Học sinh ban nhất nhìn thấy Ngôn Cẩn trở về tự nhiên là đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó mồm năm miệng mười kể cho Ngôn Cẩn nghe sau khi cô đi phát sinh việc gì.
Ngôn Cẩn nghe được toàn bộ bạn học năm nhất thế nhưng bởi vì mình mà viết thư thỉnh cầu hiệu trưởng đuổi học Bành Nhiên, người lãnh đạm như cô cũng không khỏi cảm động.
Cô nhìn các bạn học trước mặt, từ tận đáy lòng nói một tiếng “Cảm ơn.”
Sau đó trải qua một tuần ôn tập, cô liền là người nắm bắt được thành tích đứng đầu.
Thông tin đứng đầu của Ngôn Cẩn cũng thực tự nhiên truyền đến lỗ tai mọi người.
Tối đa 750 điểm, Ngôn Cẩn thi được 742 điểm.
Tuy nói rằng đề thi cuối kỳ nào cũng thuộc dạng đề mục phổ biến đơn giản, thành tích của học sinh ban nhất kỳ thực cũng không tồi, người có kết quả thấp nhất cũng đã đạt 600 diểm.
Nhưng thành tích của Ngôn Cẩn vẫn đủ để mọi người kinh ngạc.
Đặc biệt là lúc trước đối phương còn xin nghỉ một tháng rưỡi, một tháng rưỡi này có thể nói là chỉ ở trong bệnh viện, không có học tập qua.
Đối mặt với thành tích nghiền áp tuyệt đối, đại bộ phận học sinh ban nhất đều không khỏi phun tào Ngôn Cẩn một câu “Không phải người”.
Sau kỳ thi cuối kỳ, Ngôn Cẩn tiếp tục học trong nửa tháng, thẳng đến thời điểm 23 tháng chạp, trường liền cho học sinh mũi nhọn năm nhất cùng năm ba nghỉ.
Tết năm nay trừ bỏ Ngôn Ái Quốc cùng Từ Phượng Liên đều không ở nhà họ, kỳ thật cũng không khác nhau cái gì.
Trong khoảng thời gian này, hai người Ngôn Ái Quốc cùng Từ Phượng Liên vẫn luôn ở lại Ngôn gia, bởi vậy mối quan hệ giữa hai người với vợ chồng Ngôn Thành đều cải thiện một chút.
Ít nhất ngoài mặt thoạt nhìn cha mẹ cùng con trai không giống kẻ thù nữa.
Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi chỉ có mười lăm ngày nghỉ, chờ đến mùng bảy tháng chạp, các cô liền phải trở lại trường học.
Cũng bởi vì các giáo viên trong trường không cho học sinh bọn họ nghỉ đông.
Sau khi Ngôn Cẩn trở về nhà, hơn phân nửa thời gian là đem mình nhốt ở trong phòng ngủ, đi gõ chữ tồn.
Thời điểm ở trong bệnh viện bởi vì có Tần Văn Châu luôn ở bên, cô căn bản là không có biện pháp gõ chữ, cũng bởi vậy tiểu thuyết của cô đã dừng một thời gian dài.
Sau đó trở về trường học, cô lại liền vội vàng ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ, liền càng không có thời gian đi gõ chữ chương mới.
Bởi vậy lúc này Ngôn Cẩn vừa mở tiểu thuyết của mình ở app tiểu thuyết, liền thấy hàng dài bình luận thúc giục.
Lúc ban đầu, người đọc cho rằng cô có việc nên trì hoãn, cho nên cảm xúc còn bình tĩnh đùa giỡn hỏi Ngôn Cẩn khi nào bổ sung.
Chờ đến khi mấy ngày liên tiếp không đăng mới, người đọc liền có chút sốt ruột, lời nói bắt đầu kịch liệt lên.
【 Tác giả đâu rồi? Như thế nào lại mất tích? Áng văn này rốt cuộc còn viết tiếp không? Cầu câu trả lời chắc chắn! 】
【 Cầu tác giả đại nhân, quỳ xuống cầu xin cô không cần hố có được không! 】
【 Tác giả nhìn cái này đi, đây là cái gì? Đao đấy, Cô! Nếu không đăng thêm chương mới tôi liền dùng đao này chém nha. 】
Ngôn Cẩn nhìn đến câu này không nhịn được rùng mình một cái.
Bất quá chuyện này cũng tại cô, lúc trước ở bệnh viện cũng quên nói với người đọc một câu.
Thẳng đến khoảng một tháng, cuối cùng Dữ Quang không nhịn được gọi điện thoại đến nhắc nhớ, cô mới ý thức được mình dừng đăng bài, sau đó bổ sung một đoạn thông báo nghỉ trên văn án.
Cũng may mắn người đọc của cô đều là người hiểu lý lẽ, sau khi biết cô phải ở bệnh viện xem bệnh, liền không giục cô đăng mới, mà kêu cô dưỡng bệnh cho tốt.
Mà đối với người đọc quan tâm mình như vậy, tự nhiên Ngôn Cẩn không làm mọi người thất vọng rồi, cô tính toán thừa dịp nghỉ lễ này đăng nhiều chương một chút.
Bởi vì gõ chữ rất tốn thời gian, cho nên đoạn thời gian kế tiếp có thể nói Ngôn Cẩn không có thời gian sinh hoạt, mỗi ngày trừ bỏ ăn cơm và ngủ, thời gian còn lại đều là gõ chữ.
Trạng thái này của Ngôn Cẩn vẫn liên tục cho đến đêm ba mươi, cô bị Ngôn Hi cưỡng chế kéo từ trong phòng ra ngoài thả lỏng một buổi trưa, hai người cùng nhau dán mấy câu đối trên cửa, sau đó lại phụ giúp Tần Văn Châu cùng Từ Phượng Liên làm sủi cảo.
Chờ đến buổi tối, người một nhà bọn họ liền một bên ăn sủi cảo, một bên ngồi trên ghế sô pha xem chương trình đón xuân.
Ngôn Cẩn ngồi cùng Ngôn Hi, đối diện hai cô là Ngôn Ái Quốc cùng Từ Phượng Liên.
Tần Văn Châu bưng sủi cảo từ trong bếp ra tới, sau đó lại chia cho mỗi người một chén sủi cảo.
Ngôn Cẩn nếm một ngụm sủi cảo, liền giơ ngón tay cái với Tần Văn Châu.
“Nhân mẹ làm thật thơm.”
Ngôn Cẩn không thích ăn sủi cảo nhân thịt, Tần Văn Châu liền làm riêng cho Ngôn Cẩn một chén nhân rau, bên trong còn trộn nấm hương băm nhỏ, ăn lên hương vị hết sức không tồi.
Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi bên này đã gấp không chờ nổi bắt đầu ăn sủi cảo, bên kia Từ Phượng Liên giống như đang tìm kiếm cái gì đó trên bàn, sau đó đi vào trong bếp.
Sau một lát bà trở lại, trong tay cầm thứ gì đó đặt lên trên bàn.
Ngôn Cẩn giương mắt nhìn lại, ngây ngẩn cả người.
Đó là một cái chén, một đôi đũa.
Từ Phượng Liên trầm mặc, lại từ trong chén của mình bỏ mấy cái sủi cảo vào cái chén trống không.
Sau đó đem chén kia đặt ở một chỗ trên bàn, thật giống như là….. nơi đó có một người đang ngồi.
Trên bàn trong nhất thời lập tức yên tĩnh, ánh mắt Ngôn Thành cũng rơi xuống cái chén kia.
“Mẹ, đây là…..”
Tâm tình Từ Phượng Liên hôm nay tựa hồ không tốt, nghe được Ngôn Thành hỏi chính mình, bà chỉ là mặt không biểu cảm mà nói một câu.
“Ăn cơm của con đi.”
Ngôn Ái Quốc cũng thở dài một tiếng, “A Thành, không phải một chút thói quen nhỏ của ta và mẹ con con cũng muốn quản đi.”
Ông nói nhẹ bẫng, giống như chuyện này không có gì quan trọng.
Nhưng thực tế mà nói, làm như vậy đều giống như hiến tế gì đó.
Ngay ở đêm giao thừa làm chuyện này, không thể không nói làm lòng người có điểm không thoải mái.
Ngôn Cẩn biết ông bà nội mình đang làm cái gì, nhưng cô lại không thể nói ra.
Sau khi ăn cơm xong, mắt thấy biểu cảm của cha mẹ mình còn muốn nói gì đó với ông bà nội, Ngôn Cẩn cực kỳ thức thời liền lấy cớ buồn ngủ đi về phòng mình.
Cô đi phía trước, thuận tay lôi kéo tay Ngôn Hi đi, không biết vì sao hôm nay Ngôn Hi lại thập phần trầm tịch.
Chỉ là Ngôn Cẩn không chú ý tới, trong nháy mắt mình lôi kéo tay Ngôn Hi, đối phương ngẩng đầu nhìn về phía bốn người Tần Văn Châu, trong mắt như suy tư gì đó.
Ngôn Hi cũng không đi về phòng Ngôn Cẩn, sau khi Ngôn Cẩn lôi kéo cô đi không bao lâu, cô liền nói mình buồn ngủ, sau đó về phòng mình đi ngủ.
Ngôn Cẩn nghĩ nghĩ, liền xác thực hôm nay cô cùng Ngôn Hi đã làm thật nhiều việc, liền dập tắt ý định lôi kéo Ngôn Hi cùng nhau đón giao thừa.
Lúc sau Ngôn Cẩn trở về phòng mình, tiếp tục đi gõ chữ.
Mà bên này Ngôn Hi sau một lúc trở về phòng, liền khẽ mở cửa ra quan sát một hồi, sau khi xác định Ngôn Cẩn không có theo sau lưng mình, cô liền lặng lẽ từ phòng mình đi ra, lén đến phòng khách bên kia.
Trong phòng khách, bầu không khí giữa Ngôn Thành cùng cha mẹ mình đều có điểm không đúng.
Thời điểm Ngôn Hi đi ra, vừa lúc Ngôn Thành lớn tiếng rống lên một câu gì đó trước mặt Từ Phượng Liên.
Cô run sợ khẽ than nhẹ một tiếng, sau đó lặng lẽ trốn nơi bước ngoặt của bức tường.
Sau đó cô liền nghe được giọng nói của Tần Văn Châu không hề nề hà mà mang theo một chút thống hận.
“Ba, mẹ, con biết hai người tưởng niệm, yêu thương Uyển Đình. Nếu hai người ở quê, vô luận hai người làm gì con đều không có ý kiến. Nhưng hiện tại hai người đều ở chỗ này, con có thể mong hai người tôn trọng con một chút không? Con cũng không mong trong nhà mình nhìn thấy đồ vật gì có liên quan đến Uyển Đình.”
Bên kia trầm mặc một hồi, Ngôn Hi mới nghe được âm thanh của bà nội mình vang lên.
“Văn Câu, con hà tất phải tuyệt tình như vậy, ta và cha con không muốn Uyển Đình ăn tết trong cô độc thôi mà, hơn nữa ta chỉ là bỏ thêm một đôi đũa thôi, cũng không có bưỡng bách con đi bái tế Uyển Đình.”
Ngôn Hi có thể nghe ra được, cảm xúc của bà nội hôm nay thập phần không thích hợp, mà hẳn là có liên quan đến người tên Uyển Đình trong miệng của người.
Người này là ai? Cùng ông bà nội có quan hệ như thế nào?
Ngôn Hi không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy toàn thân hốt hoảng lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT