Đêm hôm đó, trên diễn đàn BBS của giới học trò trường Thượng Thanh, có người nào đó phát một hot topic.
[Học bá cùng học bá! Thanh mai cùng thanh mai! Ông trời nợ tôi một người bạn thân ưu tú như vậy!]
Tiêu đề của thiếp mời rất có phong cách, chỉ có điều là, khi mở đến nội dung bên trong lại không có quá nhiều chữ được viết ra, mà toàn là những bức ảnh thuần một màu sắc thanh cao. Chỉ nhìn qua cũng đã thấy đây chính là tác phẩm nghệ thuật được chụp bởi một người có con mắt thẩm mỹ rất tinh tế.
1#= =
Lầu trên, hãy cùng thưởng thức ảnh về các học tỷ xinh đẹp nhé!
2#= =
Xin được dự báo trước với lầu trên, cái thiếp mời này chỉ sợ là sẽ ảnh hưởng không tốt đối với màn hình của các tín đồ điện thoại nha.
30#= = Lầu trên phản bác lâu chủ
Theo tôi thấy thì ông trời không phải chỉ nợ cậu một người bạn thân ưu tú. Ông trời còn nợ người bạn thân của cậu một người bạn ưu tú như thế. Hừ! Hừ! Hừ! Cậu cho rằng khoác lên trên người một cái áo ngụy trang rồi thì tôi sẽ không nhận ra cậu là ai hay sao hả? Này Quách Đồng! Cậu hãy quay ngựa lại đây cho tôi! Tôi cho cậu ba phút đồng hồ để nói lời xin lỗi với tôi! Nếu không tôi sẽ tuyệt giao! Tuyệt giao ngay lập tức!
40#= = Ha ha ha
Hóa ra là Quách Đồng! Tôi đã bảo là tại làm sao mà bức ảnh này lại được chụp như thể ảnh của các minh tinh như vậy chứ.
Tề Tranh nhìn cái thiếp mời này trên diễn đàn, ở đó có thật nhiều trang. Chủ đề được bàn luận ngoài việc xoay xung quanh cô cùng Bùi Thanh Phi ra, lại còn xoay chung quanh cái người có tên là Quách Đồng này.
Quách Đồng cũng được xem là nhân vật khá nổi tiếng của khối 10 trong trường cấp Thượng Thanh này. Chỉ có điều cô bé này được mọi người biết đến không phải bởi vì cô đã có thành tích học tập ưu tú hoặc là vì bản thân cô là một cô gái xinh đẹp. Mà cô nổi tiếng bởi vì theo đuổi thần tượng.
Trong trường cấp ba Thượng Thanh này, Quách Đồng nổi tiếng bởi vì chuyện theo đuổi thần tượng. Trong tay cô bé này có rất nhiều các loại máy quay phim, chụp ảnh đã đành, các loại đồ chơi để theo đuổi thần tượng cũng rất phong phú. Bình thường thì việc theo đuổi thần tượng bất quá cũng chỉ là sở thích cá nhân, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến học tập, thì sẽ chẳng mấy ai đi quản. Nhưng vì Quách Đồng có một người bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mà bản lĩnh lớn nhất của gia hỏa này chính là lỡ miệng. Bởi thế nên khai giảng chưa được bao lâu, đã có đến một nửa học trò trường Thượng Thanh đều biết được trên Weibo, Quách Đồng là fan ruột của đại minh tinh nào đó có số fan hơn vạn người. Vì chuyện này mà chủ nhiệm lớp của Quách Đồng đã đi tìm cha mẹ của cô bé để nói chuyện, bởi cảm thấy người trong nhà không nên cổ vũ tâm trí còn chưa có hoàn toàn thành thục của đứa nhỏ khi bốn phía chạy theo thần tượng của mình như vậy. Chỉ tiếc là cha mẹ của Quách Đồng đối với việc này dường như cũng không quá quan tâm. Nhà họ Quách rất có tiền, cả hai người đều luôn vội vàng với việc làm ăn buôn bán, căn bản không có thời gian để tâm giáo dục đứa nhỏ này. Đương nhiên vì điều này mà bọn họ đã nói mấy lời vỗ miệng khiến vị chủ nhiệm lớp á khẩu không đáp lại được câu nào.
"Còn không phải là đứa nhỏ này cũng không làm ảnh hưởng đến học tập hay sao?"
Riêng một câu này cũng đã đủ để đem chủ nhiệm lớp lủi thủi trở về.
Đúng thật là Quách Đồng không có làm ảnh hưởng đến việc học tập. Hơn nữa là một người rất có năng khiếu lại thích quay phim chụp hình, nên cô bé đã giành được một vài giải thưởng trong triển lãm nhiếp ảnh do thành phố Lăng Giang thị tổ chức, còn là người nhỏ tuổi nhất giành được giải thưởng. Vì điều này mà giáo viên chủ nhiệm lớp lại càng không có lý do để nhắc nhở.
Tề Tranh cũng biết cô nhóc đàn em này, chỉ là không hề nghĩ tới tên này vậy mà sẽ lại chụp ảnh mình và Bùi Thanh Phi.
Bức ảnh được chỉnh sửa thành sắc màu ấm áp, hoà thuận, vui vẻ lại sáng sủa làm cho người ta cảm thấy rất dễ chịu khi nhìn vào.
Trong mấy tấm ảnh này, có một bức lấy tiêu cự là Bùi Thanh Phi, còn bản thân Tề Tranh dù đứng ở bên cạnh Bùi Thanh Phi nhưng lại có một chút mềm hóa đi, nhìn qua lại có cảm giác là một loại mỹ cảm huyền ảo, nó khiến cho Tề Tranh căn bản là không dời ánh mắt đi được.
Nhịn không được nên Tề Tranh đưa tay sờ lên màn hình, đột nhiên cô có cảm giác được cái cô nhóc Quách Đồng kia có ánh mắt rất tinh tế. Truy ngôi sao cái gì a, cứ việc chiêm ngưỡng Bùi Thanh Phi thôi cũng rất tốt rồi nha.
Tề Tranh đem hết mấy tấm hình này lưu lại vào trong Laptop. Lưu giữ xong lại thấy như vậy còn chưa đủ, sau khi suy nghĩ một chút cô lại đem một bức thiết lập thành hình nền của màn hình máy tính.
Nếu nói cảnh đẹp ý vui, tú sắc khả xan đại khái chính là loại tình huống trước mắt này a.
Tề Tranh cảm thấy thật là mỹ mãn, cô ngả đầu xuống rồi ngủ ngon lành.
Ngày hôm sau là ngày cuối tuần, đáng tiếc là trong nhà họ Tề này lại không ai được phép ngủ nướng.
Tám giờ sáng, mẹ Tề lại đúng giờ đi gõ cửa phòng của hai đứa con.
Tề Tranh vừa ngái ngủ vừa đi ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc này cô bắt gặp Tề Hồng cũng vừa đi ra. Hai người cùng sững sờ, sau đó cùng nhanh chóng xoay người hướng về phía phòng vệ sinh vọt tới.
Bởi vì vị trí của Tề Tranh có khoảng cách gần hơn nên là người được lợi, chỉ một vài bước chân cô đã chiếm được cho mình vị trí trong giờ cao điểm. Tề Tranh quay trở lại hướng về phía Tề Hồng làm cái mặt quỷ, thấy vậy cu cậu cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn gia hỏa này ra cái vẻ vô cùng đắc ý mà thôi.
Thật thoải mái và nhàn nhã mà rửa mặt xong, Tề Tranh từ bên trong đi ra. Chỉ là Tề Hồng đã không còn một mực chờ chực ở bên ngoài như trước đây nữa, lúc này cậu đang ngồi ở trên chiếc sofa trong phòng khách, không biết là đang hí hoáy sửa sang cái thứ gì đó.
Tề Tranh rón ra rón rén lại gần rồi dùng cả bàn tay vỗ lên lưng cậu em một cái, làm cho cậu em này quả thực bị dọa đến nhảy dựng. Tề Hồng bất mãn hướng phía phòng bếp kêu to: "Có người nào đi quản cái tên nha đầu tính dã nhà ai này... hay không vậy hả?"
Vì mẹ Tề vẫn luôn không để ý đến mấy chuyện bên ngoài này, vậy nên căn bản cũng không tiếp lời.
Tề Tranh nổi giận đùng đùng. Cô lập tức lên tiếng dạy dỗ cái tên xú tiểu tử không biết lớn nhỏ này: "Mày nói ai là nha đầu hoang dã? Nếu chị mày mà là nha đầu hoang dã thì mày là cái tính gì?"
Tề Hồng hầm hừ không nói lời nào.
Màn khởi động trêu đùa cậu em như thường lệ đến đây là kết thúc. Tề Tranh ngồi xuống ở bên cạnh cậu: "Được rồi, được rồi! Chị biết là mày đang đợi chị ra, còn không phải chị mày đã tăng thêm tốc độ rồi hay sao? Mau đi đi."
Tề Hồng thả ra thứ gì đó trong tay mình xuống rồi đứng dậy đi rửa mặt.
Tề Tranh cầm lấy cái thứ cậu em vừa mới sửa sang lại kia lên xem. Thì ra đó là một tệp danh sách của Hội học sinh.
Cũng khó trách, sắp tới đây Tề Hồng sẽ là một trong những người tranh chức bí thư xã trưởng, vì vậy mà khó tránh khỏi việc phải xử lí một số văn bản đơn tờ vụn vặt gì đó liên quan đến công tác.
Để chứng minh mình cũng không phải chỉ biết khi dễ người khác, Tề Tranh quyết định giúp cậu em trai sắp xếp lại danh sách này một chút.
Lần lượt từng tờ khai một lướt qua, ánh mắt của Tề Tranh bỗng nhiên dừng lại trước một tờ khai lý lịch nào đó.
Phía trên kia là một dòng họ tên làm cho cô cảm thấy có vài phần vừa quen thuộc lại vừa có chút lạ lẫm.
Hồ Hân Lỗi...
Hóa ra không phải là Hồ Hân Lôi?
Đối với tiểu cô nương này Tề Tranh có vài phần ấn tượng. Cô vẫn cho là tên của con gái thì phần lớn phải là chữ lôi trong ngọc, kết quả tên của cô bé này lại là trong Tam Thạch Lỗi.
Đột nhiên Tề Tranh nhớ tới điều gì. Từ trên ghế salon cô vụt đứng dậy, cầm lấy bản khai lý lịch này đi thẳng đến phòng riêng của mình.
Tề Hồng đánh răng xong rồi lại đem nước dội lên trên mặt của mình hai lần liền coi như việc rửa mặt buổi sáng đã xong. Chưa mất tới hai phút Tề Hồng đã từ trong phòng vệ sinh đi ra, cậu lập tức nhìn thấy bà chị đang cầm đồ vật của mình sắp sửa tiến vào phòng ngủ.
Tề Hồng cho rằng bà chị này lại phát minh ra được chiêu trò gì mới, cậu vội vàng xông lên chặn người này lại: "Trả nó lại cho em! Em vừa mới sắp xếp lại đấy! Chị đừng có mà làm rối tung cả lên."
Tề Tranh thấy mình không kịp giải thích thêm, vì vậy mà đành phải dùng cái giọng thật nhẹ nhàng: "Đừng làm ầm lên. Chị có việc phải làm ngay bây giờ. Em cứ yên tâm đi, chị không làm lộn xộn của em đâu mà lo. Lát nữa chị sẽ ra giúp em sắp xếp lại."
"Thật sao?" Lẽ nào hôm nay chị ấy lại trở nên tốt bụng như vậy đây? Tề Hồng cảm thấy không thể tin được, bất quá cậu thấy trên mặt Tề Tranh lúc này hiếm khi lại tỏ ra nghiêm túc như vậy, nó khiến Tề Hồng không tự chủ được mà tránh ra,nhường đường.
Sau khi Tề Tranh tiến vào phòng riêng của mình, cô bắt đầu lật tung ngăn kéo lên, rút cuộc cũng tìm ra được ở phía trong góc dưới cùng phong thư tỏ tình duy nhất mình nhận được kể từ khi còn nhỏ cho đến khi lớn lên.
Tề Tranh cầm hai tờ giấy trong tay mà trái phải đối chiếu. Cô có cái phát hiện kinh người: chữ viết trên hai tờ giấy này là hoàn toàn giống nhau.
Hoàn toàn giống nhau?
Nói như vậy thì chẳng lẽ Hồ Hân Lỗi lại chính là người trước đây đã viết thư tỏ tình cho mình, như vậy thì...
Tề Tranh vội vội vàng vàng mở máy tính ra, xoát mở diễn đàn BBS. Một lần nữa cái thiếp mời đã từng nói xấu Bùi Thanh Phi sau khi đại hội thể dục thể thao kết thúc kia lại bị cô lôi ra: Chỗ ghi tên của lầu trên cũng là cái chữ Lỗi rõ rành rành.
"Oa! Chị, cái màn hình máy tính này của chị? Chị, chị, chị, chị..." Tiếng kêu đầy vẻ kinh ngạc của Tề Hồng vang lên từ phía sau lưng Tề Tranh.
Vừa mới nhớ lại phản ứng của mình khi được một cô bé thổ lộ, lại nhìn cái hình nền của màn hình máy tính vừa được mình chọn lựa kĩ càng hôm nay, tâm tình của Tề Tranh không khỏi có chút phức tạp.
Cô di chuyển con chuột mà lòng thầm nghĩ có nên đem tấm hình này đổi đi hay không.
"Chính mình dùng hình của mình làm hình nền, chị có cần phải tự luyến đến như vậy hay không chứ?" Tề Hồng không bỏ lỡ cơ hội được đâm thọc.
Tề Tranh: "..."
Đến đây thì lực chú ý của Tề Tranh lập tức bị chuyển dời. Về vấn đề luôn không nắm giữ được trọng điểm này, sóng điện não của hai chị em nhà họ Tề lại giống nhau y hệt.
"Mày thì biết cái gì! Đây chính là nghệ thuật, rất hợp tâm cảnh, hiểu không!" Tề Tranh trắng mắt mà lườm cậu em nhà mình một cái.
"A a." Tề Hồng giơ tay ra: "Đã dùng xong chưa hả? Trả lại cho em được rồi nha."
Tề Tranh đem lá thư này của Hồ Hân Lỗi né khỏi tầm mắt của Tề Hồng, giấu ở phía sau lưng, sau đó hào phóng nói với Tề Hồng: "Được rồi, cầm đi đi."
Vừa cầm lên trên tay Tề Hồng liền nhìn lướt qua, lông mày nhăn nhúm lại: "Tại sao lại là cô ấy."
Từ nhỏ tính tình cậu em nhà mình đã rất hoạt bát, cái dạng gì bằng hữu đều có, nhưng lại rất ít thấy nó đối với người nào đó biểu hiện ra thái độ phản cảm rõ ràng đến như thế.
Tề Tranh thử dò hỏi: "Làm sao vậy? Chị nhớ ra được là lúc trước do chính em mang theo tới."
Tề Hồng gật gật đầu: "Đúng là như vậy. Nhưng em lại cảm thấy được a, người này ..."
Cậu chỉ chỉ lên đầu của mình: "Nơi này có vấn đề."
Tề Tranh nghiêm mặt dạy dỗ: "Đều là bạn học với nhau, em nên chú ý thái độ của mình a." Sau đó cô ho khan hai tiếng, lại tiếp tục dò hỏi: "Làm sao em lại cho là có vấn đề?"
Tề Hồng nhún nhún vai: "Em cũng không biết là đã có chuyện gì xảy ra, em chỉ cảm thấy người này đối với chị Thanh Phi rất có địch ý."
Nói xong, Tề Hồng lại lườm bà chị nhà mình một cái: "Ngược lại là, đối với chị thì cô ấy lại tỏ ra cực kỳ tôn sùng. Chị thử nói xem người như vậy mà không phải có bệnh thì còn là cái gì?"
Tề Tranh: "..."
Tề Tranh cầm lấy một cái gối hướng về phía Tề Hồng đập tới. Tề Hồng cười đùa tí tửng làm cái mặt quỷ xong mới từ trong phòng Tề Tranh đi ra ngoài.
Mặc dù trong mười lần giao chiến cũng chỉ có một lần chiếm được thế thượng phong, thế nhưng Tề Hồng vẫn dương dương đắc ý với thắng lợi lần này của mình.
Sau khi Tề Hồng rời khỏi, Tề Tranh mới đem kia phong thư tỏ tình kia cầm lên trên tay.
Nếu đúng như những gì em trai mình đã nghĩ, xem ra đây chính là cái người mình đang tìm.
Đối Thanh Phi có địch ý. Biết rõ thiết bị giám sát của phòng học multimedia đã bị hư. Hai lần đồ đạc của Bùi Thanh Phi bị ai đó động tới, người này cũng đều có mặt tại hiện trường...
Nếu muốn chứng minh phỏng đoán của mình là đúng, hết thảy lại quá dễ dàng, Tề Tranh chuẩn bị sẵn cái USB của mình.
Đợi đến ngày mai đi trường học, đem bản video của thiết bị giám sát ra nhìn một cái là sẽ biết.
Sáng sớm ngày hôm sau, vừa đến trường Tề Tranh đã chạy ngay đến phòng theo dõi nơi có màn hình kết nối với thiết bị giám sát của phòng học multimedia.
Tề Tranh điều chỉnh đến ngày cần tìm cùng tốc độ truyền phát tin.
Nói đến cũng khéo, túi sách của Bùi Thanh Phi vừa vặn đặt ở ngay dưới video theo dõi, cực kỳ rõ ràng. Ánh mắt của Tề Tranh gần như dính chặt vào nơi đó. Cô thấy được chính mình giúp Bùi Thanh Phi sửa sang lại các thứ này nọ, thấy được có bạn học lui tới bên cạnh túi sách của Bùi Thanh Phi, nhưng cũng chỉ có một người dừng lại thật lâu ở nơi đó. Người này lật xem chiếc cặp tài liệu màu đỏ của Bùi Thanh Phi, rút ra từ trong đó hai trang giấy. Có lẽ là vì bị chột dạ sao đó, theo bản năng cô ta ngẩng đầu đưa mắt nhìn cái cameras một cái, vì hành động này mà chỉ trong nháy mắt gương mặt của người này bị quay lại đến rõ ràng rành mạch.
Quả nhiên là Hồ Hân Lỗi. Bất quá lúc đó tiếng người huyên náo, tựa hồ rất nhanh người này đã bị ai đó gọi đi rồi, cho nên cũng không có phát hiện ra sau khi sửa xong chiếc cameras đã nhấp nháy đèn đỏ trở lại.
Thân ảnh Hồ Hân Lỗi biến mất khỏi tầm quan sát của thiết bị giám sát.
Tề Tranh đã copy lại được thứ mình muốn có, đang chuẩn bị đem máy tính tắt đi thì trong video lại đột nhiên xuất hiện hình ảnh Bùi Thanh Phi ở trong tầm mắt Tề Tranh.
Lúc đó tựa hồ Bùi Thanh Phi rất mệt mỏi, cậu ấy ngồi ở chỗ kia mà có chút không có tinh thần. Nhưng rồi rất nhanh người này tựa hồ nhìn thấy cái gì đó nên bỗng nhiên ngồi lại ngay ngắn.
Cậu ấy thay bằng một tư thế thật thoải mái, một tay chống cằm, trước sau gì cũng chỉ nhìn về một hướng duy nhất. Trong video của thiết bị giám sát nhìn không tới phía bên kia đến cùng là có cái gì, nhưng Tề Tranh biết rõ, bản thân Tề Tranh rõ ràng hơn hết thảy.
Cái người vẫn luôn bận rộn ở hướng kia, lại chính là bản thân mình.
Cô thật thích được Bùi Thanh Phi nhìn mình. Một mực như thế: không có một chút phiền não mà cứ thế nhìn mình thôi.
Còn lại những chuyện khác, hãy để mặc cho mình giải quyết là được rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Rút cuộc cũng đã trở về được rồi. Chuẩn bị đăng chương mới. Lạnh run.