Vương Tuyết Nghi thân thủ nhanh nhẹn tránh thoát quan binh, đến trước cổng hoàng cung, nàng dùng khinh công định nhảy qua tường lớn cao ngất, nhưng không thành công. Nàng thầm hối hận trước kia không chăm chỉ luyện tập, bây giờ thì tốt rồi, tường này cũng không qua nổi.

Bởi vì nàng thất bại, cũng đã khiến mấy tên thị vệ cưỡi Điêu thú chú ý, phát hiện có người muốn trốn khỏi hoàng cung, bọn họ liền đằng đằng sát khí hướng nàng bay tới, trong tay cũng đã hình thành một khối cầu màu vàng có linh khí vờn quanh.

“Kẻ nào to gan? Dám tự ý rời cung!” Một thị vệ đang bay tới, khoảng cách của hắn cùng nơi Vương Tuyết Nghi đứng là gần nhất, quả cầu khí màu vàng trong tay hắn đậm và lớn hơn những kẻ khác, có thể thấy tu vi của hắn cao hơn.

Mắt nhìn Điêu thú ngày càng gần, ánh mắt của nó hung hãn sắt bén, Vương Tuyết Nghi nhất thời sợ hãi trong lòng. Nhưng rất nhanh nàng dùng tinh thần lực liên kết với Điêu thú. Cuối cùng, chỉ thấy nó đột nhiên hai mắt mở to, rồi vô cùng phấn khích, Vương Tuyết Nghi còn có thể nhận ra một tia vui mừng trong mắt nó.

Điêu thú là loại ma thú có hình dạng giống với chim đại bàn, chỉ là kích thước của nó rất lớn, có thể chở được cả hai người. Đây là loài phổ biến được nuôi dưỡng trong hoàng cung vào mục đích chuyên chở người, ở đây là quan binh, thị vệ.

Lúc này, Điêu thú đột nhiên nghiêng người lộn một vòng, khiến cho tên thị vệ hoảng hốt rơi xuống ngã trên mặt đất. Rồi nó dùng tốc độ rất nhanh đến gần Vương Tuyết Nghi, nằm xuống dưới chân nàng, đợi nàng ngồi lên, nó mới vỗ cánh bay vụt đi trước hàng chục con mắt ngỡ ngàng của bọn lính canh và thị vệ.

Đến khi bay đến cổng thành, mấy tên lính canh nhìn thấy một con Điêu thú bay qua rất nhanh, bay thẳng ra khỏi thành. Nhưng vì bình thường chỉ có thị vệ canh giữ trong hoàng cung mới được cưỡi, cho nên bọn họ cũng không để ý đến, mà chỉ nghĩ thị vệ kia có nhiệm vụ cấp bách.

Trên bầu trời rộng lớn, Vương Tuyết Nghi liều mạng ôm lấy cổ của Điêu thú, nàng dù sao cũng là lần đầu tiên ngồi trên lưng một con vật bay đi nhanh như vậy, cảm giác gió mạnh vù vù bên tai, thật sự khiến nàng có chút hoảng sợ.

“Điêu thú! Ngươi có thể đưa ta đến rừng Nguyệt Lâm không?”

“Bẩm nữ vương, từ nơi này đến đó mất khoảng bốn canh giờ, người yên tâm, thần miễn cưỡng cũng có thể đến nơi.” Điêu thú nghe nàng hỏi thì cung kính nâng mắt hướng nàng nói. Thể lực của nó tuy có hạn, nhưng nữ vương đã yêu cầu, nó nhất định phải hoàn thành cho tốt. Từ khoảnh khắc nữ vương liên kết với nó, kí ức truyền thừa ào ạt dồn về, nhắc nhở nó biết người này chính là Nguyệt vương nữ, người lại xuất thế sau một ngàn năm biến mất khỏi đại lục.

“Phiền ngươi, ta phải đến đó càng nhanh càng tốt.” Bốn canh giờ sao? Tức là khoảng tám tiếng, nàng liệu có kịp đến trước khi trăng tàn? Vương Tuyết Nghi lúc này trong lòng nôn nóng lo sợ, chợt tiếng nói ngái ngủ của Tiểu bạch lại vang lên:

“Nữ vương! Đến Nguyệt Lâm làm gì vậy?” Nó ngáp một cái rõ dài, rồi chợt nhận ra bản thân là…là đang ở trên không, nhất thời hoảng sợ hét lên.

“Píp… Ôi nữ vương ơi! Người cưỡi Điêu thú sao không nói trước cho ta một tiếng a? Pip…” Tiểu bạch ôm dính chặt lấy người Vương Tuyết Nghi, mặt mày tái mét. Oa oa…nó chính là bị say sóng đó, sóng biển cũng say mà sóng trên cao cũng say, nữ vương sao lại đối với nó như vậy?

“Câm miệng, nữ vương đang có việc cấp bách, ngươi thân là thần dân sao lại có thể ăn nói với người như vậy?” Điêu thú nghe lời nói vô lễ của Tiểu bạch, tức giận mắng nó.

“Ô hay, cái con tiểu Điêu kia! Ngươi là cái gì mà dám ở đây lớn giọng với ta?”

“Ngươi

“Ngươi cái gì? Nhỏ thì làm việc nhỏ, đừng xen vào chuyện của bổn đại gia!”

“…”

Điêu thú cũng không thèm lên tiếng nữa. Con thỏ này dù sao cũng là ma thú bát cấp, nó không phải đối thủ. Hừ!

Nhìn một thỏ một chim gây hấn, Vương Tuyết Nghi đau đầu, lôi kéo Tiểu bạch trở vào không gian của ma thú, nhốt nó lại. Nàng cũng không biết đó là cái gì, chỉ biết Tiểu bạch ở trong đó, mà nàng cũng dễ dàng điều khiển cái không gian này.

Thoáng một cái, đã qua hai canh giờ. Điêu thú cũng bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi, tốc độ cũng giảm đi.

“Ngươi còn có thể tiếp tục không?” Vương Tuyết Nghi lo lắng hỏi.

“Thần nhất định cố gắng đến cùng, nữ vương người chớ bận tâm!”

Lại một canh giờ trôi qua, Điêu thú lúc này đã không thể gắng gượng thêm chút nào nữa, nó đành lấy chút sức lực cuối cùng lảo đảo hạ cánh an toàn. Đến mặt đất thì lập tức lăn ra nằm thở gấp.

“Ngươi thế nào rồi?” Nhìn Điêu thú vì nàng mà cố gắng như vậy, trong lòng Vương Tuyết Nghi rất cảm kích. Nàng ôm nó không biết làm thế nào, thì giọng nói của Tiểu bạch lại vang lên trong đầu: “Nữ vương mau đưa nó vào đây, trong này đối với nó rất có lợi, ta sẽ chăm sóc giúp.”

Theo lời Tiểu bạch, nàng dụng tinh thần đưa Điêu thú vào không gian của Tiểu bạch. Sau đó nhanh chóng dùng tốc độ khinh công nhanh nhất có thể hướng rừng Nguyệt Lâm bay đến.

Bởi vì không luyện tập khinh công, Vương Tuyết Nghi miễn cưỡng mới có thể đến được bìa rừng Nguyệt Lâm, trời cũng đã chập tối. Đứng trước cảnh vật quen thuộc mà tiêu điều này, trong lòng nàng lại dâng lên chua xót, mệt mỏi bây giờ không ngăn nổi bước chân nàng tiến vào trong, bao kỉ niệm lúc trước chợt ùa về, thật vui vẻ biết mấy.

Nghĩ đến chúng có thể đang chịu sự truy lùng của bọn người hoàng thất, thậm chí bị giết chết, tim nàng như bị bóp chặt, thật khó thở, cảm giác giống như đã tồn tại từ rất lâu rất lâu rồi…



Bên trong Nguyệt Lâm, thỉnh thoảng lại có tiếng ma thú rống lên thảm thiết, có đau thương, có phẫn nộ. Khung cảnh tiêu điều, tàn tích mấy ngày trước do thiên kiếp để lại vẫn còn đó, nhưng độ dày của rừng vẫn có thể bằng một khu rừng bình thường, bởi vì đám cháy kia không thể thiêu trụi hết cây ở đây.

Một đám người với quy mô lớn đứng giẫm trên những cái cây cháy khô, bọn họ lúc này đều nhìn về con vật lông vàng có đốm đen đang nằm thở hỗn hển trên mặt đất, trên trán nó còn có một kí hiệu kì dị phát sáng.

“Bạch Lạc Hiên, không hổ là thiên tài thuần thú sư, ngươi thế nhưng chế phục được con Kim báo này, ta thật sự tâm phục khẩu phục!” Người nói chính là Tư Đồ Duẫn, hắn một thân lục y gọn gàng, nhìn qua thanh nhã vô cùng. Lúc này đang chắp tay hướng Bạch Lạc Hiên tỏ vẻ ngưỡng mộ, nhưng trong lòng hắn lại không yên. Bạch Lạc Hiên thật sự đã tu luyện đến mức nào? Có thể thu phục được Kim báo...tu vi ít nhất là bát cấp thuần thú sư nhân Tông. Nghĩ đến đây hắn không khỏi giật mình, theo như điều tra, tên Bạch Lạc Hiên này là ngũ cấp thuần thú sư nhân Tông? Nhưng…người này thật sự chỉ có ngũ cấp sao?

“Ngũ hoàng tử chê cười rồi!” Bạch Lạc Hiên lãnh đạm đáp lời, rồi chậm rãi đi tới bên cạnh Kim báo. Mọi người chỉ thấy ma thú đang nằm đột nhiên biết thành một luồng khí bay vào người hắn rồi biến mất.

Những người có mặt lúc này trên mặt vẫn còn biểu tình kinh ngạc, đây…là ma thú rừng Nguyệt Lâm đó, lại là một con ngũ cấp thú Tông. Bọn họ đã được chứng kiến cảnh Bạch Lạc Hiên đánh nhau kịch liệt với nó, cuối cùng…ma thú hung hãn vẫn bị hắn thu phục. Như vậy, Bạch Lạc Hiên lúc này mạnh càng thêm mạnh, khiến cho những kẻ có ý đồ với hắn phải dè chừng mấy phần.

Từ lúc vào khu rừng này, không ít ma thú cấp thấp bị bọn người này thu phục, những con ma thú mạnh đều đã sơ tán ở đâu đó, bọn họ muốn kiếm con mạnh hơn nhưng lại không tìm thấy, mới tức giận tiện tay giết luôn những con có tu vi thấp mà không chịu thuần phục. Khiến cho oán khí ngập trời, lời oán than vang vọng khắp ngõ ngách trong rừng, lọt vào tai thiếu nữ đang bước đi linh hoạt ở một góc phía xa, khiến nàng đột ngột dừng bước, tim lần nữa bị xiết chặt, ngồi phịch xuống đất, ánh mắt mơ màng đã muốn ngập nước.

“A! Hoàng tử, ngài mau nhìn, ở trước có một tiểu mỹ nhân bị lạc đó!” Giọng nói dâm tà của một tên nam nhân bỗng dưng vang lên, phía sau hắn là một đám người đi theo.

Chỉ thấy một tên ăn mặc xa hoa nhất nhanh chân bước lên xem, nhìn hắn mặt mày sáng sủa, nhưng lúc này ánh mắt lại tràn ngập sự thèm khát. Trước mặt hắn, một thiếu nữ đang ngồi dưới đất trông rất đáng thương, nhưng dáng người kia của nàng, quả thật quá mức hoàn mỹ, từ giây phút hắn nhìn thấy, đã không thể kìm nỗi muốn tiến đến gần nàng. Không thể trách hắn, tuy hắn chính là tên hoàng tử đại háo sắc của Ngân Hỏa quốc, nhưng hắn có thể đảm bảo, cho dù bất kì người nam nhân nào nhìn thấy, cũng chỉ sợ không cầm lòng nổi dù chỉ là nhìn thấy dáng người của nàng.

Sáu tên nam nhân phía sau cũng vô thức bước đến, lại bị tên được gọi là hoàng tử trợn mắt, mới không cam tâm đứng lại, ánh mắt rung động vẫn nhìn chằm chằm thiếu nữ.

Bởi vì trên đường dùng khinh công, Vương Tuyết Nghi đã ném đi hết những khúc vải nàng dùng để hóa trang che dấu thân thể, cho nên lúc này, bọn họ nhìn thấy chính là cơ thể mỹ miều diễm lệ của nàng. Mặc dù bên ngoài khoác mấy lớp y phục, cũng khó có thể che đi hết đường cong cơ thể xinh đẹp.

Hoàng tử Ngân Hỏa quốc đã đến gần nàng, thiếu nữ yêu mị ở khoảng cách gần như vậy, cho dù nàng đang đeo mặc nạ, hắn cũng khó mà kìm lòng muốn lập tức ôm nàng. Nhận thấy ở đây không có người, hắn mới hả hê mạnh bạo đùa cợt.

“Tiểu mỹ nhân, là bị lạc đường sao?”

“…” Thiếu nữ vẫn không có động tĩnh.

“Vậy theo bản hoàng tử trở về nha, ta sẽ giúp nàng tìm đường trở ra! Thế nào, tiểu mỹ nhân…ha ha…” Miệng nói, tay không quên hướng nàng đưa tới.

Cũng là lúc này, Vương Tuyết Nghi mới mở to mắt nhìn mấy cái thủ cấp ma thú còn non trong tay mấy tên nam nhân kia, một cỗ đau đớn thấu tim truyền đến. Bọn chúng…bọn chúng…dám…giết…chết ma…thú của nàng, lại còn…là mấy bé con chưa lớn. Nhất thời, những tán lá bắt đầu lay động, gió không biết từ đâu thổi đến, càng ngày càng mạnh, tạo nên không khí quỷ dị. Nàng giống như mất đi ý thức, hai mắt bỗng dưng chuyển sang màu đỏ, màu đỏ dị thường của thù hận, màu đỏ của máu, màu đỏ chết chóc…

Nhìn mỹ nhân đột nhiên ngẩng đầu lên với đôi mắt đỏ như máu bên trong mặt nạ bạc, một cỗ sát khí khủng bố bao trùm, mấy tên nam nhân cầm thủ cấp ma thú vô cùng khiếp sợ, đôi mắt dâm tà lúc này lại mở lớn hết cỡ, đến mức có thể thấy gân đỏ nổi lên, chứng minh chủ nhân của nó đang trong nỗi sợ hãi rất lớn. Đứng người trong một phút, bọn họ mới ý thức được vứt hết thủ cấp bỏ chạy lấy mạng.

Trong khi đó, tên hoàng tử đã chạm tay đến vai nàng, hắn mê mẩn nàng đến chẳng nhận thấy nguy hiểm đang cận kề. Khi nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của bọn thuộc hạ, hắn mới khó hiểu gọi lớn: “Các ngươi đi đâu đấy? Đứng lại hết cho ta!” Bọn chúng đi mất thì ai bảo vệ cho hắn chứ? Chết tiệt!

Khi hắn quay đầu lại, thì lập tức ngã bật ngữa xuống đất, bởi vì cái…cái...mỹ nhân kia lúc này đang đứng trước mặt hắn, đôi mắt đỏ giống như ma quỷ nhìn hắn chằm chằm. Hắn hoảng sợ tới mức, dưới chân chảy ra chất lỏng ướt hết quần.

Cuối cùng, không biết thế nào, hai cánh tay của hắn đã đứt lìa văng sang hai phía, máu bắn ra tung tóe cùng tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả cánh rừng. Tiếng kêu truyền đến tai bọn nam nhân đang chạy, càng khiến bọn hắn run rẩy chạy thục mạng. Cảm giác giống như có một cái bóng đuổi theo phía sau, nỗi sợ hãi đã lên đến cực điểm, trong bóng tối bao trùm, bọn họ chạy đến vấp ngã, té nhào xuống đất.

Sáu tên nam nhân vô cùng khủng hoảng, đưa mắt đảo xung quanh, lo sợ con quỷ kia xuất hiện trước mặt mình. Nhìn tới nhìn lui, lại nhìn thấy thân ảnh thiếu nữ bạch y với đôi mắt ma quỷ đứng trước mặt, khiến cho tròng mắt của bọn họ giống như muốn bay ra ngoài.

Cuối cùng, đâu đó trong rừng nhiều người nghe thấy tiếng thét thảm thiết mang theo sự sợ hãi vang vọng khắp nơi, khiến bọn họ nổi cả da gà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play