Editor: spring | Beta-er: lnc

Sau trận đấu, Cảnh Từ cùng đoàn đội bước lên máy bay theo lộ trình đã sắp xếp từ trước.

Từ nước Anh đến tỉnh Đông Hải không có chuyến bay thẳng, nên cậu vẫn phải về Đế Đô, sau đó mới chuyển chuyến bay về nhà.

Trên chỗ ngồi, Vương Quỳnh dựa vào thành ghế, vỗ vỗ ngực, thở dài nhẹ nhõm: "May chúng ta trực tiếp bay về nước."

"Sao vậy?" Cảnh Từ đặt túi xuống dưới chỗ ngồi, quay sang hỏi cậu ta.

"Cậu không biết đâu, sau khi mẹ biết tôi cầm huy chương vàng, mẹ tôi chỉ vui vẻ được một lát." Vương Quỳnh ủ rũ, ca thán: "Sau đó bà ấy gửi cho tôi một danh sách dài, nhờ tôi mua hộ cho bà ấy. Tôi nào có biết nhãn hiệu của những mỹ phẩm và túi xách kia, làm như vậy khác gì giết tôi chứ?"

Vương Quỳnh hâm mộ nhìn cậu: "Vẫn là bố mẹ cậu tốt hơn, không mang mấy chuyện này đến phiền cậu."

Cảnh Từ khẽ giật mình, đã lâu rồi cậu không nhớ tới những người nhà họ Cảnh đó.

Sau khi dời hộ khẩu đi, dường như cậu và bọn họ đã thật sự đoạn tuyệt. Không liên hệ lẫn nhau, tự sống cuộc sống của mình, coi đối phương như không tồn tại.

Cậu chỉ cười, không nói chuyện. Như vậy là tốt nhất.

Cảnh Từ nghĩ thế, nhưng ông Cảnh thì không.

Thời điểm nhìn thấy Cảnh Từ giành được huy chương vàng Olympic Toán quốc tế trên TV, ông Cảnh hối hận đến tím cả ruột. Ông ta chẳng thể ngờ, đứa con trai lớn suốt ngày nhuộm tóc vàng, không học vấn không nghề nghiệp lại leo lên đến độ cao hiện tại.

Những ngày gần đây, ông ta đi trên đường cũng có thể nghe thấy người đi đường bàn luận về Cảnh Từ. Người lớn tuổi thì khen cậu không dứt miệng, nói cậu là kiêu ngạo của tỉnh Đông Hải. Người trẻ tuổi thì hoặc sùng bái hoặc khâm phục cậu, xem đi xem lại video phỏng vấn của cậu.

Ngay cả ba chị em gái nhà họ Triệu luôn luôn mắt cao hơn đầu kia cũng hỏi thăm ông ta bao giờ Cảnh Từ về nước, nói gần nói xa đều muốn bảo Cảnh Từ truyền thụ một chút kinh nghiệm học tập cho đám con cái nhà bọn họ.

Ông Cảnh đương nhiên muốn dẫn Cảnh Từ đi khoe khoang khắp nơi, người ưu tú như vậy là con của ông ta, ông ta hận không thể cho toàn thế giới biết.

Đừng nói thời điểm về nước, hiện tại Cảnh Từ có nhận ông ta hay không cũng là một vấn đề.

Ông Cảnh ném ly cà phê vào thùng rác, móc chìa khóa ra mở cửa vào nhà.

Trong khoảng thời gian này, ông ta suy nghĩ rất nhiều. Trước đây ông ta quả thực có hơi lạnh nhạt với Cảnh Từ, chủ yếu là bởi chuyện ngày xưa mẹ cậu làm quá buồn nôn, khiến ông ta không tự chủ được mà giận chó đánh mèo cậu.

Trước đó ông ta ngại mặt mũi, không muốn thừa nhận, nhưng giờ ông ta nghĩ thông rồi.

Chẳng phải là nói lời xin lỗi thôi sao? Còn có thể quan trọng hơn việc nhận về đứa con trai cầm huy chương vàng cấp Thế Giới?

Đều là đàn ông, cảm giác vợ đi quá giới hạn là như thế nào, Cảnh Từ đổi vị trí suy nghĩ một chút, chắc chắn có thể hiểu cho ông ta.

Ông Cảnh cởi cà vạt, đổi bộ đồ mặc ở nhà, sờ tay vào trong túi muốn lấy điện thoại ra gửi cho Cảnh Từ một tin nhắn. Ai ngờ vừa sờ vào mới phát hiện ra không biết ông ta bị trộm từ lúc nào.

Chẳng những mất điện thoại, ngay cả ví tiền không có bao nhiêu tiền cũng bị mất!

Những thứ khác thì không sao, mấu chốt là ngay cả thẻ ngân hàng và thẻ căn cước của ông ta đều đựng trong ví tiền, cái này mới phiền toái nhất.

Ông Cảnh tức đến xanh cả mặt, vội vàng bới tìm điện thoại khoảng thời gian trước thu từ chỗ Cảnh Miểu ra, gọi điện thoại báo mất thẻ căn cước và thẻ ngân hàng.

"Thật mẹ nó xui xẻo."

Ông Cảnh hung hăng mắng một câu, không đoái hoài tới chuyện của Cảnh Từ nữa. Tìm kiếm giấy tờ phải dùng để làm lại thẻ căn cước từ trên mạng xong, ông ta bắt đầu lục tung nhà lên, tìm sổ hộ khẩu.

Trước mắt ông ta đang chờ xin việc, vừa vặn có thời gian. Loại đồ vật ngồi chuyến tàu điện ngầm cũng sẽ bị kiểm tra như thẻ căn cước vẫn nên sớm bổ sung thì hơn.

Ông Cảnh lấy sổ hộ khẩu từ trong ngăn kéo ra, lúc chuẩn bị cầm đi ra ngoài, bỗng nghĩ tới một chuyện --

Mặc kệ như thế nào, Cảnh Từ đều phải trở về, dù sao hộ khẩu của cậu còn đang ở nhà.

Ông Cảnh bật cười, mở sổ ra.

Nụ cười trên mặt ông Cảnh bỗng nhiên cứng đờ.

Trên sổ hộ khẩu, tờ vốn thuộc về Cảnh Từ không biết có thêm một cái dấu đỏ nhỏ in ba chữ: Đã dời đi.

Lúc Cảnh Từ về đến tỉnh Đông Hải, đã sắp đến mười hai giờ trưa. Liên tiếp ngồi hai chuyến bay, tổng cộng mười lăm tiếng, cộng thêm chênh lệch múi giờ, cậu vô cùng mệt mỏi. Ăn xong bát mì bò Lan Châu làm cơm trưa, cậu lên lầu qua loa tắm rửa xong, liền ngã xuống giường ngủ thiếp đi.

Thân thể mỏi mệt tới cực điểm, vốn cậu nên ngủ đến khi tự dậy thì thôi. Nhưng khi vào giấc, Cảnh Từ lại nằm mơ.

Giống mấy lần trước, giấc mơ lần này vẫn kéo dài từ giấc mơ trước.

Hệ thống kia hứa hẹn với Doanh Kiêu, chỉ cần linh hồn của cậu dưỡng khỏe mạnh tại dị giới, sẽ tự động quay về.

Nhưng nó lừa Doanh Kiêu.

Nó chỉ đưa đi một phần linh hồn của cậu, lén lút để lại một phần nhỏ. Cho nên linh hồn của cậu mãi mãi sẽ không khỏe mạnh lại được, gần như cắt đứt khả năng trở về.

Mà Doanh Kiêu không chờ được cậu, lại chờ đến thời gian quay ngược lại.

Vì để cho Kiều An Ngạn leo lên, thu hoạch được nhiều năng lượng hơn, hệ thống tiêu hao phần lớn năng lượng đang có, làm cho tuyến thời gian của cả thế giới lùi về năm lớp mười, lúc bọn họ mới gặp được nhau.

Kí ức của người duy nhất còn nhớ kỹ cậu trên thế giới lùi về quá khứ. Thế là, hình tượng học bá vừa giỏi vừa ngoan của cậu bị xóa sạch sẽ. Thay vào đó, là Cảnh Từ bị Kiều An Ngạn lấy đi hết thảy, trở nên ngơ ngơ ngác ngác, không có chí tiến thủ.

Lúc này, Cảnh Từ cuối cùng hiểu ra, chưa từng có nguyên chủ gì, đó chính là cậu. Cơ thể của cậu, bố của cậu, ngay cả trường học cũng là của cậu.

"Doanh Kiêu chính là bạn trai cũ của tôi, chúng tôi sớm muộn gì cũng quay lại."

"Mày mới không biết xấu hổ!"

"Anh ấy có để ý đến tao không thì liên quan gì đến mày? Cút sang một bên."

Một phần nhỏ linh hồn không được nuôi dưỡng kia quên đi lý tưởng của cậu, quên mất kế hoạch của cậu, thậm chí quên luôn môn toán mình thích nhất, lại duy nhất nhớ kỹ Doanh Kiêu.

Bạn trai cũ.

Doanh Kiêu đúng là bạn trai cũ của cậu.

Có điều, không phải bạn trai đã chia tay, mà là bạn trai cả đời trước của cậu.

Cảnh Từ đột nhiên ngồi dậy, đỏ mặt dựa vào đầu giường.

Hệ thống tự cho là nắm được nhân tính một cách rõ ràng, cố ý đưa cậu đã mất đi tất cả ưu điểm đến bên cạnh Doanh Kiêu. Sau khi xác định chắc chắn Doanh Kiêu không có khả năng thích cậu, nó đắc ý mang một Kiều An Ngạn rập khuôn theo cậu tới.

Thế là xảy ra những chuyện cậu thấy trong quyển tiểu thuyết tại một thế giới khác.

Kiều An Ngạn mang bàn tay vàng sống lại vào năm học lớp mười một, dùng tốc độ nhanh không thể tưởng được vả mặt nghịch tập, leo lên vị trí đầu toàn khóa.

Nhưng hệ thống một lần nữa tính sai.

Nó có thể trợ giúp Kiều An Ngạn cướp đi việc học của cậu, thầy giáo của cậu, bạn bè của cậu. Nhưng dù có dùng tất cả biện pháp, cũng chẳng thể cướp được bạn trai của cậu.

Dù đã mất đi ký ức, nhưng bởi vì Doanh Kiêu từng tự tay đưa linh hồn của cậu đến một thế giới khác, lại trải qua việc Kiều An Ngạn bắt chước cậu để tiếp cận hắn, nên theo bản năng, hắn chán ghét tất cả những người giống cậu liều mình đến gần hắn.

Người Doanh Kiêu thích không phải một Cảnh Từ học giỏi, được thầy cô bạn bè chúng tinh phủng nguyệt*, Doanh Kiêu thích toàn bộ con người cậu.

(*Chúng tinh phủng nguyệt (众星捧月): chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng. 

Ưu điểm và khuyết điểm, tất cả mọi thứ. Thiếu một chút, nhiều một chút đều không được.

Cảnh Từ bụm mặt, nước mắt không ngừng rơi.

Cho nên, lần thứ hai, Kiều An Ngạn lại thất bại. Sự nghiệp đi đến đỉnh, tình cảm trái lại không hề có tiến triển, gã vẫn không thể thay thế cậu, trở thành nhân vật chính của thế giới này.

Hiện tại cậu đã trở lại.

Mặc dù còn chưa biết nguyên nhân khiến cậu quay về, nhưng cậu đã hoàn toàn không còn chịu ảnh hưởng bởi Kiều An Ngạn, một lần nữa đoạt lại thế giới của cậu cùng Doanh Kiêu.

Cảnh Từ đột nhiên nhảy xuống giường, bởi vì quá gấp gáp nên cậu không cẩn thận vấp chân. Cậu muốn gặp Doanh Kiêu, hiện tại liền muốn, một phút cũng không thể chờ được!

Người từ trước đến nay mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng đến mức ngay cả dây giày cũng phải đối xứng lúc này đầu bù tóc rối, cổ áo ngủ nhét một nửa bên trong, tay áo một dài một ngắn.

Nhưng Cảnh Từ chẳng để ý gì nữa, ngoài Doanh Kiêu ra, trong đầu cậu không thể chứa được bất kỳ thứ gì khác.

Mà lúc này, tại Thực Nghiệm Tỉnh, Doanh Kiêu lại bắt đầu lướt video và báo mạng về Cảnh Từ.

Cảnh Từ đang thổ lộ với hắn, thổ lộ ngay trước mặt toàn thế giới.

Nhận tri này làm Doanh Kiêu vui vẻ đến mức khó tự kiềm chế nổi, hắn thậm chí muốn lập tức tìm ra phóng viên trong video, để anh ta cũng phóng vấn hắn một hồi. Nói thẳng vào mặt những cư dân mạng đang gào khóc muốn làm bạn gái Cảnh Từ kia, định nghĩa thực sự của cực hạn trên tờ giấy kia có ý nghĩa gì.

【 Dù có cho tôi toàn bộ thế giới, tôi cũng sẽ chỉ ở bên cạnh anh. 】

Trong đoạn văn này, rõ ràng hắn nhận biết từng chữ một, nhưng kết hợp cùng với nhau, chúng như thể có ma lực, khiến hắn chỉ cần nghĩ thôi cũng đã cảm thấy tim đập nhanh, máu sôi trào.

Khóe môi Doanh Kiêu dương thật cao, lại một lần ấn nút phát lại.

Bên cạnh, Trịnh Khuyết tình cờ liếc nhìn màn hình điện thoại di động của hắn, cậu ta lập tức bị chua đến ê răng. Hết nhịn lại nhẫn, cuối cùng không nín được: "Anh Kiêu, vừa vừa phai phải thôi. Chẳng phải chỉ là một cuộc phỏng vấn thôi sao, mày có cần phải xem đi xem lại đến mức đấy không?"

Giờ Hà Chúc không bỏ qua bất kỳ cơ hội chế giễu Doanh Kiêu nào, nghe vậy cậu chàng lập tức tiếp lời: "Lão Trịnh, mày không hiểu, đây chính là sự tịch mịch của lão lưu manh không ổ."

Hai người liếc nhau, cười ha ha.

Doanh Kiêu lấy tai nghe xuống, ánh mắt chậm rãi quét một vòng trên người bọn họ, ngay cả Bành Trình Trình vẫn luôn im miệng không lên tiếng đều không buông tha.

Còi báo động trong lòng bọn họ lập tức reo vang, chưa kịp chạy trốn, đã nghe thấy Doanh Kiêu nói: "Chúng mày biết cực hạn hàm số không?"

Trịnh Khuyết đầu óc thẳng, nhanh mồm, vô ý thức đáp: "Xin lỗi, tao chỉ biết Thử thách cực hạn*."

(*Thử thách cực hạn: một chương trình tạp kỹ chiếu trên truyền hình Trung, các bạn có thể tìm trên bác Gồ nhé, có kênh trên Youtube sub đó.)

"Biết ngay là chúng mày không biết." Doanh Kiêu đặt di động lên bàn: "Cho nên chúng mày nghe không hiểu ý của Cảnh Từ."

Hà Chúc lườm hắn: "Có ý gì, chẳng phải anh Từ đang giải thích toán học cho phóng viên sao?"

Thân thể Doanh Kiêu ngửa ra sau, khẽ cong môi: "Không, cậu ấy đang thổ lộ với tao, chúng mày..."

Doanh Kiêu đột nhiên im lặng.

Ngay khoảnh khắc Cảnh Từ hoàn toàn loại bỏ ảnh hưởng của Kiều An Ngạn đối với cậu, đầu óc Doanh Kiêu "ong" lên, bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều nội dung.

Từng cảnh tượng trôi qua như chiếu phim, không ngừng hiện lên trong đầu hắn. Có hắn và Cảnh Từ lần đầu gặp mặt lúc lớp mười, có lần đầu tiên bọn họ nắm tay, nụ hôn đầu tiên, còn có bọn họ cùng nhau vào đại học...

Doanh Kiêu đứng phắt dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của đám Hà Chúc, hắn bước nhanh ra khỏi phòng học.

Hắn nhớ lại, hắn nhớ lại tất cả.

Đời trước mơ hồ trong miệng Kiều An Ngạn, cả kết cục giữa hắn và Cảnh Từ mà chỉ có một mình cậu biết, lại không thể mở miệng nói ra với hắn...

Doanh Kiêu không biết tột cùng mình về đến nhà bằng cách nào, lúc hắn phản ứng lại, hắn đã đứng trước cửa nhà.

Nhịp tim kịch liệt như muốn áp đảo tiếng hít thở thô nặng, hắn dùng sức lau mặt, đang định mở cửa, cửa liền mở ra từ bên trong.

Cảnh Từ đang ngơ ngác đứng ở nơi đó, nước mắt giàn giụa: "Anh."

Lúc trước tiễn cậu đi hắn đau đớn biết bao nhiêu, giờ gặp lại hắn thấy may mắn và kích động bấy nhiêu.

Hốc mắt Doanh Kiêu đỏ lên, một tay kéo Cảnh Từ vào trong lòng, nổi điên hôn lấy cậu, xoa nắn cậu.

Người này vượt qua hai thế giới, trải qua mấy lần thời gian thiết lập lại, bây giờ cuối cùng quay về bên cạnh cậu.

Doanh Kiêu ôm lấy khuôn mặt Cảnh Từ, nặng nề nhìn cậu: "Em yêu, chào mừng trở về."

Kí ức của anh không ghi dấu bóng hình em, nhưng trong tim anh, em vẫn luôn ở đó.

Em không đến, anh vẫn cố chấp trông coi thế giới của chúng ta, trong vòng lặp thời gian vô hạn kia, anh vẫn luôn tìm, vẫn luôn chờ.

Nếu như em đến, như vậy anh nhất định sẽ nhận ra em từ cái nhìn đầu tiên.

Sau đó yêu em, bảo vệ em, nâng thế giới của em trong lòng bàn tay, một lần nữa tặng cho em.

-------------

Tác giả có lời muốn nói: Kịch bản còn có một chút nữa phải viết ~ về việc Cảnh Từ trở về... Mọi người đừng nóng vội nha ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play