các ngươi chơi xấu! Lão tử còn chưa đến, các ngươi như thế nào đã muốn giao mỹ nhân cho người khác rồi hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play