Bên này lão hổ thấy nàng bất động, nó cũng không có tiến lên, hừ, nó mới không thèm ăn thịt cái nhân loại ghê tởm này, con người đều là một lũ tham lam độc ác, luôn tìm cách săn giết thần dân của nó, thân là chúa tể rừng Nguyệt Lâm, nó há có thể tha cho kẻ dám ngồi lên lưng mình, đặc biệt là loại nó khinh thường nhất này. Nghĩ vậy, một cỗ tức giận lại dâng lên, răng nanh sắt nhọn lóe sáng giữa màn đêm.

Thân vừa động, lão hổ nhanh như chớp chộp tới Vương Tuyết Nghi.

Nàng cả kinh theo bản năng nhảy qua một vòng tránh thoát, sợ hãi ngã trên mặt đất lăn mấy vòng, va chạm mạnh khiến nàng toàn thân đau nhức.

Hổ vương thấy nàng vậy mà có thể tránh thoát công kích của nó, một nhân loại nhỏ bé mà cũng thoát được, nhất thời tức giận lại càng xông lên, gầm to một tiếng thân thể uy mãnh to lớn một lần nữa lao tới Vương Tuyết Nghi.

Mắt thấy lão hổ càng ngày càng phóng đại trước mặt, Vương Tuyết Nghi vô cùng sợ hãi theo phản xạ đưa tay trái lên che trước mặt, rồi, hết rồi, đời nàng đến đây coi như tận.

Đúng lúc nàng cho rằng phải chết không thể nghi ngờ, thì bỗng nhiên chiếc nhẫn trên tay nàng phát ra hào quang sáng chói mắt, hổ vương đột nhiên bị đánh bật ra xa chạm vào thân cây.

“Bịch” một tiếng, thân thể va chạm mạnh rơi xuống đất, con hổ nặng nề gắng gượng bò dậy, đôi mắt không thể tin nhìn Vương Tuyết Nghi.

Bên này Vương tuyết Nghi thấy có gì đó không đúng, lúc này mới mở mắt ra xem thử, vừa nhìn, hai mắt nàng mở to, lão hổ tại sao ngồi đó nhìn nàng, không phải muốn ăn thịt nàng sao? Hay là, nó muốn chơi đùa với con mồi trước khi ăn, nghĩ vậy nàng lại càng không khỏi sợ hãi nhìn nó.

Ngoài dự đoán của nàng, lão hổ đột nhiên đi tới, hai chân trước khụy xuống, đầu cúi thấp, một bộ trịnh trọng cung kính hướng nàng quỳ.

Vương Tuyết Nghi mắt lại càng mở lớn nhìn sự việc khó tiếp thu đang diễn ra trước mắt. Này! Không phải mới vừa rồi còn muốn giết nàng sao? Bây giờ lại giống như sợ nàng rồi.

Ánh sáng trên nhẫn vẫn chưa tắt hoàn toàn, thu hút tầm mắt của Vương Tuyết Nghi, vừa nhìn, nàng liền cả kinh, nhẫn cũng có thể phát sáng sao, nàng đeo nó từ nhỏ cũng không có thấy nó sáng đâu, đột nhiên nhớ lại vừa rồi nàng nhắm mắt, hình như có cảm thấy được bên ngoài phát sáng, chẳng lẽ cùng sự việc lão hổ này thay đổi thái độ có liên quan?

Đúng lúc này, một cơn choáng váng ập đến trong đầu, Vương Tuyết Nghi đột nhiên ngất xỉu. Cả thân hình nhẹ nhàng trôi nổi giữa không trung, rồi vút một cái hóa thành một đạo sáng trắng bay về một hướng, bạch hổ kinh ngạc xen lẫn hưng phấn đuổi theo sau.



Một đêm đi qua, ngày mới lại đến, vạn vật lại tiếp tục sự sống, tiếng chim hót, tiếng suối chảy róc rách thật êm tai, ánh sáng mong manh chiếu lên khu rừng rậm rạp, len lõi xuyên qua từng khe hở, chiếu lên khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ đang nằm trên giường đá.

Vương Tuyết Nghi chậm rãi mở mắt. Thật kì lạ! Sao đầu nàng lại đau như vậy, từ khi nào trong đầu xuất hiện nhiều hình ảnh cùng mấy cái gì mà bí pháp, thượng cổ, làm đầu nàng loạn hết cả lên. Không biết qua bao lâu, đầu nàng bắt đầu hết đau, bộ nhớ cũng ổn định cùng với nhiều thông tin xuất hiện. Nàng hiện tại biết được mình đã xuyên đến một cái dị giới có ma thú, có đấu khí, ma pháp gì gì đó giống như trong tiểu thuyết nàng từng đọc.

A! Nàng đột nhiên nhớ tới, chiếc nhẫn trên tay này có phải là cái gì mà nhẫn không gian, bởi vì nàng phát hiện mình có thể dùng linh thức vào bên trong, nhưng mà trong này, nàng lại có thể nhìn thấy chính mình, này là cả cơ thể của nàng cũng có thể vào đi!

Bên trong ánh sáng vừa đủ, nàng nhìn thấy một cánh cổng lớn có kiến trúc hoa văn kì lạ bị đóng chặt, Vương Tuyết Nghi thử mở nhiều lần bằng đủ mọi cách mà không được.

Đến lúc mệt lã người nàng chán chường lẩm bẩm:

“ Vừng ơi mở ra!”

Một phút…

Hai phút…

Ba phút…

Năm phút…

Cửa vẫn không mở.

Vương Tuyết Nghi đập tay vào trán một cái rồi ngồi bệt xuống nghỉ ngơi, bực mình nói một câu:

“Đợi bà đây về được, bà lấy tấn mìn cho ngươi nổ chết!”

Lời vừa nói ra, đột nhiên giữa không trung hiện lên một quyển sách được ánh sáng bao phủ, dần dần ánh sáng tan đi để lộ một cuốn sách mỏng có bìa được khắc họa theo phong cách cổ điển.

Vương Tuyết Nghi hai mắt sáng ngời bước đến.

Không phải chứ? Tại sao lúc nào nàng nói vu vơ cũng đều linh nghiệm thế?

Vậy câu vừa nãy nàng nói có phải là mật khẩu?

Bỏ qua đi, trước mắt cần xem xét cái này đã, nàng nhẹ nhàng cầm lấy. Cảm thấy không bị bài xích, nàng lật ra trang đầu tiên.

Tay vừa lật, những con chữ trong sách như có sinh mệnh phát sáng bay ra khỏi trang giấy, lơ lửng giữa không trung rồi chui vào đầu nàng.

Vương Tuyết Nghi cảm thấy mình có thể nhìn thấy chúng trong đầu, hiểu được nội dung trong đó. Nàng tiếp tục lật hết những trang còn lại, chữ vẫn tiếp tục bay vào.



Đến khi không còn chữ nào, cuốn sách lại tan biến thành những mảnh nhỏ rồi biến mất không còn dấu vết.

Vương Tuyết Nghi khoanh chân ngồi xuống, chiếu theo nội dung trang đầu, phát hiện đây là bí kíp khai thông các huyệt đạo trên cơ thể người. Một khi thành công, con đường tu luyện dễ dàng hơn nhiều.

Toàn bộ cơ thể người có mười hai đường kinh lạc và hai mạch Nhâm, Đốc, có ba trăm sáu mươi lăm huyệt, trong đó có một trăm linh tám huyệt lớn và vừa, hai trăm bảy mươi lăm huyệt nhỏ, đặc biệt có ba mươi sáu huyệt lớn gọi là huyệt trí mạng. Tu luyện sách này gồm bốn bước, đầu tiên:

Kinh thủ tam âm: gồm kinh thủ thái âm phế (có mười một huyệt), thiếu âm tâm (có chín huyệt), quyết tâm bào (có chín huyệt), từ phủ tạng đi dọc theo mặt trong cánh tay tới bàn tay.

Ngồi tu luyện khoảng một khắc, nàng đã thành công đột phá bốn huyệt kinh thủ thái âm phế. Càng về sau đột phá càng khó khăn, thời gian càng nhiều. Haizzz!

Vương Tuyết Nghi than thở, ngồi lâu như vậy mà chỉ đột phá được bốn huyệt!

Nhưng nàng lại không biết, cho dù là thiên tài cũng phải mất một ngày thậm chí nửa tháng mới đột phá được một huyệt đạo. Còn nàng như vậy, nếu để bọn họ biết, không khỏi trợn mắt há mồm đi!

Tu luyện mệt mỏi rồi, Vương Tuyết Nghi đứng dậy. Bây giờ không có cách nào mở được cánh cổng kia, nàng đành phải ra khỏi chi giới nhẫn.

Đến khi nàng nhìn rõ xung quanh, liền phát hiện mình đang nằm trong một thạch động, hang động khá rộng, có giường, có bàn ghế đá… Đây phải chăng là có người ở sao?

Đột nhiên nhớ lại tình cảnh đêm qua, Vương Tuyết Nghi thất kinh, chẳng phải mình gặp hổ sao! Nhưng nhìn đến cách bài trí trong hang động, nàng liền chắc chắn mình được người nào đó cứu, trong lòng cảm thấy may mắn.

Lúc này, có tiếng bước chân từ cửa tiến vào, Vương Tuyết Nghi định xem người nào đã cứu mình, nhưng khi nhìn đến “người” kia, hai mắt nàng trợn to, cả người cơ hồ muốn ngã, trong lòng sợ hãi.

Kia, chẳng phải con hổ tối qua sao! Chỉ thấy con hổ chậm rãi tiến vào, trong miệng ngậm một quả màu hồng hồng sáng bóng mà nàng không hề biết, đến gần Vương Tuyết Nghi, hổ vương thả quả lạ xuống trước mặt nàng, sau đó lui về phía sau cúi cúi cái đầu, rồi ngoan ngoãn nằm xuống.

Vương Tuyết Nghi kinh ngạc mà nhìn, lão hổ đây là đang làm gì? Phục vụ nàng sao? Nhớ lại thái độ cung kính của lão hổ tối qua, liên kết với sự việc cái nhẫn, nàng cũng mơ hồ đoán được, coi như là nó sợ cái nhẫn này đi. Nghĩ vậy, căng thẳng trong lòng nàng giảm đi một nửa, nàng chậm chạp bò dậy, cẩn thận nhìn lão hổ. Con hổ đột nhiên đứng dậy, làm cho nàng căng thẳng toát mồ hôi, mắt nhìn nó đi về phía cửa hang động, nhìn nàng một lát rồi nằm xuống.

Vương Tuyết Nghi cẩn thận đi tới, rồi nhanh tay chộp lấy nhảy ra phía sau. Lão hổ hình như nhận thấy nàng cảnh giác đối với nó nên biết điều đi về phía cửa động nằm xuống, nhắm mắt ngủ.

Vương Tuyết Nghi thấy vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười, giống như chính mình lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, cũng quyết định rồi tạm thời ở thạch động này đi, rồi từ từ tìm hiểu thế giới này.

Nhìn quả lạ tròn tròn bằng nắm tay, màu hồng sáng bóng rất đẹp, ăn được sao? Thôi, đánh liều cắn một miếng vậy! Trời! Qủa thật rất ngon nha, vừa cắn vào cảm giác dịu ngọt tan trong miệng, lại rất thơm. Thế là nàng một mạch ăn hết. Định than vãn sao chỉ có một trái, thế nhưng ngay lập tức cảm giác no đầy bụng truyền đến, này là làm sao? Một quả thôi cũng đủ no? Này thế đồ ăn không khỏi quá kì lạ đi!

Qua mấy ngày, Vương Tuyết Nghi lại dám ngồi trên lưng lão hổ, vô cùng thân thiết, nó tựa hồ rất vui vì được nàng cưỡi, thích thú khi được nàng vuốt ve. Hôm nay lão hổ đột nhiên chở nàng lên một đồi núi cao, đặt nàng đứng xuống, sau đó tiến lên đỉnh đồi rống to một tiếng, tiếng rống dài vang vọng khắp rừng, vô cùng uy mãnh, một thân tuyết trắng to lớn dũng mãnh đứng đó,chính là tư thế của vương giả.

Rất nhanh sau đó, Vương Tuyết Nghi nghe thấy trong rừng ầm ầm truyền đến tiếng động của một, không, mà của rất nhiều rất nhiều thứ gì đó đang hướng vị trí của nàng mà đến. Chỉ thấy chốc lát vô số loài động vật khác nhau xuất hiện trước mặt, kích cỡ so với động vật cùng loài ở địa cầu to gấp mấy lần, ngọn đồi này vô cùng rộng lớn, nhưng lúc này đã bị bọn chúng giăng đầy, đã muốn chật chỗ, thế nhưng nàng vẫn còn nghe tiếng từ xa kéo đến còn nhiều lắm.

Vương Tuyết Nghi chấn động mãnh liệt, nhìn cảnh tượng trước mắt, vô số loài động vật đứng ngồi ngay ngắn cúi đầu tỏ vẻ tôn kính trước thân hình hiên ngang uy mãnh tuyết trắng đang đứng trên đỉnh đồi kia. Cảnh tượng vô cùng khí thế, vô cùng vĩ đại, quả thật là ngàn năm khó gặp! Mà bậc chúa tể cao cao tại thượng kia, một thân cao lớn, bộ lông bạch sắc đung đưa theo gió, ánh mắt sắc bén màu hổ phách, trên trán có chữ “Vương” màu vàng kim rực rỡ, đầu ngẩng cao kiêu ngạo nhìn chúng loài thuần phục dưới chân nó. Không thể nghi ngờ nó chính là chúa tể sơn lâm của khu rừng này, khí thế vương giả kia, không phải dễ dàng có được.

Vương Tuyết Nghi trong lòng vẫn còn rung động mãnh liệt, cảnh tượng như vậy, không khiến người ta khiếp sợ sao được! Khó trách lão hổ lại thông minh như vậy, dường như hiểu hết lời nàng nói, thường ngày nàng không thấy loài động vật nào khác dám lãng vãn xung quanh nó, nguyên lai lại là một Hổ vương uy chấn một cõi.

Lúc này, bên dưới đã yên tĩnh lại, chờ đợi việc trọng đại gì mà Hổ vương lại cho triệu tập chúng nó.

Hổ vương lúc này mới trịnh trọng tiến lên vài bước, dùng ngôn ngữ chỉ chúng nó hiểu truyền đạt xuống chúng loài, nhưng lạ thay, Vương Tuyết Nghi lại nghe hiểu được, hổ vương là đang nói:

“Toàn bộ chúng loài của rừng Nguyệt Lâm nghe đây, nữ vương đã trở lại, Nguyệt vương nữ của muôn loài chúng ta đã trở lại.” Trong giọng nói không giấu nổi hưng phấn cùng kích động, một ngàn năm, cuối cùng một ngàn năm nữ vương cũng trở lại, tái thế một lần nữa bảo hộ uôn loài thú trong Nguyệt Linh đại lục.

Vương Tuyết Nghi trong lòng nghi ngờ, ngôn ngữ của chúng nó không có phát ra âm thanh, mà giống như tâm linh tương thông truyền đạt đến bộ não của từng cá thể. Nàng cũng mơ hồ cảm nhận được có một mối liên kết nào đó khiến nàng cũng có thể nghe hiểu chúng nói chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play