Nhìn ngọn lửa hung hãn bay đến, Vương Tuyết Nghi lăn người tránh thoát, nhưng ngọn lửa vẫn cứ bám theo nàng.
Vương Tuyết Nghi đứng lên chạy đi, đưa tay cởi chiếc áo ngoài đang bị cháy của nàng xuống, đợi lúc đà lửa bay tới, nàng né sang một bên trùm lấy quả cầu, âm thầm bắn ra một luồng nước, dập tắt ngọn lửa.
Không ai nhìn thấy nàng làm thế nào khiến quả cầu lửa biến mất, há mồm mà nhìn.
Chỉ có một ánh mắt từ đầu tới cuối nhìn rõ động tác của nàng, Âu Dương Hạo mày kiếm nhíu chặt. Trong lòng vô cùng kinh hãi, chiến sĩ biết ma pháp, đây là lần đầu tiên xuất hiện. Hơn nữa, càng khiến hắn khó tin chính là, nàng ta thi triển ma pháp không có đọc chú ngữ, đã đến trình độ lão luyện sao?
Điều này sao có thể…?
Cô nương này…?
Vương Tuyết Nghi ánh mắt lạnh lùng nhìn đối thủ của mình. Không để nàng ta có thời gian đọc xong chú ngữ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến sau lưng nàng ta, hai ngón tay lưu loát đảo trên người Âu Dương Liên điểm mấy cái.
“Á…” Chỉ nghe thấy một tiếng hét thống khổ vang cả trời đất, khiến người ta cũng phải rùng mình.
Đám người xung quanh kinh ngạc đến trợn tròn mắt, không tin vào mắt mình, có người còn đưa tay dụi dụi, mở ra, vẫn là cảnh tượng đó.
Âu Dương Liên cứ như thế ngã xuống nằm úp dưới đất, miệng không ngừng rên rỉ thảm thiết. Chân muốn động đậy đứng lên, nhưng nửa người trên của nàng không thể động đậy, giống như…bị liệt nửa người.
Chỉ có Âu Dương Liên mới cảm nhận được đau đớn đến kinh tâm liệt phế trong người mình lúc này. Khi cảm nhận mấy ngón tay của Vương Tuyết Nghi chạm đến sau lưng nàng, lập tức tim, phổi, thận,…bị chấn động. Nội khí tổn thương khiến nàng phun ra một ngụm máu, cuối cùng bất tỉnh nhân sự.
Xung quanh đều im lặng, không một tiếng động.
Thân ảnh nhỏ nhắn kia đứng đó, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm người nằm trên đất. Những vết cháy xém trên người nàng, mái tóc rối đen óng tung bay, chật vật như thế, nhưng lại khiến người ta phải ngước nhìn. Trong nhất thời, bọn họ cảm thấy xung quanh nàng tỏa ra hòa quang chói mắt.
Vương Tuyết Nghi vừa rồi chính là điểm mấy huyệt đạo thận du, tâm du, phế du nằm sau lưng Âu Dương Liên. Đều là tử huyệt dễ dẫn đến tử vong. Trước kia bộ sách huyệt đạo này nàng có học qua, huyệt đạo trên cơ thể người nàng nắm rõ như lòng bàn tay, chỉ là công dụng giết người của nó quá ác độc, nên nàng bỏ qua. Hôm nay không ngờ lại phải dùng đến, cho nên còn vụng về, nàng sau này phải luyện kĩ hơn rồi.
Đối với chuyện giết người, Vương Tuyết Nghi đã không còn do dự, nàng cũng không phải thiện lương gì, giết liền quen thôi.
Vương Tuyết Nghi tiến tới gần Âu Dương Liên, quyết đấu sinh tử, chính là đấu đến một bên chết mới thôi.
Khi nàng chuẩn bị ra tay, một luồng khí mạnh mẽ không biết từ đâu đập vào ngực nàng, khiến nàng phun ra một ngụm máu tươi.
Nhận thấy nguy hiểm, Vương Tuyết Nghi dùng chút sức lực còn lại vận khinh công bay đi, đạp mấy cái đã biến mất trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Một cô nương cảnh giới nhân Sĩ, đem cô nương cảnh giới nhân Đại đánh đến ngất xỉu. Bọn họ nhìn thấy cái gì? Nàng ta chỉ điểm nhẹ mấy cái sau lưng cô gái kia, liền khiến nàng ngả xuống, tiếng kêu lại thống khổ như vậy?
Thân thủ quỷ dị, chiêu thức kì lạ, tốc độ thật nhanh, là người phương nào?
Một người bình thường, lại có thể có bùa phi thân? Nhìn nàng ta bay đi gọn gàng nhanh chóng như thế, chắc chắn là bùa phi thân cao cấp rồi?
Từ khi nào trên đại lục xuất hiện người kì quái như vậy?
Âu Dương Hạo nhìn theo bóng Vương Tuyết Nghi. Nếu không phải hắn nhanh tay, sợ rằng thập muội mạng đã không còn.
Chỉ là, một chưởng kia của hắn, có phải quá nặng hay không?
Âu Dương Hạo đột nhiên giật mình tỉnh lại, hắn tại sao phải lo lắng cho kẻ muốn giết muội muội chứ?
Không nghĩ nữa, Âu Dương Hạo đi đến mang thập muội của mình về. Hắn nghi hoặc không thôi, rốt cục người kia dùng loại chiêu thức như thế nào? Chỉ điểm nhẹ vài cái, lại đem kẻ mạnh hơn mình đánh ngất đi?
Vừa mới chạm đến thân thể Âu Dương Liên, liền khiến cho hắn kinh hãi trong lòng.
Nội tạng bị chấn động không nhỏ, nội khí tổn thương nghiêm trọng.
Này…!
…
Bên trong một khách điếm khác, Vương Tuyết Nghi đang ngồi khoanh chân trên giường vận khí trị thương. Một chiêu kia, khiến cho nàng bị thương không nhẹ.
Lúc này, từ bên trong nhẫn giới, phát ra tiếng gọi lo lắng của A Bóng.
“Nữ vương! Người bị thương sao? Mau mở ra nhẫn giới, cho ta ra ngoài!”
Vương Tuyết Nghi không nói, chỉ im lặng mở ra nhẫn giới, tức khắc đã nhìn thấy A Bóng cùng tiểu Bạch thỏ hiện ra, lo lắng xem xét nàng.
“Là kẻ nào đáng chết đánh người thành thế này?” Tiểu Bạch đã lâu không gặp nàng, nó vừa mới tỉnh lại, đã thấy nàng bị thương thành như vậy, bảo nó không ức chế làm sao được?
“Ta cũng không biết, là bị đánh lén.” Vương Tuyết Nghi nhìn điệu bộ của tiểu Bạch, mỉm cười vuốt đầu nó, trong lòng ấm áp không thôi.
“Cái gì? Còn có kẻ đê tiện đến thế sao? Hừ, nếu để ta bắt được, ta nhất định đánh rụng răng hắn.”
Vương Tuyết Nghi bật cười thành tiếng, tiểu Bạch tức giận rất đáng yêu nha!
“Được rồi! Thỏ con đi chỗ khác chơi. Nữ vương! Ta trị thương cho người.”
A Bóng trầm giọng lên tiếng, không thèm để ý đến tiểu Bạch đang nổi đóa trừng mắt nhìn nó, thân hình tròn tròn liền bay đến trước mặt Vương Tuyết Nghi.
Đôi thủy mâu màu xanh lam của nó nhắm lại, cả người phát ra lam quang mờ nhạt, càng ngày càng đậm, cuối cùng lan ra thành vòng tròn bao phủ hết cơ thể Vương Tuyết Nghi cùng nó bên trong.
Tiểu Bạch từ bên ngoài nhìn thấy rõ ràng, từ cơ thể A Bóng phát ra một luồng hào quang bảy sắc, là những chấm ánh sáng nhỏ bảy màu, một đường hướng tới ngực Vương Tuyết Nghi, biến mất ở đó.
Chỉ vài phút sau, A Bóng đã hạ xuống, lam quang xung quanh nó cũng tan biến hết.
“Nữ vương! Người kiểm tra xem thế nào?”
“Kì lạ, ta không đau nữa, nội thương hình như đã hoàn toàn bình phục.” Vương Tuyết Nghi nghi hoặc kiểm tra thân thể, A Bóng có khả năng chữa trị sao?
“Vậy là tốt rồi, lâu lắm ta mới lại sử dụng năng lực này nha, không ngờ vẫn còn tốt như thường.” A Bóng vừa nói vừa tự kỉ cười khúc khích một mình. Không để ý tiểu Bạch đang híp mắt khinh thương nhìn nó.
“Thật tốt nha! Vậy ta sau này bị thương cũng không cần lo lắng nữa rồi.” Vương Tuyết Nghi một bộ suy tính tươi cười, lại dẫn đến hai đạo ánh mắt bốc lửa nhìn đến.
“A! Ta đùa thôi, các ngươi không cần nhìn ta như vậy! Có ai muốn mình bị thương đâu chớ?” Vương Tuyết Nghi vội vàng cười hì hì xua tay, nhưng trong lòng lại ấm áp. Hai đứa này lo lắng cho nàng như vậy…thật tốt.
Nhìn đến tiểu Bạch, Vương Tuyết Nghi có chút kinh ngạc hô lên.
“A tiểu Bạch! Mấy ngày không gặp, ngươi hình như lớn hơn rồi?”
“Cái này, là lúc trước người tu luyện linh khí quá dày đặc, cộng với bên trong nhẫn giới linh khí lại rất dồi dào, ta tu luyện một đường liền thăng cấp a! Sau khi thăng cấp ta cần có thời gian tiêu hóa, nhanh như vậy mà tiến cấp, ta có chút không được thích ứng.”
Vương Tuyết Nghi gật đầu tỏ ý hiểu. Lần đầu tiên giao đấu, nàng may mắn biết thuật điểm huyệt, mới qua được ải này. Lần sau nếu gặp cao thủ mạnh hơn nữa, nàng phải làm sao?
Chỉ có không ngừng tu luyện mới mong được an toàn, nàng không muốn lại để cho bọn họ lo lắng.
“Nữ vương!” tiểu Bạch đột nhiên lên tiếng, lại bị Vương Tuyết Nghi cắt ngang.
“Sau này các ngươi đừng gọi ta là nữ vương nữa! Người khác nghe được sẽ nghi ngờ, ta lại không thích! Hai từ nữ vương, đối với ta bây giờ…quả thật rất nặng.”
Giọng nói của nàng ngày càng nhỏ, không khí nhất thời trở nên trầm xuống. Bọn nóbiết, trách nhiệm nàng đang gánh, đối với một cô nương trẻ tuổi, không khỏi quá khó khăn đi!
“Chủ nhân, ta đói.” A Bóng đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí im ắng.
“Đói cái rắm! Ngươi ở trong nhẫn giới ăn hồng quả còn chưa sình bụng sao? Còn kêu đói, ta phi!” Tiểu Bạch một tay chống nạnh, đầu hơi nghiêng trừng mắt liếc nhìn A Bóng, giọng điệu khinh khi.
“Nhưng ta còn đói, thỏ con không hiểu đi chỗ khác chơi!” A Bóng lại thò ra tay khỉ xua xua.
“Ta không phải thỏ con.” Tiểu Bạch tức đến nhe răng, một bộ rất muốn xông lên bóp cổ.
“Ta lớn hơn ngươi mấy nghìn năm, ngươi chính là thỏ con.”
Sau đó không để ý tới tiểu Bạch tức đến bốc khói, A Bóng nhảy phắt lên đùi Vương Tuyết Nghi, nháy mắt liên tục nói.
“Chủ nhân! Người đói không? Đi ăn nha?”
“Hết tiền rồi.” Nàng nói thật, vào nhầm khách điếm cao cấp tốn của nàng một khối vàng bạc. Lúc chạy lại bị rơi hết.
“Vậy tại sao người còn thuê phòng trọ?” A Bóng co quắp khóe miệng.
“Không biết.”
A Bóng triệt để ngã lăn xuống đất. Không có tiền, đường đường là một nữ vương cao quý, đi thuê phòng trọ không trả tiền. Nó khóc không ra nước mắt mà.
Vương Tuyết Nghi đột nhiên đứng dậy, ra ngoài.
“Chủ nhân người đi đâu?”
“Đi kiếm tiền. Các ngươi ngoan ngoãn chờ ở trên này, ta ở bên dưới.” Nói rồi nàng khoan thai đóng cửa lại, đi xuống dưới lầu.
Mấy khách điếm gần đây, cái nào cũng đông đúc, đa số là nam tử. Không biết bọn họ làm cái gì?
Vương Tuyết Nghi chậm rãi đi qua khu ăn uống ngồi chật kín người, đi đến trước một bức màn che, đã nghe tiếng ồn lớn từ bên trong truyền ra.
Vén màn bước vào, vẫn náo nhiệt như vậy, tiếng hô to gọi nhỏ vang dội khắp phòng. Nàng có chút hoài niệm sòng bạc ở hiện đại, nhớ lại cảm giác mới vừa bước vào, hàng trăm ánh mắt sùng bái lẫn thù hằng nhìn nàng, bọn đàn em gương mặt tươi rói gọi nàng một tiếng lão đại.
Thật ra, nàng vẫn luôn trốn bà nội đi đến các sòng bạc lớn có danh tiếng mà chơi. Chính bởi vì có danh tiếng, nàng mới không sợ bọn họ ra tay trả thù nàng mỗi lần đến chơi đều hốt hết tiền của bọn họ. Thật là nhớ cái cảm giác đó a! Ở trước mặt bà nội, nàng luôn phải đóng vai thục nữ đến phát chán.
Vương Tuyết Nghi đi đến một sòng bạc, linh hoạt chen chúc vào trong cùng. Mấy ván đầu nàng không không chơi, mà quan sát người lắc xúc xắc.
Khóe miệng khẽ cong, Vương Tuyết Nghi quay sang một vị công tử ăn chơi bên cạnh, nói nhỏ vào tai hắn.
“Ta đoán là tiểu.”
Vị công tử kia nghe thấy giọng nói ôn nhu bên tai nhất thời ngây người, ánh mắt sáng quắc quay sang nhìn nàng. Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt bình thường của nàng, liền chán ghét nheo mắt lại.
“Nữ nhi biết cái gì? Đi chỗ khác chơi, đi đi!”
Vương Tuyết Nghi cũng không nói gì, nhàn nhạt mỉm cười không để ý hắn, tiếp tục nhìn vào bàn.
Mọi người xung quanh la hét ầm ĩ, trên bàn hai đống tiền đặt hai bên, người hô đại, người hô tiểu, rất náo nhiệt.
“Mở, tiểu.” Nam nhân trung niên lắc xúc xắc mở ra, là tiểu, người mừng người tức.
Tên công tử lúc nãy nghi ngờ liếc nhìn Vương Tuyết Nghi một cái, cũng không quan tâm, nàng ta chỉ là đoán bừa mà thôi.
Nhưng mà sau đó, nàng vẫn nói nhỏ bên tai hắn, mấy ván liên tiếp đều đúng. Hắn lúc này muốn không tin cũng không được, thái độ đối với nàng lập tức thay đổi, chuyển thành tươi cười nịnh bợ.
Vương Tuyết Nghi vẫn nhàn nhạt nói cho hắn đáp án, khiến hắn thu vào khẳm tiền, miệng cười không thể ngậm lại được.
Lúc này, Vương Tuyết Nghi liền quay sang mượn tiền hắn, hắn không do dự nhanh chóng đưa cho nàng.
Mấy ván liên tiếp chơi ở các bàn khác nhau, Vương Tuyết Nghi thắng không ít bạc, trong đó nàng cố ý để thua vài ván, nếu không bọn chúng sẽ chú ý đến nàng, cho người giữa đường cướp lại thì toi. Ở nơi này nàng không dám làm bừa a!
Sau khi kiếm được núi tiền, với chiến lược ba thắng một thua, nàng cuối cùng thành công hốt bạc mà không ai chú ý. Trong lòng như nở hoa!
Vương Tuyết Nghi hai tay ôm tiền đã gói cẩn thận trong tay áo, chuẩn bị đi về, lại nghe thấy tiếng tên công tử kia gọi nàng.
“Cô nương xin dừng bước!” Hắn vội vàng chạy đến bên cạnh nàng, miệng tươi cười như tên bệnh.
“Ta đã trả tiền cho ngươi rồi, còn gọi cái gì?” Vương Tuyết Nghi đứng lại, nheo mắt khó chịu nhìn hắn.
“Ặc! Không phải ý đó, ta chỉ muốn hỏi cao danh quý tánh của cô nương, sau này…”
“Biết làm gì?” Không đợi hắn nói hết, nàng đã trực tiếp cắt ngang, ý đồ của hắn hiện rõ trên mặt kìa.
“Khụ…! Giới thiệu một chút, quan Thái thú là cha ta. Nếu cô nương đồng ý, ta muốn rước cô về phủ, làm khách nhà ta vài hôm, cảm tạ hôm nay đã chỉ bảo.” Hừ! Cứ kiêu đi, ta đã nói ra thân phận, ngươi còn không đồng ý sao?
“Mấy hôm nữa đến đại hội Mỹ nhân đài ba năm tổ chứ một lần, ta đây có thể đưa nàng cùng đi xem, ngồi ở vị trí tốt mà thưởng thức.”
Hắn vừa nói vừa quay mặt đi chỗ khác, bộ dạng sửa lại quần áo bảnh bao, mặt hất lên trời, giống như đoán được nàng kia sẽ lập tức vui mừng, rồi làm điệu làm bộ đồng ý. Nữ nhân, đa số đều như vậy.
“Ồ! Con trai Thái thú sao?” Vương Tuyết Nghi nhếch miệng, ánh mắt mang ý cười nhìn hắn, một hồi để cho hắn tự đắc chờ đợi nàng đồng ý, nàng lại nói.
“Vậy! Công tử…”
“Hửm!” Hắn trả lời một tiếng rất kinh tởm.
“Ta đi trước.”
“Ừm!”
…
“Hả? Cái gì? Này cô nương!”
Ý thức được nàng nói cái gì, hắn vừa kinh ngạc vừa vội vàng chạy theo. Nhưng bóng nàng đã đi xa. Hắn đuổi theo, chạy một mạch ra ngoài tìm nàng mà không hay biết ai đó đứng ngay ở cạnh tấm rèm cửa phía sau.
Vương Tuyết Nghi đợi hắn chạy xa, rồi mới cất bước đi nhanh lên phòng.
Mỹ nhân đài sao? Nàng cũng muốn đi xem thử.