Tần Văn Châu bất mãn nhìn hai vị lão nhân trước mặt mình, trong lòng bà thập phần tức giận, bởi vậy lời nói ra liền không khách khí.
“Mẹ, nếu người ở quê, tùy tiện làm thế nào, cho dù người đem tro cốt Uyển Đình đào ra, đặt trên bàn cùng nhau ăn cơm, con tuyệt đối cũng không nói nửa lời.”
Bà liếc mắt nhìn biểu cảm không thoải mái của Từ Phượng Liên, “Nhưng hiện tại đây là nhà của con cùng Ngôn Thành, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, con hy vọng cha và mẹ có thể hiểu rõ ràng. Hơn nữa hai người liền không nghĩ Tiểu Hi cùng Tiểu Cẩn nhìn cách làm kia của hai người có sợ hãi hay không sao? Hai người làm ông bà nội như vậy sao?”
Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi đều không phải là đứa trẻ nữa, cho nên thời điểm ăn cơm nhìn tới chén kia dùng cho người nào, tự nhiên các cô cũng không phải là không biết gì cả.
Tần Văn Châu nghĩ đến nếu lại muốn lừa gạt hai con gái như khi còn nhỏ, căn bản chính là không có khả năng.
Chỉ là bà không nghĩ tới Từ Phượng Liên hôm nay liền làm chuyện như vậy.
Tro cốt?
Tay Ngôn Hi không khỏi siết chặt, quả nhiên cái chén kia bà nội lấy ra cho người đã chết sao?
Ngôn Hi nhìn thoáng qua chỗ phòng khách, sau đó hô hấp trong nháy mắt liền ngừng lại. Đồng thời cô lặng lẽ nhích về phía phòng mình, sau đó thật cẩn thận mở cửa trốn vào trong phòng.
Bên ngoài hàng lang phòng cô vang lên một trận tiếng bước chân, sau đó Ngôn Thành thử gọi.
“Tiểu Hi, Tiểu Cẩn?”
Hóa ra vừa rồi Ngôn Thành phát hiện ra có điểm không thích hợp, liền lại đây kiểm tra tình huống.
Ngôn Hi trầm mặc nửa ngồi nửa quỳ sau cửa phòng, ngoài cửa Ngôn Thành gọi vài tiếng cũng không nghe tiếng Ngôn Hi trả lời, mới lại yên tâm trở về phòng khách.
Ngôn Hi vẫn không động đậy.
Quả nhiên năm phút sau, ngòai cửa phòng cô lại vang lên tiếng bước chân của Ngôn Thành.
Chỉ là lần này Ngôn Thành không có dừng lại mà tiếp tục đi về phòng khách.
Trong phòng khách, Tần Văn Châu trầm mặc, thẳng nhìn đến Ngôn Thành trở lại, bà mới ngẩng đầu hỏi một câu: “Tiểu Hi cùng Tiểu Cẩn đều ngủ rồi đi?”
Ngôn Thành gật gật đầu: “Trong phòng không có tiếng động, hẳn là đều ngủ rồi.”
Lúc này Tần Văn Châu mới yên lòng, hai con gái không ở đây, bà mới có thể nói một ít chuyện các cô không tiện nghe.
Chỉ là Tần Văn Châu không biết, Ngôn Thành vừa mới trở lại phòng khách không bao lâu, Ngôn Hi lại một lần nữa từ phòng của mình ra tới, lặng lẽ trốn vào chỗ khi nãy của mình.
Trong phòng khách, Tần Văn Châu cuối cùng cũng xé rách tầng thể diện cuối cùng của mình cùng cha mẹ chồng.
“Ba, mẹ. Con thật tình xem hai người là trưởng bối, nguyện ý kêu hai người một tiếng như vậy. Kể cả việc để hai người ở lại đây ăn tết cũng là chủ ý của con. Mặc kệ phương diện nào mà nói, con đối đãi với hai người đều xem như không tồi đi.”
“Sự tình năm đó, con cũng không tranh luận với hai người ai đúng ai sai, nhưng con mong hai người có thể tôn trọng con. Con nói lại một lần nữa trong nhà con không muốn nghe được bất luận chuyện gì liên quan đến Uyển Đình.”
“Cho nên con hy vọng, chuyện giống hôm nay phát sinh một lần như vậy là đủ rồi.”
Tần Văn Châu nói xong, lại nhìn thoáng qua Ngôn Thành, sau khi nhận được ánh mắt cổ vũ của đối phương, bà mới nói tiếp: “Bằng không, con chỉ có thể kêu Ngôn Thành đưa hai người về quê.”
“Cô….. đây là nhà con trai tôi.”
Từ Phượng Liên bởi vì lời này của Tần Văn Châu mà tức giận trực tiếp từ trên sô pha đứng lên.
Ánh mắt bà dừng lại trên người Ngôn Thành, ép hỏi: “A Thành, con cũng muốn như vậy?”
Ngôn Ái Quốc tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt ông cũng đã rơi xuống người Ngôn Thành.
Hiển nhiên vợ chồng bọn họ rất để ý đến câu trả lời của Ngôn Thành.
Trong khoảng thời gian ngắn, cho dù là Ngôn Hi đang giấu mình một bên cũng đều đem ánh mắt đến trên người Ngôn Thành.
Dưới ánh mắt của cha mẹ cùng vợ, Ngôn Thành trầm mặc một hồi, nguyên bản còn đang ngồi trên ghế sô pha liền đứng dậy, sau đó đi tới bên người Tần Văn Châu ngồi xuống.
“A Thành…… mày, mày là cái đồ bất hiếu.”
Ngôn Ái Quốc bị chọc tức cả người run rẩy, cuối cùng cũng chỉ nghẹn ra mấy chữ này.
“Ba, vốn dĩ là chúng ta sai, bởi vì hai người, bởi vì Uyển Đình, con đều thấy rất có lỗi với Văn Châu. Cô ấy chịu ủy khuất nhiều năm như vậy, hiện tại Uyển Đình đều đã chết lâu như vậy rồi, người không thể vì con và Văn Châu mà suy xét sao?”
“Uyển Đình là em gái mày!” Ngôn Ái Quốc lớn tiếng nói.
“Con biết nó là em gái con.” Ánh mắt Ngôn Thành đột nhiên chăm chú nhìn vợ chồng Ngôn Ái Quốc cùng Từ Phượng Liên, sau đó trên mặt cười ảm đạm.
“Nếu không phải người em gái này, mười mấy năm trước nó cố ý hại Văn Châu xảy ra tại nạn xe cộ dẫn đến sinh non, con cũng đã không đem nó đến ngục giam. Bởi vì nó, Tiểu Cẩn của chúng con mới sinh ra có bệnh khó chơi như bậy, từ khi sinh sẽ vẫn luôn chạy đua cùng tử thần.”
Ngôn Thành cắn môi, đè thấp âm thanh nói: “Nếu nó không phải em gái con, ba mẹ cho rằng con sẽ để cho nó có cơ hội tự sát sao? Nó chính là người điên, từ đầu đến cuối là một kẻ điên.”
Tuy rằng cảm xúc hiện tại trong lòng Ngôn Thành rất là kích động, nhưng rốt cuộc hắn vẫn cố kỵ hai con gái trong phòng, bởi vậy hắn luôn chú ý khống chế âm thanh của bản thân.
Ngôn Hi trông một bên nghe được mấy câu của Ngôn Thành, đồng tử trong nháy mắt đều mở to.
Cho nên nói, em gái vì sinh non mới mắc bệnh tim?
Cô cắn cắn môi, tiếp tục dựng lỗ tai nghe mấy trưởng bối trong phòng khách nói chuyện.
Ngôn Ái Quốc tựa hồ bị cảm xúc của Ngôn Thành làm cho sợ hãi, một lát sau Ngôn Hi mới nghe được đối phương mỉm cười tiếp tục nói chuyện.
“A Thành, chúng ta biết chuyện này là em gái con không đúng, hơn nữa con bé cũng trả giá bằng cái chết, vì cái gì con vẫn không thể tha thứ cho con bé? Hơn nữa cũng bởi vì tình cảm của em gái dành cho con quá sâu, cho nên mới làm ra chuyện như vậy.”
“Chuyện như vậy, người nói thật nhẹ nhàng, nhưng người nói xem có em gái nhà ai lại ôm loại tình cảm đáng ghê tởm như vậy với anh trai của mình?”
Từ Phượng Liên kinh hoảng nói: “A Thành……. Con đừng nói nữa, lần này là mẹ sai, sau này mẹ sẽ không làm như vậy nữa được không? Con đừng nói nữa.”
Ngôn Thành lắc đầu, “Không, con phải nói, nếu không nói sẽ có một ngày con bị chuyện này làm cho nghẹn chết.”
“Con tự nhận khi còn nhỏ đối đãi với Ngôn Uyển Đình đều là một người anh trai bình thường, thời điểm cùng nó ở chung cũng không có bất luận hành động nào vượt mức, ở trong trường thời điểm nó bị bạn học khi dễ con nhất định sẽ giúp nó đi giáo huấn đám người khi dễ nó.”
“Nhưng là, nó đối với con thế nào? Nó nói nó yêu con.” Ngôn Thành đột nhiên bật cười.
“Thật là buồn cười, là em gái của con, nó nói nó yêu con. Ba mẹ cảm thấy lúc đó con nghĩ thế nào? Con------ cảm thấy nó điên rồi! Đương nhiên nó đích thực là người điên, bằng không như thế nào nó lại chuốc say con muốn…… muốn quan hệ với con, nhưng cuối cùng không thành công, lại tùy tiện ra ngoài ngủ với một người đàn ông, mang thai trở về, sau đó hướng con vu oan giá họa.”
Ngôn Thành cười lạnh nhìn cha mẹ mình.
Mặc kệ đã qua bao lâu, mỗi lần hắn nhớ đến sự việc phát sinh mười mấy năm trước đều cảm thấy hoang đường đến cực điểm.
Mà hắn khi đó càng không có cách nào tiếp thu mục đích của Ngôn Uyển Đình, cũng chứng minh đứa bé trong bụng Uyển Đình không phải của mình, cha mẹ hắn vì không muốn Ngôn Uyển Đình gánh vác việc bị bêu rếu chưa kết hôn đã mang thai, cuối cùng dùng tình cảm áp chế hắn, làm hắn đáp ứng chờ lúc Ngôn Uyển Đình sinh con xong, liền đem đứa trẻ thành con của mình.
Khi đó chung quy Ngôn Thành vẫn có tình cảm với em gái mình, đương nhiên đó chỉ là tình thân chứ không phải tình yêu, hơn nữa cha mẹ có ơn dưỡng dục khóc lóc trước mặt mình, cho nên cứ mặc trong lòng hắn không muốn có bất cứ quan hệ nào với Ngôn Uyển Đình, rốt cuộc cuối cùng hắn vẫn đáp ứng yêu cầu này của cha mẹ mình.
Mà khi đó Ngôn Thành đã kết hôn cùng Tần Văn Châu, hơn nữa trong bụng Tần Văn Châu đã có đứa con của hai người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT