Hội nghị thường kỳ của Ban chấp hành Hội học sinh.

Hồ Hân Lỗi ngồi ở xa tít phía bên ngoài. Chọn một chỗ ngồi như vậy tầm mắt của cô sẽ không bị những người khác ngăn trở, như thế cô sẽ luôn nhìn thấy cái thân ảnh kia, dù đó chỉ là bóng lưng của người ấy.

Cách đó không xa thanh chợt có tiếng ai đó truyền đến: "A! Mọi người đã biết chưa nhỉ, cái camera của phòng học multimedia đã có người sửa rồi nha."

"Theo như mình nhớ được thì nó bị hư từ lâu rồi mà."

Cuối cùng là cái giọng đầy vẻ lười biếng của Tề Hồng: "Chuyện này đối với chị của tôi mà nói thì cũng chỉ là một chút lòng thành mà thôi."

Bình thường thì lúc nào cậu cũng như chỉ hận không thể đem người này nhét vào trong kẽ đất cho khuất mắt. Nhưng sau lưng, kỳ thật Tề Hồng lại một mực kiêu ngạo về bà chị nhà mình.

Kế tiếp là những lời khen ngợi hết sức khoa trương của mọi người, thế nhưng Hồ Hân Lỗi lại một chữ cũng không có nghe lọt. Cô ngồi ngẩn người ra, có cảm giác như toàn thân vừa bị giội lên một chậu nước lạnh, lạnh như băng, rét đến thấu xương.

Thiết bị giám sát đã sửa xong?

Còn là do Tề Tranh tự tay sửa?

Chuyện xảy ra từ khi nào vậy?

Nếu như là từ trước đó, vậy chẳng phải là nhất cử nhất động của mình đều đã bị thiết bị giám sát ghi lại hết cả rồi hay sao?

Chỉ cần tưởng tượng đến khả năng có thể xảy ra này, Hồ Hân Lỗi bỗng cảm thấy có chút ngạt thở.

Thừa dịp những người khác không để ý tới, cô vụng trộm từ chỗ ngồi của mình chạy đi ra ngoài. Ý định của cô là đi tới phòng học multimedia để nhìn cho chắc.

Tuy rằng Tề Tranh ngồi gần về phía trước, nhưng ngay từ đầu cô vẫn luôn một mực lưu ý động tĩnh sau lưng mình. Thấy Hồ Hân Lỗi đi ra ngoài, Tề Tranh liền quay sang bên cạnh nói với Bùi Thanh Phi: "Tớ có chút chuyện phải làm, nên sẽ ra ngoài một lát."

Bùi Thanh Phi hơi kinh ngạc: "Cậu còn đi đâu vậy hả? Cuộc họp sắp bắt đầu rồi kìa."

Tề Tranh dùng ngón trỏ đặt lên trên môi: "Bí mật."

Có mà bí mật cái quỷ!

Chỉ có điều, cho dù Bùi Thanh Phi có hiếu kỳ đến mấy thì cô cũng không thể đi cùng được. Dù sao cô cũng là hội trưởng, cần phải chủ trì cuộc họp thường kỳ này, mà ý định của Tề Tranh lại đại khái là, muốn lợi dụng cái tầng quan hệ này mà được đánh cái yểm trợ, để mình quang minh chính đại chuồn đi.

Bùi Thanh Phi đành chỉ bất đắc dĩ cười cười.

Thôi được rồi, muốn đi làm cái gì thì cứ đi đi vậy, bản thân mình sẽ vì cô ấy mà che dấu giúp.

Hồ Hân Lỗi đi tới phòng học multimedia nằm dưới tầng hầm của khu nhà tầng khối 11.

Cô đi thẳng một mạch đến trước cái cameras. Không cần phải mất quá nhiều thời gian để quan sát cô đã lập tức thấy được phía dưới cameras, nơi không có mấy ai để ý tới, cái bóng đèn màu đỏ nho nhỏ đang sáng lên nhấp nháy.

Thiết bị giám sát thật sự đã được sửa xong.

Không phải là tung tin vịt.

Trái tim của Hồ Hân Lỗi như bị bóp lại. Tiếp đó cô thấy mình cần phải đi xác nhận một chút, rút cuộc là thiết bị giám sát này từ khi nào thì bắt đầu hoạt động trở lại, đến cùng là nó có đem những việc mình đã làm lúc trước ghi hình lại được hay không.

Hồ Hân Lỗi vội vàng chạy tới phòng máy ở sát bên cạnh.

Vừa đẩy cánh cửa ra, thứ cô nhìn thấy đã khiến cô phải sửng sốt.

Cái làm cho cô không thể tưởng tượng được là: đã có một người ngồi yên bên cạnh chiếc màn hình máy tính được kết nối với cái cameras giám sát kia.

Khi người nọ nhìn thấy cô tiến đến, người ta còn nở một nụ cười với cô nữa. Người này nhẹ nhàng đem màn hình của máy vi tính chuyển hướng sang phía bên cạnh mình, chỉ là giọng nói của người này lại khiến đáy lòng Hồ Hân Lỗi chợt trở nên lạnh buốt: "Em đang tìm đến cái này hay sao?"

Là Tề Tranh!

Hiển nhiên là ban nãy người này còn ngồi ở hàng ghế phía trước chờ hội nghị thường kỳ bắt đầu, nhưng kết quả lại đột ngột xuất hiện ở nơi này. Chỉ sợ là ngay từ rất sớm người này đã bắt được nhược điểm của mình, vậy nên mới cố ý ở chỗ này chờ mình tới. Nói không chừng mấy lời bàn luận về chuyện thiết bị giám sát đã được sửa xong giữa Tề Hồng cùng các học sinh kia đều xuất phát từ sự bày kế của người này. Chị ấy chỉ cần ôm cây đợi thỏ, chờ đợi mình bước vào trong phòng này.

Không cần đến gần, Hồ Hân Lỗi cũng đã rõ ràng nhìn đến trong màn hình kia, chính mình nhân lúc không có ai không để ý tới, đã đi đến bên cạnh túi sách của Bùi Thanh Phi, nhẹ nhàng lấy đồ vật từ bên trong ra khỏi.

Xong rồi! Hết thảy đều xong rồi!

"Chính em đã làm cái việc này!" Giọng nói của Tề Tranh hết sức lạnh lùng: "Em đã cầm đi bài phát biểu của Thanh Phi ngay trong đêm trước khi diễn ra lễ kỷ niệm ngày thành lập trường. Thậm chí, trước đó một khoảng thời gian, em còn động đến máy tính Bùi Thanh Phi đã dùng, đem nội dung bài viết của cậu ấy thay đổi hoàn toàn, sau đó đem gửi cho cô giáo Lưu đảng ủy viên."

Khi Hồ Hân Lỗi nghe thấy Tề Tranh nhắc đến cái tên thân mật của Bùi Thanh Phi, không hiểu sao trong lòng lại trào lên một cơn lửa giận, vì vậy mà cô một mực chắc chắn, có chết cũng không thừa nhận: "Học tỷ, em không hiểu là chị đang nói cái gì."

Phản ứng này khiến cho Tề Tranh không khỏi có chút bất ngờ. Băng ghi màn hình giám sát đã ở trong tay mình đây, vậy mà người này vẫn mạnh miệng. Thật là thú vị nha.

Tề Tranh đưa tay chỉ chỉ vào hình ảnh của Hồ Hân Lỗi có trong thiết bị giám sát: "Vậy khi đó em đang làm cái gì vậy hả?"

Hồ Hân Lỗi thuận miệng nói bừa: "Vì chị Thanh Phi lấy đi đồ đạc của em nên em cũng chỉ là thu hồi lại mà thôi."

Tề Tranh trợn tròn tròng mắt! Bây giờ bọn nhóc mới học lớp 10 thôi mà đã khó lường như vậy hay sao?! Đây rõ ràng là trợn mắt nói lời bịa đặt nha!

Dù sao đây cũng chỉ là một đoạn ghi hình. Bất quá là Hồ Hân Lỗi cầm đi từ trong túi xách của Bùi Thanh Phi một vài trang giấy mà thôi. Tuy rằng có quay được mặt người đấy, nhưng mà thiết bị giám sát lại có thể quay không đến chữ có trên trang giấy. Nếu như mình đánh chết cũng không hé miệng, vậy chẳng phải là bó tay với mình hay sao?

Hiển nhiên tốc độ làm việc của đầu óc Hồ Hân Lỗi rất nhanh, thoáng một cái cô đã nghĩ đến điểm này rồi, trên mặt người này dần dần hiện lên vẻ đắc ý.

Tề Tranh gật gật đầu: "Nếu như đã nói như vậy rồi, xem ra là em không có ý định thừa nhận."

Hồ Hân Lỗi cười cười: "Không biết học tỷ muốn cho em phải thừa nhận cái gì bây giờ."

Tề Tranh thập phần thoải mái, cô khẽ nhún nhún vai: "Như vậy cũng không sao. Dù sao với số tiền bảy tám trăm tệ được Thanh Phi kẹp ở bên trong phát biểu bài viết bị mất kia cũng đã đủ để báo án rồi. Trên túi sách và cái cặp đựng tài liệu kia khẳng định là có vân tay của em. Hơn nữa trong đoạn video thu hình này, nói như thế nào thì em cũng là kẻ tình nghi số một rồi. Đến lúc đó em hãy dùng những lời này mà trực tiếp giải thích cùng với mấy chú cảnh sát đi a."

Nói xong, Tề Tranh cầm điện thoại trên tay, làm động tác chuẩn bị gọi 110.

Hồ Hân Lỗi hết sức ngơ ngác.

Tiền?

Tiền ở đâu ra vậy?

Ngày đó căn bản là cô đâu có thấy tiền, dù chỉ là một đồng? Lại càng không cần phải nói gì mà những bảy tám trăm tệ kia chứ. Nếu như để cho cảnh sát đến đây, lại không cần phân định tốt xấu mà cứ đem chuyện này đổ vấy lên trên người mình...

"Không có khả năng này được! Trong cái bài phát biểu đó cũng đâu có kẹp theo tiền a." Hồ Hân Lỗi thốt lên để biện minh cho mình.

Tề Tranh nhìn nhìn người này: "Vậy là em đã thừa nhận mình đã cầm đến bài phát biểu kia?"

Toàn thân Hồ Hân Lỗi đều trở nên mềm nhũn. Mình đã đạp lên cạm bẫy do Tề Tranh gài sẵn rồi! Bởi sự thật đúng là không có cái gọi là bảy tám trăm tệ gì đó. Đây chẳng qua là Tề Tranh bắt thóp mình, còn mình lại quá chủ quan, để rồi chính miệng mình lại tự thừa nhận.

Tề Tranh nhận ra rõ ràng là Hồ Hân Lỗi đã từ bỏ sự chống cự, cô nhẹ nhàng thở ra. Cái chiêu ban nãy là do cô học được từ ba Tề.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần Tề Hồng nói dối hoặc là làm ra chuyện xấu, ba Tề sẽ dùng những lời như Tề Tranh vừa nói kia để lừa cậu bé. Và lần nào cũng chỉ cần một chiêu là đạt đến kết quả. Mưa dầm thấm đất, Tề Tranh đã được chân truyền.

Cả người Hồ Hân Lỗi dường như mất hết sức lực. Trong cái nhìn của Tề Tranh lúc này cô bỗng thấy hết sức bi thương.

"Đúng vậy, đúng là em đã làm đấy! Bài phát biểu là do em mang đi. Bài phát biểu lúc trước gửi cho cô giáo Lưu cũng là do em viết, là em gửi đi. Đều do em làm cả." Việc đã đến nước này, còn gì nữa đâu mà phải dấu, Hồ Hân Lỗi đành phải thừa nhận tất cả những việc mình đã làm kia.

"Vì cái gì mà em lại nhằm vào cậu ấy?" Tề Tranh lạnh lùng hỏi.

Vì cái gì?

Hồ Hân Lỗi cười cười. Cô ta liếc nhìn Tề Tranh một cái rồi mới trả lời: "Vì chị đấy."

Bất giác Tề Tranh rùng mình một cái. Đây là lần đầu tiên cô nghe được kiểu nói như vậy từ trong miệng của một cô gái.

"Học tỷ, em rất ngưỡng mộ chị. Từ trước đến nay em chưa từng sùng bái người nào như vậy. Em muốn đến gần bên chị. Em muốn được làm bằng hữu với chị. Nhưng Bùi Thanh Phi thì sao? Chị ấy bất quá cũng chỉ là ỷ vào bản thân mình sớm quen biết chị, ỷ vào việc chị đối xử với chị ấy quá tốt, cho nên mỗi ngày đều là vênh mặt hất hàm sai khiến chị mà sắc mặt không chút thay đổi. Dựa vào cái gì hả? Chị ấy dựa vào cái gì mà tự cho mình có thể làm như vậy?" Hồ Hân Lỗi quát lên.

Tề Tranh cảm thấy đánh giá của cậu em nhà mình đối với nha đầu đang đứng trước mặt này quả là rất chuẩn xác. Đầu óc của gia hỏa này thật sự là không tốt lắm.

"Hai người ngày nào cũng đi cùng nhau. Chỉ cần có chị ta ở bên cạnh, ánh mắt của chị căn bản là nhìn không thấy bất luận kẻ nào khác, kể cả em. Chính em đã làm những việc này đấy! Em đã thay nội dung bài phát biểu, em trộm lấy đi bài phát biểu chính là muốn để chị ta bị xấu mặt. Muốn cho chị tận mắt nhìn ra được, chị ta không đáng để cho chị đối xử tốt, chị ta căn bản là..."

Hồ Hân Lỗi vẫn chưa nói hết những lời nói cuồng loạn của mình, nhưng mà Tề Tranh lại không còn muốn nghe tiếp nữa.

"Thôi đủ rồi đấy!" Tề Tranh ngắt lời: "Không ai được phép ở trước mặt tôi nói xấu Bùi Thanh Phi! Còn không phải em muốn biết vì cái gì mà tôi lại đối xử tốt với cậu ấy như vậy hay sao?"

"Vì cái gì?" Hồ Hân Lỗi vẫn chưa từ bỏ ý định.

Thần sắc của Tề Tranh cực kỳ lạnh lẽo cùng thản nhiên: "Tôi chỉ có một câu dành cho em: mắc mớ gì tới em?"

Giữa hai người với nhau, Tề Tranh và Bùi Thanh Phi, luôn là chuyện không liên quan tới bất luận kẻ nào.

Vì cái gì mình lại đối xử tốt với Bùi Thanh Phi ư? Đối với đáp án của vấn đề này, trong lòng Tề Tranh rõ ràng hơn hết thảy: bởi vì Bùi Thanh Phi cũng đối xử tốt với mình.

Từ nhỏ Tề Tranh đã đặc biệt kén ăn. Từ trước tới nay số lần hai người ngồi chung bàn cùng ăn cơm đã quá nhiều rồi. Mỗi lần bắt gặp món gì đó mình không thích ăn, vẻ mặt Tề Tranh sẽ liền tỏ ra hết sức đau khổ mà nhìn Bùi Thanh Phi. Lúc đó Bùi Thanh Phi sẽ rất trượng nghĩa, làm như một người lớn thực thụ, cô đem tất cả những thứ Tề Tranh không thích ăn kia, gắp hết vào trong bát của mình.

Cũng chính vì điều này, ngay từ khi từ nhỏ Tề Tranh đã cho rằng Bùi Thanh Phi là một người không kén ăn. Những thứ khó ăn như cà rốt, rau cần, rau thơm, hồi hương và nhiều thứ khác, cậu ấy đều ăn. Thật đúng là điển hình của tiểu thanh niên năm tốt, con nhà người ta a.

Thế rồi sau một lần rất vô tình, Tề Tranh mới biết được, thì ra những thứ mình chán ghét kia, kỳ thật Bùi Thanh Phi cũng không thích một chút nào.

Tề Tranh đã từng hỏi cậu ấy rằng vì cái gì cậu ấy lại không nói với mình?

Lúc đó Bùi Thanh Phi đã trả lời rất thản nhiên, cậu ấy nói sau nhiêu lần ăn vào thì cảm thấy hương vị của chúng cũng không tệ lắm.

Năm đó thời điểm Tề Tranh học vẽ tranh cũng giống như vậy. Cô còn nhớ rất rõ, lúc trước, mỗi khi mình học thứ gì đó đều rất không chuyên tâm, chỉ có học vẽ tranh thì được xem như là kiên trì hơn cả.

Quãng thời gian sau khi cô cùng Bùi Thanh Phi tốt nghiệp tiểu học kia, cô thường hay lôi kéo Bùi Thanh Phi đi ra ngoài vẽ tranh, nói cho đúng là bắt Bùi Thanh Phi ngồi ở trong một vườn hoa nhỏ, còn bản thân mình sau đó lại vẽ phác hoạ người này.

Những lúc như thế Bùi Thanh Phi đặc biệt phối hợp, cậu ấy hết sức ngoan ngoãn ngồi yên ở trong hoa viên.

Bởi vì đang là mùa hè, chung cư Phú Hoa lại còn ở bên cạnh con sông Lăng Giang, vậy nên trong vườn hoa có thật nhiều muỗi. Ấy thế mà Bùi Thanh Phi vẫn ngồi nghiêm túc đến một chút động đậy cũng không có. Nét bút của Tề Tranh thì như gà bới, được nửa chừng bút chì còn bị gãy, cô lại phải đi về nhà lấy cây bút khác, vì thế mà kéo dài thêm thời gian thật lâu. Chờ đến khi cô quay trở lại rồi, vậy mà Bùi Thanh Phi vẫn ngồi yên như cũ, không chút nào làm khó dễ hay khiến cô phải bỏ lỡ việc vẽ tiếp.

Khi đó tuổi Tề Tranh vẫn còn nhỏ, căn bản là không biết được cảm giác phải ngồi yên hơn một tiếng đồng hồ ở trong vườn hoa là như thế nào. Chờ cho đến khi ánh mặt trời bắt đầu xuống núi, cô cũng đã vẽ xong rồi, khi chuẩn bị kéo Bùi Thanh Phi đứng dậy thì mới phát hiện ra, phần da thịt Bùi Thanh Phi bị lộ ra bên ngoài, đều là rậm rạp chằng chịt vết muỗi đốt.

Đêm hôm đó Bùi Thanh Phi đã bị phát sốt, bị con muỗi đốt thường dễ dàng bị phát bệnh do lây nhiễm, huống chi Bùi Thanh Phi còn ở trong hoa viên ngồi lâu đến như vậy. Khi ba mẹ nhà họ Bùi nhìn thấy trên cánh tay, trên đùi của con gái đầy vết muỗi cắn như vậy thì có hỏi nguyên nhân, lúc đó Bùi Thanh Phi kiên quyết không đem chuyện Tề Tranh có liên quan nói ra, mà chỉ nói mình cảm thấy vườn hoa kia nhìn đẹp mắt, nên mới muốn ngồi lại ở đó.

Cái lúc Tề Tranh đến xem, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của người này bị muỗi đốt thành những cái mụn đỏ chi chít như vậy, cô đã đau lòng đến phát khóc. Lúc đó, ngược lại, Bùi Thanh Phi lại là người an ủi cô. Cậu ấy nói xem như đây là mình cũng vì nghệ thuật mà hiến thân, bức họa kia cần phải cho cậu ấy miễn phí.

Về sau này Tề Tranh không học vẽ tranh nữa. Lý do rất đơn giản, cô không muốn vẽ ai khác ngoài Bùi Thanh Phi. Nhưng nếu tiếp tục vẽ Bùi Thanh Phi như lời cậu ấy bảo, thì lại để cho cậu ấy phải quá chịu tội, Tề Tranh rất không đành lòng, vì vậy mà quyết định từ bỏ.

Nhưng điều khiến cho Tề Tranh có ấn tượng khắc sâu nhất là cái lần hai người vừa lên trung học. Tố chất thân thể Tề Tranh vốn rất tốt, đây đại khái là do được thừa hưởng nguồn gen tốt đẹp của ba mẹ Tề. Ngay từ khi còn nhỏ cô cùng Tề Hồng đã rất khi bị sinh bệnh, trong trí nhớ của hai người hầu như không liên quan tới cái này. Bởi vậy mà in dấu thật sâu, khắc ở trong đầu Tề Tranh chỉ vẹn vẹn có một lần bị bệnh đó. Nó không liên quan đến ba mẹ của mình. Đó là, cho dù là khi Tề Tranh tỉnh dậy hay là trong lúc ngủ mơ, trong tâm trí cô cũng chỉ có bóng dáng của Bùi Thanh Phi mà thôi.

Tác giả có lời muốn nói: Về vấn đề đến lúc nào Tề Tranh mới thông suốt thì phải chờ tới sau khi lên đại học. Cho nên toàn bộ thời kì cấp ba đều là trạng thái không tự biết. Bởi vậy nên cả nhà nhé, hãy kiên nhẫn chờ đợi a.

Edit: Đôi khi đọc lại phần vừa edit xong mà tự không hài lòng với bản thân. Bực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play