Editor: Lilac | Beta-er: lnc

Cấu trúc đề thi Olympic năm nay vẫn giống như những năm trước, đề có ba câu hỏi với độ khó tăng dần.

Năm ngoái, toàn đội Trung Quốc bại trận là do mắc ở câu hỏi cuối cùng của bài thi đầu tiên, dẫn tới cách biệt tổng điểm quá lớn, bỏ lỡ vị trí nhất toàn đoàn.

Nhận được đề thi, Cảnh Từ xem qua một lượt, vạch sẵn vị trí mỗi câu trong lòng, ổn định tâm trạng rồi mới đặt bút xuống tính toán trên giấy nháp.

Thi bốn tiếng rưỡi, thời gian dài đằng đẵng khó mà chịu nổi nhưng lòng Cảnh Từ không chút vướng bận, tựa như không cảm nhận được thời gian trôi.

"Trời quơi, nghẹn chết tui rồi." Trong phòng khách sạn, Vương Quỳnh bước ra khỏi nhà vệ sinh, thở dài một hơi nhẹ nhõm: "Trong khoảnh khắc tè ra kia tôi có cảm giác như cuộc đời mình được thăng hoa vậy."

Cảnh Từ không định bàn luận vấn đề nhân sinh thăng hoa với cậu bạn mập của mình bởi cậu cũng nhịn không nổi nữa rồi, cậu đẩy Vương Quỳnh ra vọt nhanh vào nhà vệ sinh.

Đây là lần đầu tiên Vương Quỳnh thấy dáng vẻ gấp gáp của cậu, không khỏi cảm thấy mới lạ. Cậu mập dựa người vào tường, lớn tiếng nói vọng vào bên trong: "Ầy, ngẫm lại thì tí nữa chúng ta vẫn phải ăn trong khách sạn, tự dưng thấy mất hết khẩu vị. Quá khó ăn rồi đi, thực sự, tôi của hiện tại rất là hối hận sao không mang theo một lọ Laoganma*."

(*Gốc: 老干妈 - một thương hiệu ớt chưng dầu / sa tế ớt dầu nổi tiếng của Trung Quốc, như muối Hảo Hảo bên mình ấy =))))))))

Cảnh Từ không lên tiếng.

Một hồi lâu sau, đến khi tiếng xả nước bồn cầu vang lên, tiếng cậu mới truyền ra từ sau cánh cửa: "Cậu cảm thấy lúc này thích hợp nói chuyện ăn uống với tôi à?"

"Này có là gì đâu." Vương Quỳnh không thèm để ý chút nào, đắc ý nói: "Lúc tôi ngồi xổm trên bồn cầu vẫn có thể ăn một viên kẹo kìa."

Cảnh Từ: "..."

Cuối cùng cậu cũng hiểu một thân toàn thịt của Vương Quỳnh từ đâu tới rồi.

Cảnh Từ rửa sạch tay rồi mở cửa ra ngoài: "Đi thôi, không muốn cũng phải ăn."

"Cũng đúng." Vương Quỳnh thở dài, rút thẻ phòng: "Đi thôi đi thôi."

Sau khi hội họp cùng cách đội viên khác, mấy người cùng nhau xuống tầng, trong đó có cả người dẫn đội, tất cả đều ăn ý không nhắc đến chuyện thi cử mà cười nói qua bữa cơm, sau đó ai về phòng nấy.

Sáng hôm sau, vẫn là thi cử.

Nhưng lần này thi xong chính là hoàn toàn được tự do, từ biểu cảm hoàn toàn thoải mái của các thí sinh sau khi bước ra khỏi phòng thi là có thể hiểu được trạng thái tinh thần của họ so với ngày đầu hoàn toàn khác biệt.

Hai người dẫn đoàn Trung Quốc cực kì có kinh nghiệm, thi cũng đã xong, kết quả đã định, hoàn toàn không cần phải hỏi lại về điểm số.

Lúc học thì phải học cho tốt, lúc chơi cũng phải chơi cho đã.

Vì vậy, thời gian hai ngày rưỡi sau đó, người dẫn đoàn đưa mấy người Cảnh Từ đi khắp các danh lam thắng cảnh địa phương, không chỉ có thế mà còn đến nhiều nhà hàng có danh tiếng.

Tuy rằng lịch trình hơi gấp mọi người chạy tới chạy lui rất mệt nhưng mà thực sự rất vui.

"Bức này chụp đẹp thật đấy." Đến chiều, Vương Quỳnh nằm trên giường khách sạn, vừa xem tin nhắn trên Wechat vừa nói: "Tôi cảm thấy mình gầy hơn nhiều."

Lúc ra ngoài chơi, cả đoàn lấy quốc kỳ ra chụp không ít ảnh, gửi cho từng thành viên quá phiền nên đăng hết vào trong nhóm.

Cảnh Từ cúi đầu nhìn thoáng qua, quả thực không tệ. Cậu học Vương Quỳnh, vào nhóm tải ảnh về, tiện tay gửi một vài bức hay hay cho Doanh Kiêu.

Mấy ngày này, Cảnh Từ không thường xuyên liên hệ với Doanh Kiêu. Đầu tiên là hai người chênh nhau khoảng 7 tiếng đồng hồ, thời gian nhàn rỗi trùng nhau rất ít. Thứ hai, Doanh Kiêu cũng bắt đầu bước vào kì thi cuối kì, Cảnh Từ cũng không muốn khiến hắn phân tâm.

Lúc này hẳn là Doanh Kiêu đã về nhà sau khi tan lớp tự học tối nên hắn mới nhận tin nhắn đã trả lời lại.

"Tôi xem TV nhé." Vương Quỳnh lướt xong lịch sử tin nhắn, nói với Cảnh Từ: "Cậu buồn ngủ à?'

"Không ngủ." Cảnh Từ đang chọn hình, nghe vậy đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Cậu cứ xem đi."

Vương Quỳnh ấn nút mở, tức khắc trong phòng vang lên tiếng huýt sáo cùng tiếng cười, Cảnh Từ lắng tai nghe thử, là một chương trình talkshow.

Vương Quỳnh cau mày, đổi sang kênh khác. Những người ngày thường thích xem truyền hình như cậu mập lúc này lại cảm thấy ồn ào đến phát hoảng. Vương Quỳnh bực bội tắt TV đi, ném điều khiển lên giường: "Không xem nữa."

Cảnh Từ quay qua chỗ cậu mập: "Sao thế?"

"Tôi hồi hộp." Vương Quỳnh vốn không muốn nói để tránh tỏ ra bản thân không ổn trọng. Nhưng Cảnh Từ vừa hỏi, cậu mập đã không nhịn nổi nữa: "Đợi tí nữa có kết quả thi rồi, không biết là làm bài thế nào."

Năm ngoái công bố kết quả thi vào khoảng bốn giờ theo giờ địa phương, mà giờ đã hơn ba rưỡi rồi.

Thực ra Vương Quỳnh cảm thấy bản thân làm bài không tệ lắm nhưng chỉ cần chưa có điểm, trong lòng cũng khó yên.

Cảnh Từ vốn không có cảm giác gì nhưng vừa thấy bạn mình nói vậy cũng chợt bối rối theo. Cậu lẳng lặng đặt điện thoại xuống, như bình tĩnh nói: "Xuống tầng dạo một vòng không?"

Vương Quỳnh chần chừ một lát rồi đứng lên, rút tờ khăn giấy lau mồ hôi tay: "Đi đi đi."

Thời tiết bên ngoài không tồi, không nóng cũng không lạnh. Hai người vừa rời khỏi sảnh khách sạn, đang định thảo luận xem nên đi bên nào thì điện thoại trong túi Cảnh Từ rung lên, là cuộc gọi video qua Wechat.

"Cậu nghe đi." Vương Quỳnh thức thời nói: "Tôi đi dạo xung quanh."

Cảnh Từ gật đầu, tìm một góc có ánh sáng tốt rồi ấn nghe máy.

Màn hình tức khắc xuất hiện gương mặt Doanh Kiêu, mái tóc hắn ẩm ướt, trên cổ còn choàng một cái khăn lông: "Vừa đi tắm nên không thấy tin nhắn của em, em đang ở ngoài à?"

"Ừm." Cảnh Từ giới thiệu xung quanh cho hắn một chút, xoay camera quay bên ngoài một chút: "Môi trường chỗ này khá tốt, sắp có kết quả thi rồi, em... có hơi thấp thỏm nên xuống tầng."

Doanh Kiêu bật cười, hiếm khi thấy Cảnh Từ vì kết quả thi mà lo lắng hồi hộp.

Hắn ngồi xuống sô pha, không nhắn lại nữa mà đổi chủ đề: "Mai ngoại trừ lễ bế mạc thì không còn việc gì khác nữa đúng không? Ngày kia lúc nào thì về?"

Vé máy bay đều do người dẫn đoàn đặt, mới đầu Cảnh Từ cũng không biết được thời gian cụ thể.

"Còn có một bữa tiệc tối, chiều ngày kia ba giờ bay, sau đó..." Cảnh Từ tính toán một chút, nói: "8 giờ sáng hôm sau sẽ hạ cánh."

"Tiếc quá." Doanh Kiêu tiếc nuối nói: "Lúc ấy anh đang ở trường." Hắn hơi ngừng một chút, lại hỏi: "Cơ mà các em còn có tiệc tối hửm?"

Cảnh Từ gật đầu.

"Lúc trước sao không nói với anh?"

Cảnh Từ không để ý: "Cũng không phải chuyện quan trọng gì." Nếu không phải Doanh Kiêu nhắc đến lịch trình ngày mai, cậu cũng quên mất việc này.

"Sao lại không?" Doanh Kiêu nhướng mày: "Em định mặc gì đi?"

Cảnh Từ ở phương diện này có hơi "thẳng" chưa nghĩ đã nói: "Đồng phục đội, Vương Quỳnh cũng mặc như vậy."

Doanh Kiêu: "..."

Doanh Kiêu bị cậu chọc cười: "Đừng mà, bé cưng, bọn em là đi tham gia hay đi phá đám vậy?" Hắn vén khăn lông, tùy ý lau tóc, nói: "Sớm biết vậy đã đặt cho em một bộ comple."

"Không cần đâu." Cảnh Từ cảm thấy thực sự không cần thiết, những thí sinh nước khác như nào cậu không biết nhưng dù sao thì thành viên đội mình cũng không ăn mặc trang trọng như vậy.

"Vẫn nên đặt một bộ đi, sau này sẽ có lúc cần dùng." Doanh Kiêu giảm nhiệt độ điều hòa xuống một chút, biếng nhác dựa người vào sô pha: "Số đo của em như nào anh đều biết rõ, chỉ là có một vài chi tiết muốn xác nhận lại cùng em xíu."

Cảnh Từ theo thói quen bị hắn dời đề tài đi: "Gì cơ?"

Doanh Kiêu liếm môi dưới, hạ giọng: "Em quen để bên trái hay bên phải?"

Cảnh Từ nghe hắn nói xong có hơi ngốc, trong thời gian ngắn chưa phản ứng kịp: "Hở?"

"Lúc mặc quần lót," Doanh Kiêu nhìn vào đôi mắt Cảnh Từ, ái muội nói: "Em quen... để bên nào?"

Gương mặt Cảnh Từ "bụp" một cái đỏ bừng hết lên, cậu ngại ngùng nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng kháng nghị: "Anh, em đang ở bên ngoài."

"Bên ngoài thì sao?" Da mặt Doanh Kiêu không phải dày bình thường, về cơ bản hắn chẳng cảm thấy gì cả: "Bên cạnh em đâu có ai, nhanh lên chút, hay em muốn nghe anh hỏi thêm mấy lần nữa?"

"Không," Cảnh Từ xoa mặt, chột dạ: "Trái, bên trái."

"Được, anh nhớ rồi." Doanh Kiêu nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu, trong lòng ngứa đến không chịu nổi, cố ý chơi xấu: "Cảnh thần, anh hiểu em rõ như vậy rồi, có phải em cũng nên hiểu anh một chút không?"

Cảnh Từ lập tức hiểu ý hắn, nhưng giữa ban ngày ban mặt lại tán tỉnh đẩy đưa với bạn trai ở ngoài với cậu mà nói có hơi quá. Cậu ngước mắt nhìn Doanh Kiêu, yếu thế: "Anh..."

"Ừ." Doanh Kiêu bất sở vi động, ý bảo cậu nói tiếp.

Cảnh Từ cụp mắt, da mặt cảm tưởng như bị thiếu đốt. Chuẩn bị tâm lí hồi lâu mới cắn răng, nhẹ giọng hỏi: "Vậy... Vậy anh quen để bên nào?"

Cậu càng nghe lời Doanh Kiêu càng muốn bắt nạt cậu, hắn xấu xa nhếch mép: "Không phải đến khi em về nhìn một cái là biết sao?"

Tay Cảnh Từ run lên, ống kính chúi xuống mấy phần.

"Không muốn xem?"

Cảnh Từ xấu hổ quay đầu đi, cố gắng nói: "...Không."

Doanh Kiêu vừa lòng cười một tiếng, đang định nói gì đó thì thấy Vương Quỳnh đột nhiên kêu "aaaaa" vọt qua bên này như đạn bắn.

Gương mặt mập mạp đỏ bùng, môi cũng run run. Không nói hai lời, lập tức duỗi tay ôm Cảnh Từ.

Cảnh Từ chưa kịp chuẩn bị, cứ thế bị cậu bạn mập đâm sầm vào, phải lùi lại mấy bước, suýt nữa làm rơi cả điện thoại. Nhưng trong lòng dường như có dự cảm nào đó nên cũng không đẩy Vương Quỳnh ra.

Quả nhiên chưa đợi cậu hỏi Vương Quỳnh đã kích động nói: "Bọn mình, bọn mình đứng nhất!!!"

Cậu mập nắm lấy vai Cảnh Từ, hốc mắt đỏ bừng: "Thầy giáo vừa nói trong nhóm! Đứng nhất, bọn mình thực sự đứng nhất!" Cậu chàng lau mặt, muốn khiến bản thân bình tĩnh lại chút: "Thầy bảo hai đứa mình đi lên trên."

Đôi mắt Cảnh Từ sáng đến dọa người, khó khăn lắm mới giữ được vẻ ngoài điềm tĩnh.

Cậu hít thở thật sâu, dùng sức nắm chặt bàn tay phát run, lần nữa đưa điện thoại lên: "Anh, em..."

"Chúc mừng." Không biết Doanh Kiêu đứng dậy khỏi sô pha từ lúc nào, hắn nhìn Cảnh Từ không chớp mắt, trên gương mặt là sự vui vẻ kiêu ngạo không thể che giấu.

Dù có trải qua bao nhiêu lần, Doanh Kiêu vẫn bị cậu làm cho rung động.

Hắn đã xem qua tin tức liên quan, biết rằng lời ra lời vào đều nhất trí cho rằng việc đạt "hạng nhất" này là điều không hề dễ dàng.

Cảnh Từ thực sự lợi hại, từ ngữ của hắn phá lệ có chút nghèo nàn, vậy mà không biết phải khen cậu như thế nào.

Doanh Kiêu làm dịu lại trái tim đang loạn nhịp trong lồng ngực kia, chậm rãi nói: "Em đi bận việc của em đi, anh cúp trước. Phía trong nước bên này em không cần nhọc lòng, để anh đi báo cho thầy Lưu."

Cảnh Từ gật đầu thật mạnh, cất điện thoại đi.

16 giờ 09 phút theo giờ địa phương, kết quả kì thi quốc tế được công bố.

Dưới trạng thái thất bại bốn năm liên tục, đội Trung Quốc dùng 213 tổng điểm hung hăng vả mạnh vào đám người nước ngoài tự cao tự đại kia, trở thành đội đứng đầu.

Trong đó, Cảnh Từ đạt số điểm cao 41 điểm, góp công rất lớn cho vị trí đứng nhất này.

Những thành viên khác cũng không cam lòng yếu thế, Sầm Hải theo sát sau đó, làm đâu chắc đấy được 40 điểm. Mà Vương Quỳnh phát huy vượt xa ngày thường, đạt 38 điểm.

Tổng lại, cả đội đạt số điểm cao nhất, được năm huy chương vàng và một huy chương bạc.

Đến tận lúc này, đội Trung Quốc rửa mối nhục xưa, đánh đâu thắng đó, cho thế giới xem tư thái vương giả trở lại không gì cản nổi của mình.

Lễ bế mạc, sáu đội viên được thầy dẫn đoàn hướng dẫn, tay cầm quốc kỳ, bước lên đài nhận thưởng theo thứ tự.

People' s Republic of China

Ci Jing

Hai Cen

Qiong Wang

...

Tại hiện trường, tiếng máy ảnh không ngừng vang lên "tách, tách" lưu giữ lại thời khắc vinh quang này.

Lúc bọn Cảnh Từ xuống sân khấu, trùng hợp đụng mặt với đội nước ngoài về nhì.

"Chính là cái đứa đi tuốt đằng trước kia kìa, lúc nãy cứ liếc mắt nhìn chúng ta." Vương Quỳnh nhỏ giọng nói bên tai Cảnh Từ: "Kết quả thế nào, còn không phải là bị chúng ta áp đảo sao? Hahaha!!!"

Cảnh Từ ngước mắt nhìn qua, đúng lúc chạm phải tầm mắt đối phương.

Cậu kiêu ngạo mỉm cười, sau đó tay phải khẽ nâng, giơ cao quốc kì.

Màu cờ đỏ tươi chậm rãi hiện ra trước mắt, ánh mắt đối thủ ngoại quốc kia hơi cứng đờ lại, cảm giác như vừa bị chọt một cái, rồi tầm mắt ấy nhanh chóng rời qua nơi khác.

Lúc tin tức truyền về trong nước, bất kể là truyền thông hay trên mạng đều bùng nổ.

Qua bốn năm mới đạt được vị trí đứng đầu, dùng hai từ "trân quý" cũng không đủ để hình dung.

Giới truyền thông tranh nhau đưa tin về chủ đề này, không chỉ có báo chí tràn ngập lời khen mà ngay cả tiêu đề cũng rất táo bạo.

【Olympic toán học Quốc tế, đội Trung Quốc trở lại, thành công giành chức vô định! 】

【Lịch sử lặp lại! Chúc mừng Trung Quốc giành vị trí nhất toàn đoàn trong kì thi Olympic toán Quốc tế với 5 huy chương vàng và 1 huy chương bạc!】

【Ai nói toán học Trung Quốc tụt dốc?! Trung Quốc vẫn cứ là Trung Quốc nhá*! 】

(*Nguyên văn: 华国大脑还是华国大脑~ Bộ não Hoa Quốc vẫn là bộ não Hoa Quốc, ý thì đại khái là mình hiểu nhưng không biết edit thế nào cho hay nên để tạm, bạn nào biết cách diễn đạt hay hơn thì hãy comment nha!)

Ảnh chụp của bọn Cảnh Từ ở lễ bế mạc không những được các kênh truyền thông lớn đăng lại mà thậm chí còn được lên TV.

Ngay cả phía truyền thông của Chính phủ cũng cố ý đăng Weibo, chúc mừng cả đội đoạt giải nhất. Hot đến mức chủ đề này leo lên cả hotsearch, tuy chỉ nằm ở top dưới nhưng cũng thu hút không ít sự chú ý.

Cư dân mạng choáng váng, rõ ràng lúc trước chẳng có tí hi vọng nào, vẫn luôn miệng nói quan trọng là được tham gia, ai có ngờ lại mang về niềm vui lớn như vậy.

【Aaaaaa kích động quá! Còn kích động hơn cả lúc bản thân thi đỗ đại học! Quá tuyệt vời!!!】

【Lợi hại! Nhấn like cho cả sáu đội viên luôn!!!】

【Chúc mừng chúc mừng! Đàn em thực sự không chịu thua kém!】

【Không thể tin được! Tôi bật dậy hét điên cuồng luôn!】

【Đột nhiên phát hiện một sự thật đáng sợ... Sao nhan sắc của học bá người này so với người kia càng lúc càng cao vậy? Đặc biệt là bạn đứng giữa kia, học tập tốt hơn chúng ta, lớn lên cũng đẹp hơn chúng ta...】

【Lầu trên im miệng lại đi, tôi không muốn nghe, cảm ơn!!!】

Thực Nghiệm Tỉnh lại càng vui vẻ tưng bừng, sáng hôm sau ngay ngoài cổng treo một cái băng rôn biểu ngữ to đùng---

CHÚC MỪNG BẠN HỌC CẢNH TỪ LỚP 11-7 CỦA CHÚNG TA ĐẠT HUY CHƯƠNG VÀNG KỲ THI OLYMPIC TOÁN QUỐC TẾ

Ngay cả trang chủ trang web chính thức của trường cũng thay đổi, tin tức do thầy hiệu trưởng tự tay viết, chưa hết, còn đăng cả ảnh Cảnh Từ chụp cùng giáo viên trong trường.

Phía bên kia địa cầu, lễ bế mạc đi đến hồi kết, mọi người cũng lục tục trở về phòng, nên báo tin vui cho người nhà thì báo. Mà Cảnh Từ, là người có điểm cao nhất đội nên còn phải đi nhận bài phỏng vấn cá nhân.

Sau khi chào hỏi với phóng viên, Cảnh Từ ngồi xuống cạnh bàn.

Sắc mặt, ánh mắt Cảnh Từ vẫn bình thản điềm đạm như cũ, lúc đối mặt với máy quay cũng không có biểu hiện trốn tránh ngại ngần nào, người chụp ảnh tựa như không khí vậy.

Trước khi bắt đầu, cậu hỏi trước: "Đây là video phỏng vấn hay báo chí phỏng vấn?"

Phóng viên trẻ tuổi không biết mình bị làm sao, lúc ánh mắt nhàn nhạt của cậu lướt qua trong lòng lập tức run rẩy quỷ dị theo kiểu của một học tra, khiến anh ta vô thức ngồi thẳng lưng, cười nói: "Cậu đẹp như vậy đương nhiên là video."

Cảnh Từ gật đầu tỏ ý đã biết.

Phỏng vấn cũng chẳng có gì mới lạ, vẫn là mấy nội dung cũ rích: Cảm nhận khi đạt được huy chương vàng, kinh nghiệm học tập rút ra sau mấy năm vân vân, cho đến khi phóng viên hỏi: "Lúc rảnh rỗi cậu có sở thích nào không?"

Cảnh Từ nói thật: "Toán học."

Phóng viên: "..."

Vốn dĩ phóng viên còn tưởng rằng cậu sẽ nói bóng rổ cầu lông gì đó, ai ngờ lại nghe thấy một đáp án như vậy, đang định hỏi lại thì thấy Cảnh Từ nói tiếp: "Gần đây nhất thì cảm thấy hứng thú với giới hạn hàm số."

Phóng viên nhớ lúc mình thi lên thạc sĩ hình như học qua cái này nhưng giờ sớm đã quên sạch. Vậy mà có người cảm thấy hứng thú với loại hình này hả? Anh ta không dám tin hỏi lại một câu: "Giới hạn hàm số?"

"Ừm." Trên bàn có giấy bút, Cảnh Từ viết nhanh xuống giấy mấy chữ---

f(x)→A (x→x0)

Cậu giơ tờ giấy ra ngay trước máy quay, cong môi: "Chính là cái này."

Phóng viên cười ngượng hai tiếng: "Không hổ là học bá, sở thích cũng không giống người thường." Rồi sau đó nhanh chóng kết thúc đề tài, tiếp tục đặt câu hỏi khác.

Cuộc phỏng vấn chỉ kéo dài 3 phút, ngoại trừ giới hạn hàm số được đề cập ở đây thì câu trả lời trong thời gian còn lại của Cảnh Từ đều mười phần quy củ.

Sau khi quay về, phóng viên chỉnh sửa video rồi đăng lên Weibo cùng với phát hành báo.

Bình thường thì loại phỏng vấn này chẳng ai thèm xem. Nhưng vì giá trị nhan sắc của Cảnh Từ, cộng với sức nóng của kì thi lần này khiến lượng phát sóng cao bất ngờ, cuối cùng leo lên cả hotsearch.

【Aaaaaa đoạn cuối anh bạn nhỏ nhắc đến giới hạn hàm số có cười kìa!!! Đm em có thể!!!】

【Quả nhiên chỉ khi nói đến thứ mình thích cậu ấy mới có thể cười, thời gian còn lại cứ lạnh như bằng _(:з」∠)_】

【Ahuhu, không hiểu giới hạn hàm số là cái gì hết. Lặp lại lần thứ 18, nhan cẩu chịu không nổi nữa rồi!】

Phía dưới bình luận một bên là điên cuồng liếm màn hình, bên còn lại thảo luận về sự cách biệt giữa học bá và học tra.

Duy chỉ có Doanh Kiêu sau khi xem xong video, thoát khỏi Weibo, mở trang tìm kiếm lên.

Trên tờ giấy trắng kia, ngoại trừ công thức xem không hiểu thì góc trên bên phải còn viết thêm một kí hiệu nhỏ xíu.

Cảnh Từ muốn nói gì với hắn sao?

Hắn nhập giới hạn vào ô tìm kiếm, kéo xuống xem một chút. Lúc thấy một dòng kia, đồng tử hắn co lại---

F(x)→A (x→x0) hay lim f(x)=A

F(x) tiệm cận A vô tận, A là giới hạn của f(x).

Có một vài học sinh khoa học tự nhiên sẽ mượn định nghĩa giới hạn hàm số để thổ lộ:

Lim f(x)=A tức lim em= anh.

Em tiệm cận với anh vô tận, anh là giới hạn duy nhất của em. Dù em có cả thế giới trong tay, em cũng chỉ muốn bên cạnh anh.

---

Tác giả có lời muốn nói: Thi đấu không ứng với hiện thực, mọi người xem cho vui thôi nhe!

Giới hạn hàm số có đề cập đến video kiểm tra đầu vào sau đại học của giáo viên ZhangYu~

Đàn ông con trai khi đặt một bộ comple thường hỏi về thói quen để jj bên trái hay bên phải _(:з」∠)_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play