Editor: Lilac | Beta-er: lnc
Ánh mắt Doanh Kiêu rung động, nhìn chằm chằm quyển sổ nhỏ không chớp mắt, hô hấp theo bản năng hơi ngừng lại, tựa như sợ mình sẽ vô tình quấy rầy vật trong tay vậy.
Hắn không nhìn lầm đúng không? Cảnh Từ chuyển khẩu sang hộ khẩu nhà mình?
Trái tim hắn đập bình bịch, càng lúc nhịp tim càng nhanh. Hầu kết Doanh Kiêu khẽ động, hắn nhắm mắt lại rồi bất ngờ mở ra, tỉ mỉ xem lại lần nữa.
Không sai, không phải hoa mắt, cũng không phải tưởng tượng, từng dòng chữ nhỏ nhỏ được in ngay ngắn trên trang giấy...
Họ tên: Cảnh Từ
Chủ hộ hoặc quan hệ với chủ hộ: Em họ.
"Sổ hộ khẩu của anh em để trong giá sách phòng làm việc ấy."
"Em muốn nói với anh một tiếng để lúc nào cần thì tìm cho dễ."
Doanh Kiêu hít một hơi thật sâu, không nhịn được mà mắng thầm một câu.
Mình bị ngu hay gì? Lúc đấy Cảnh Từ đã ám chỉ đến mức này rồi mà mình chẳng phát hiện gì cả.
Rốt cuộc hắn đã bỏ lỡ bao nhiêu cơ chứ.
Bực bội do Cảnh Từ từ chối nhận quà bỗng chốc tan thành mây khói, Doanh Kiêu ôm sổ hộ khẩu vào ngực, một lúc lâu sau hắn đột nhiên thấp giọng cười một tiếng rồi nhanh chóng bước ra cửa.
Cảnh Từ trong phòng khách chờ mãi mà vẫn không thấy Doanh Kiêu quay lại, nhất thời có hơi nóng nảy.
Cậu thực sự muốn xem ảnh hồi nhỏ của Doanh Kiêu, chắc chắn sẽ là một cậu nhóc phách lối cực kì, ngày nào cũng kiêu ngạo như ông cụ non, vừa mở miệng là có thể khiến mấy đứa nhóc khác khóc nhè.
Nghĩ một hồi, Cảnh Từ thấy như vậy cũng đáng yêu muốn chết đi được. Cậu nhịn rồi lại nhịn nhưng cuối cùng vẫn không kìm được lòng mình mà bước đến cửa thư phòng.
Tay vừa chạm vào nắm cửa thì cánh cửa màu trắng trước mặt đã bất ngờ bị mở ra từ bên trong. Doanh Kiêu xuất hiện trước mặt trong chớp nhoáng. Cảnh Từ hơi ngẩn ra, vô thức nhìn tay hắn: "Ảnh chụp..."
Giọng nói của Cảnh Từ chợt im bặt.
Tay Doanh Kiêu siết lấy eo cậu, bất ngờ ôm cả người cậu lên, để cậu dựa vào tường.
Bất chợt mất đi trọng lực khiến Cảnh Từ theo phản xạ vòng tay ôm cổ Doanh Kiêu. Chưa đợi cậu kịp phản ứng lại, một nụ hôn tựa như sấm rền gió cuốn đáp xuống môi cậu.
Doanh Kiêu dùng sức mà hôn, hơi thở nóng rực, tiến quân thần tốc cạy mở khớp hàm cậu, tựa như muốn nuốt trọn lấy người trước mặt này.
Cảnh Từ bị hắn hôn đến mềm cả người, phần eo lại không có lực chống đỡ. Cậu sợ ngã nên không thể không quấn chặt lấy Doanh Kiêu, thoạt trông như là thuận theo đưa mình đến trước mặt hắn vậy.
"Bé cưng," Doanh Kiêu thoáng tách khỏi môi cậu, lồng ngực phập phồng kịch liệt, thở gấp nói: "Anh thấy sổ hộ khẩu rồi."
Cuối cùng hắn cũng phát hiện ra rồi à.
Cảnh Từ thầm vui vẻ nhưng cũng có chút ngượng ngùng.
"Nếu anh không phát hiện ra thì em định chờ đến khi nào sẽ nói cho anh biết?" Doanh Kiêu cúi đầu hôn nhẹ lên cổ cậu, tựa như khó kìm được suy nghĩ muốn xé toạc quần áo cậu trong lòng mình: "Sao lại muốn chuyển về nhà anh?"
Cảnh Từ bị hắn chọc cho hơi ngưa ngứa, gương mặt cậu đỏ bừng, tim đập nhanh như trống, khép môi mở miệng hồi lâu mới nặn ra được một chữ: "...Anh."
"Ừm?"
"Em..." Cảnh Từ hơi nghiêng đầu, để hắn hôn dễ hơn chút: "Em không muốn một mình lập môn hộ..." Cậu khẽ nuốt nước miếng, giọng nói còn hơi run run: "Em chính, chính là muốn cùng chung một cuốn sổ hộ khẩu với anh."
Sau khi nói xong, dường như Cảnh Từ không dám nhìn thẳng vào Doanh Kiêu nữa.
Đây có lẽ là lời thẳng thừng nhất, xấu hổ nhất mà cậu có thể nói ra.
Muốn viết tên lên cùng một cuốn sổ hộ khẩu với Doanh Kiêu, muốn cùng hắn trở thành người một nhà. Dù về mặt pháp luật không được công nhận nhưng trong lòng cậu, giữa hai người chính là kiểu quan hệ thân mật nhất.
Hơi thở Doanh Kiêu như khựng lại.
Đứa ngốc này, hắn cho cái gì cũng không cần, nhưng lại lặng lẽ trao đi cả trái tim mình cho hắn.
Doanh Kiêu dường như không biết phải yêu cậu bao nhiêu cho đủ, hắn ôm lấy Cảnh Từ, dùng hết sức lực mình có để hôn lấy cậu.
Cả người Cảnh Từ nóng bừng bừng, ngượng đến mức đầu như bốc khói. Cậu tựa đầu vào lồng ngực Doanh Kiêu, cố nén ngượng, nói: "Anh, còn chưa tắm..."
"Anh biết, đừng động... đừng động!" Doanh Kiêu ấn cậu lại: "Em ngoan một chút, anh không chạm vào em."
Cảnh Từ ngước mắt nhìn hắn: "Không, không làm ạ?"
"Sao thế, Cảnh thần." Doanh Kiêu nhướng mày nhìn cậu với ánh mắt trêu ghẹo: "Chuyện đã hứa không thèm để trong lòng nữa à? Nói em tự làm cho anh xem, muốn nuốt lời hử?"
Cảnh Từ thấy trán hắn rịn mồ hôi, biết hắn không phải không muốn mà là sợ mình đau thì lập tức nói: "Chỉ đau một chút thôi, em nhịn được, thật đó anh."
"Em nhịn được," Doanh Kiêu hôn lên môi cậu một cái rồi thả cậu ra, đứng dậy kéo rèm cửa sổ lên: "Nhưng anh không nỡ."
Cảnh Từ ở bên hắn, có thể cười có thể vui, duy chỉ không được đau, dù chỉ một chút thôi cũng không được.
Sợ cậu thấy áy náy, Doanh Kiêu mở đèn mức sáng nhất. Ngồi bên mép giường, cố ý cười trêu: "Đánh giá thấp anh đúng không? Nói cho em biết nhé, chuyện này một khi đã bắt đầu thì không thể kết thúc trong vòng một, hai giờ đâu."
Cảnh Từ đỏ mặt, ngập ngừng: "Vậy, vậy thì em cũng chịu được."
Cậu không muốn để Doanh Kiêu phải kìm nén như vậy nữa, chỉ đau có một chút thôi, cũng không phải nhột, có gì đáng sợ đâu?
Doanh Kiêu bị cậu chọc đến mức muốn hóa cầm thú ngay lập tức, khó khăn lắm mới đàn áp được mớ suy nghĩ này kia trong lòng xuống, tới gần Cảnh Từ, ánh mắt nhìn nơi xương quai xanh xinh đẹp của cậu một lượt: "Ngoan như vậy à, vậy lát nữa anh nói thế nào chính là thế ấy?"
Hàng mi Cảnh Từ khẽ run, khẽ gật đầu.
Doanh Kiêu khẽ cười, ghé sát lại bên ta cậu, nhỏ giọng nói hai câu.
Cảnh Từ cúi đầu thật thấp, thuận theo động tác của hắn, khẽ giọng nói: "Tùy, tùy ý anh."
"Chỗ nào cũng được?"
"...Vâng."
Doanh Kiêu nhịn không nổi nữa, duỗi tay kéo cạp quần cậu một chút, trầm giọng như ra lệnh: "Cởi ra."
Dù chẳng đụng chạm gì nhiều nhưng tối đó hai người cũng náo loạn đến nửa đêm. Nhưng đồng hồ sinh học của Cảnh Từ trước giờ vẫn hoạt động rất tốt, 6 giờ sáng hôm sau vẫn tỉnh dậy. Học tới trưa, ăn trưa xong mới thực sự không chịu nổi nữa mà phá lệ đi ngủ trưa.
Nếu là ngày thường thì dù cậu có ngủ cả ngày Doanh Kiêu cũng không quấy rầy cậu nhưng hôm nay lại khác.
Liếc thấy cũng sắp ba giờ tới nơi, Doanh Kiêu nghĩ một hồi, vẫn đẩy cửa phòng ngủ ra.
"Bảo bối," hắn ngồi xuống bên mép giường, tiện tay lật lên một góc chăn, cọ nhẹ lên mũi cậu: "Rời giường thôi."
Cảnh Từ rất dễ thức, chỉ hơi cau mày chút rồi mở mắt, nhưng đầu óc vẫn chưa thể tỉnh táo ngay được, mơ màng gọi một tiếng: "Anh ơi?"
"Ừ." Doanh Kiêu đợi cậu tỉnh táo hơn rồi mới nói tiếp: "Dậy cùng anh đến một nơi trước đã, đến tối để em ngủ đủ giấc sau nhé."
Cảnh Từ vén chăn ra, đưa tay khẽ dụi mắt, nghi hoặc hỏi: "Đi đâu cơ?"
Doanh Kiêu liếc nhìn cậu một cái, phát hiện cậu mặc đồ ngủ chỉnh tề nghiêm trang mở tiếc nuối thu lại tầm mắt: "Mộ phần của mẹ anh."
Cảnh Từ ngồi bật dậy, cơn buồn ngủ cũng theo đó bay sạch, lắp bắp hỏi: "Mẹ, mẹ anh?"
"Ừ." Doanh Kiêu bị phản ứng của cậu chọc cười: "Kinh ngạc đến vậy làm gì? Đã là người viết tên trên cùng một quyển hộ khẩu rồi, ra mắt người lớn không phải là chuyện thường sao?"
Tuy nói, chẳng qua chỉ có thể đi thăm mộ nhưng Cảnh Từ vẫn không khỏi thấp thỏm. Cậu nhảy xuống giường, vừa tìm quần áo vừa nói: "Anh, sao anh không nói cho em biết trước chứ? Em chưa chuẩn bị gì cả..."
Doanh Kiêu cong khóe môi mỉm cười, dựa người vào ngăn tủ xem cậu bận tới bận lui, trêu chọc: "Em muốn chuẩn bị cái gì?"
Cuối cùng Cảnh Từ cũng tìm được một cái áo khoác màu đen, cậu đứng ngắm cái áo hồi lâu mới lấy ra đặt ngay ngắn trên giường, nghiêm túc nói: "Tiền giấy, tiền vàng gì đó."
"Có ngốc không chứ," Doanh Kiêu dùng điện thoại gõ nhẹ lên trán cậu: "Bây giờ nghĩa trang công cộng cũng không cho đốt giấy tiền nữa rồi, với lại bà ấy cũng không thích mấy thứ ám khói đó, chỉ cần một bó bách hợp trắng là được."
"À," Cảnh Từ thực sự chưa từng đi thăm mộ phần bao giờ, cũng chỉ nghe nói hoặc xem TV rồi biết vậy thôi, thấy hắn nói vậy thì gật đầu: "Vậy để em đi mua."
"Anh biết rồi." Doanh Kiêu bật cười: "Không tranh với em đâu."
Cảnh Từ chuẩn bị một hồi, soi gương thêm mấy lần đến khi xác nhận trên người mình không chỗ nào không ổn mới cùng Doanh Kiêu ra khỏi cửa.
Vừa đúng dịp lễ thanh minh ba ngày, lại đúng lúc chạng vạng thả đèn nên ở nghĩa trang công cộng người tới người đi nườm nượp. Doanh Kiêu dẫn theo Cảnh Từ vòng qua một đoàn người, đi thẳng về phía trung tâm, cuối cùng dừng lại trước một tấm bia mộ màu đen.
(*Tập tục thả đèn lồng cũng là một trong những hoạt động ý nghĩa luôn xuất hiện trong các ngày lễ lớn đất nước Trung Hoa. Trong Tết Thanh Minh, dù là ngày hay đêm người dân đều thả những chiếc đèn lồng gắn vào dây diều. Họ quan niệm rằng đem thả trên bầu trời tựa xa như hàng ngàn ngôi sao sáng lấp lánh.)
"Ở đây." Doanh Kiêu ngồi xổm xuống, lau qua tro bụi trên bia mộ một chút, khẽ cười nói: "Những năm trước con đều tới một mình, năm nay con đưa theo một người đến cho mẹ gặp một chút này."
"Em ấy tên là Cảnh Từ, sau này năm nào con cũng sẽ tới cùng với em ấy. Có phải em ấy rất đẹp đúng không? Con biết mẹ nhất định sẽ thích mà."
Lúc chưa hiểu chuyện, Doanh Kiêu cũng từng trách, thậm chí từng hận bà. Hận bà vì một tên khốn nạn mà vứt bỏ chính bản thân mình, cũng hận bà để mình thấy tận mắt cái chết của bà.
Nhưng sau này, khi hắn từ từ hiểu hơn về căn bệnh trầm cảm, những uất hận trong lòng ngày trước đều trở thành thương tiếc.
Không phải bà không quan tâm đến hắn, những thứ dưới danh nghĩa của chính mình kia đã chứng minh hết thảy. Bà chỉ đơn giản thực sự là không kiên trì được nữa nên mới đành phải lựa chọn rời đi.
Cảnh Từ ôm bó hoa bách hợp mà ngay cả Doanh Kiêu cũng không được phép chạm vào kia đặt xuống trước mộ rồi cung kính cúi vái ba lần.
Cậu không biết mẹ Doanh Kiêu trông như thế nào, cũng không biết nguyên nhân bà từ giã cõi đời này nhưng cậu vẫn cảm thấy biết ơn bà từ tận đáy lòng.
Biết ơn vì bà đã đưa Doanh Kiêu đến với cuộc đời này và nhờ có thế nên cậu mới gom đủ may mắn gặp được hắn.
Doanh Kiêu lẳng lặng nhìn tấm bia mộ kia, sau khi biết Cảnh Từ, hắn hiếm khi đánh nhau, cũng bắt đầu học tập chăm chỉ. Bây giờ cuộc sống của hắn phong phú, lại có cả Cảnh Từ luôn bên cạnh mình, hẳn là bà sẽ an tâm.
Doanh Kiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, chỉnh lại bó hoa bị gió thổi lệch, quay đầu nói với Cảnh Từ: "Đi thôi."
Cảnh Từ gật đầu, đi theo sau. Sau khi bước vài bước, cậu không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Rồi len lén đánh bạo gọi một tiếng "mẹ" trong lòng.
Sau khi gọi xong, cậu lại cảm thấy da mặt mình hơi dày, ngượng ngùng xoa mặt rồi bước nhanh hơn.
Trên đường quay về, Doanh Kiêu kể lại những góc tối trong chính ngôi nhà hắn, ngay cả nguyên nhân cái chết của mẹ cũng nói hết cho Cảnh Từ.
"Có phải vẫn luôn tò mò nguyên nhân anh sợ máu không? Chính là bởi cái đó." Doanh Kiêu bỏ thẻ tàu điện ngầm vào túi, bình thản nói: "Cơ mà bây giờ thì quen rồi."
Cảnh Từ đau lòng không thôi, cậu không biết phải an ủi Doanh Kiêu như thế nào, lại không muốn khiến hắn nhớ lại những chuyện thương tâm đó nữa. Cậu đành nắm lấy tay hắn, nghiêm túc nói: "Không sao, sau này em xem giúp anh."
Doanh Kiêu cong môi mỉm cười, khẽ bọc lấy tay cậu: "Ừ."
Lúc hai người ra khỏi ga tàu điện ngầm thì trời cũng tối rồi, hai người lại chưa ăn cơm.
Dù Cảnh Từ không kén ăn nhưng lại rất thích thịt cừu. Doanh Kiêu ngẩng lên nhìn một chút, nhớ đến nhà hàng Tây Bắc ở gần quảng trường có sườn cừu nướng không tồi nên dẫn Cảnh Từ qua đó.
Ai có ngờ vừa đi được nửa đường đã bị đám đông trước mặt chặn lại. Đám người chen chúc, chật cứng cả quảng trường.
"Làm cái gì vậy không biết?" Doanh Kiêu cau mày, xùy một tiếng: "Đều đứng hết ở đây, chẳng khác nào chống lũ."
Cảnh Từ cũng không biết, cậu trời sinh không có tâm tư tò mò hiếu kì gì cả, đang định nói với Doanh Kiêu không thì đổi sang tiệm khác ăn là được thì nghe thấy đôi tình nhân bên cạnh nói chuyện...
Bạn nam vỗ ngực nói: "Cục cưng em yên tâm, nhất định anh sẽ đoạt được bó hoa kia!"
Bạn nữ đỏ mặt nói: "Được."
Cảnh Từ nghe tới nghe lui một hồi mới hiểu, đằng trước có một đôi tình nhân vừa cầu hôn thành công, bạn gái kia muốn để bạn trai ném hoa hồng lúc cầu hôn ra, để mọi người đều ké chút hỉ khí.
Vậy nên, đàn ông con trai dẫn theo bạn gái ở đây đều điên cuồng liều mạng muốn chen lên muốn cướp hoa về tay. Cũng chẳng cầu gì khác, xin vía tốt là được.
"Anh, chúng ta đi..."
"Em đứng đây chờ anh." Doanh Kiêu nhét điện thoại vào tay cậu, để lại một câu rồi sải bước về phía trước.
Hắn đến vừa đúng lúc bạn gái kia ném hoa trong tay ra ngoài.
Một đám đàn ông con trai sôi nổi duỗi tay ra tranh, tôi đẩy ông một cái, tôi giẫm ông một cái, không ai nhường ai.
Ngay khi một người mặc tây trang, giày da với vẻ mặt mừng rỡ khi gần chạm vào hoa thì có cánh tay khác xuất hiện giữa không trung, nửa đường cướp mất bó hoa kia.
Doanh Kiêu dễ dàng rơi xuống tiếp đất, cười khiêu khích người đàn ông kia một cái rồi xoay người trở về.
Sau đó thẳng thừng nhét hoa vào lồng ngực Cảnh Từ dưới muôn vàn ánh mắt ghen tị soi mói của một đám con trai.
---
Tác giả có lời muốn nói: Đã sửa...
Anh Kiêu: Không biết bao giờ tôi với Cảnh Từ mới "hiểu tận gốc rễ"
Lúc trước đi ăn với bạn, gặp được một nam một nữ đứng ngoài vòng nến thâm tình nhìn nhau, bạn tôi kéo tôi lên.
Tôi: Không phải chỉ là búp bê hả, có gì hay mà nhìn?
Bạn tôi:...Bậy! Đó là người ta đang cầu hôn!