Editor: spring | Beta-er: lnc

Hai người căn thời gian rất chuẩn, quay về phòng học lúc lớp tự học buổi tối còn mười phút.

Cảnh Từ vừa vào cửa liền nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt, thậm chí mấy người có quan hệ không tệ với cậu còn lấy điện thoại ra chụp cho cậu mấy tấm.

Không phải do mọi người chơi điên rồi, chủ yếu là bởi sau khi Cảnh Từ vào đội tuyển quốc gia, cậu có thể coi là truyền kỳ trong giới học sinh tỉnh Đông Hải. Từ giữa trưa hôm qua công bố danh sách xong, tin tức trên mạng liên quan đến cậu chưa từng dừng lại.

Học sinh lớp 11-7 đều có cảm giác cùng chung vinh dự - việc này vừa lên báo, lập tức share khắp nơi rằng đây là bạn cùng lớp/bạn bè/ngồi đằng trước/ngồi đằng sau của tôi.

Giống như là có quen biết minh tinh vậy, đương nhiên phải lưu lại nhiều ảnh chụp nhất có thể, sau này trò chuyện với người khác cũng có đề tài. Bằng không thì đến lúc tốt nghiệp trung học, mỗi người một nơi, có thể gặp lại không cũng là vấn đề.

Mặc dù trong lòng Doanh Kiêu không quá thoải mái việc Cảnh Từ bị một đống người vây quanh, bị nhìn bằng ánh mắt nóng bỏng như vậy, nhưng hắn muốn để Cảnh Từ được hưởng thụ cảm giác bị người khác sùng bái này, nên gắng gượng kiềm chế lại.

Đến tận khi tên Ngô Vĩ Thành không có ánh mắt kéo mấy người lại gần để nâng Cảnh Từ lên bằng được, Doanh Kiêu mới lạnh mặt đẩy cậu ta sang một bên: "Gào cái gì, lão Lưu đến kìa."

Ngô Vĩ Thành là thẳng nam sắt thép chân chính, nghe vậy kiên định đáp: "Không sao cả anh Kiêu, tao không sợ!"

Doanh Kiêu mỉm cười nhìn cậu ta: "Ồ, vậy mày có sợ bị tao đánh không?"

Ngô Vĩ Thành giật nảy mình, hoàn toàn không rõ mình đã chọc phải giáo bá lúc nào, đành rụt vai lại, bấy giờ Cảnh Từ mới có thể quay về chỗ ngồi.

Doanh Kiêu ném hộp crepe xoài*còn lại cho đám Hà Chúc, ngồi xuống chỗ của Lý Trụ, cười khẩy: "Cho bọn họ chút mặt mũi."

*Bánh crepe xoài:

Tên Hà Chúc xấu xa này, hoàn toàn không hiểu đạo lý cắn người miệng mềm*, vừa chia bánh crepe cho Bành Trình Trình và Trịnh Khuyết vừa hả hê nói: "Có một số người mặt ngoài thoạt nhìn ngăn nắp xinh đẹp, trên thực tế sau lưng là vại dấm đổ ngang."

(*Cắn người miệng mềm bắt người ngắn tay: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn, tương đương câu "Ăn của chùa phải quét lá đa" bên mình đó.)

Doanh Kiêu liếc mắt nhìn cậu ta, thản nhiên đáp lại: "Xét thấy mày FA từ trong bụng mẹ, coi như mày đúng."

Hà Chúc: "..."

Hà Chúc nhét toàn bộ miếng crepe xoài vào trong miệng, nhai nhai rồi cười lạnh: "Tao yêu sự độc thân này đó, sao nào?"

"Sao đâu." Doanh Kiêu lười biếng chống cằm, cong môi: "Cố lên, mười năm hay hai mươi năm sau đều phải kiên trì với sở thích của mình đó. Yêu hay không yêu không quan trọng, kết hôn hay không cũng không sao cả, quan trọng nhất chính là duy trì cá tính của mình."

Hà Chúc: "..."

Lúc đó cậu ta đã bao nhiêu tuổi rồi, hắn đang rủa cậu ta quay tay cả đời hả?

Hà Chúc tức đến xanh mét cả mặt mày, lôi chỗ crepe còn lại ra, ném hộp về phía hắn: "Mày câm miệng cho tao!"

Doanh Kiêu dễ dàng tiếp được, tiện tay nhét vào túi rác, không trêu chọc cậu ta nữa. Hắn chuyển sang Cảnh Từ, nói khẽ: "Hai ngày này đừng đi học nữa, đã mệt mỏi trong thời gian dài như vậy rồi, xin phép nghỉ ngơi vài ngày đi?"

Từ vòng tuyển chọn đầu tiên Cảnh Từ đã gầy đi không ít, vẫn luôn không béo lại. Lần này còn hơn thế, cằm nhọn hoắt cả ra. Thi đấu quốc tế ngay vào tháng bảy, Doanh Kiêu biết thời gian của cậu còn ít mà nhiệm vụ thì nặng, nhưng vẫn không nhịn được mà đau lòng cậu.

Cảnh Từ hơi do dự, không nói chuyện.

"Cũng không nhiều lắm đâu, chỉ mấy ngày thôi." Doanh Kiêu thấy thế, lại khuyên nhủ: "Ngủ một giấc thật ngon, bù hết cho những ngày thiếu ngủ trước đó, bằng không thì cơ thể chịu không nổi đâu."

Hiện tại trạng thái của Cảnh Từ quả thực không hề tốt cho lắm, từ thân thể đến tâm lý đều vô cùng mệt mỏi. Cậu ngẫm nghĩ, cắn răng hạ quyết tâm: "Vậy thì xin nghỉ hai ngày."

Doanh Kiêu khẽ giật mình, bật cười: "Được."

Nhìn tư thế này của Cảnh Từ, ai không biết còn tưởng rằng cậu muốn nghỉ hai mươi ngày cơ đấy.

Chuông còn chưa vang, học sinh lớp 11-7 đều ngồi nói chuyện phiếm lướt điện thoại. Doanh Kiêu nhìn chung quanh, thấy không ai để ý đến bọn họ, thấp giọng nói: "Đêm nay về nhà với anh?"

Cảnh Từ không đồng ý ngay, cậu xoắn xuýt một hồi, lắc đầu nói: "Thôi, để em ở ký túc xá đi."

Mặc dù bây giờ khi Doanh Kiêu chạm vào cậu, cậu chỉ hơi đau một chút thôi, nhưng mỗi lần Doanh Kiêu ở chung với cậu, hắn vẫn cực kỳ quan tâm đến cậu. Ngoài nụ hôn bên cạnh bồn hoa vừa rồi, hai người không hề tiếp xúc gì thêm.

Trong nhà chỉ có một cái giường, cậu đến thì Doanh Kiêu ngủ chỗ nào?

Nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu, Doanh Kiêu dùng bút nhẹ nhàng gõ một cái lên trán cậu: "Ghế sô pha rộng như vậy, không chứa nổi anh hả?" Sợ Cảnh Từ vẫn không đồng ý, hắn nhướng mày cười cười: "Sao hả Cảnh thần, ghét bỏ bạn trai cũ rồi?"

Cảnh Từ từ trước đến nay luôn luôn ngoan ngoãn với Doanh Kiêu, ngay cả mấy lời nói tục của hắn đều có thể chịu đựng ngượng ngùng nghe theo, nghe câu nói này, cậu nhíu mày phản bác lần đầu tiên: "Anh, anh đừng nói lung tung."

Trong lòng Doanh Kiêu mềm nhũn, xin lỗi cậu: "Do anh sai rồi, đầu óc bị nước vào."

Cảnh Từ cụp mắt: "Không có việc gì."

Doanh Kiêu nói không hề sai, nhưng cậu mới là người không thích nghe.

"Vậy em có đến không?" Doanh Kiêu xích lại gần, mềm giọng nói: "Thật ra còn rất nhiều phòng khác, rất nhiều luôn, mấy căn phòng đều có, nhưng anh muốn ở cùng một chỗ với em."

Thứ Cảnh Từ không chịu nổi nhất chính là việc Doanh Kiêu đè thấp giọng nói chuyện với cậu như vậy, đầu óc cậu còn chưa kịp phản ứng, miệng đã tự động đồng ý: "Được."

Doanh Kiêu cười, không nói thêm gì nữa, đứng dậy nhường chỗ cho Lý Trụ.

Hai người bọn họ đã thương lượng xong, thầy Lưu liền đến nói cho Cảnh Từ ngày mai cậu cần phải phối hợp với lãnh đạo trường học để chụp mấy tấm hình, sau đó còn phải tiếp nhận mấy cuộc phỏng vấn ngắn gọn, để cậu chuẩn bị tâm lý trước.

Hiện tại đã là cuối tháng ba, đến tháng sáu sẽ thi cấp ba, đã đến lúc cần phải chuẩn bị tuyên truyền cho hoạt động tuyển sinh. Những năm qua, Thực nghiệm tỉnh toàn dùng số liệu thi lên đại học, thầy giáo phụ trách chiêu sinh đã làm đến ngán, các phụ huynh cũng nhìn phát chán rồi.

Nhưng năm nay không giống vậy, Cảnh Từ chính là một tấm chiêu bài sống, không dùng thì quả thực là đang lãng phí tài nguyên.

Thầy Lưu đã nói vậy rồi, lời xin nghỉ phép của Cảnh Từ không nói ra được. Trường học đối xử tốt với cậu, mặt nào cũng đều cho cậu sự trợ giúp rất lớn, cho nên, trong phạm vi khả năng của mình, cậu rất vui lòng phối hợp với sự sắp xếp của trường học.

Ngược lại là Doanh Kiêu, hắn biết xong suýt chút nữa lao ra ngoài tìm thầy Lưu, may bị Cảnh Từ nói hết lời cản lại.

Thế là, kết thúc tập huấn, Cảnh Từ lại lao vào vòng bận rộn mới.

Không nói đến việc ngày ngày phải chụp ảnh chung với đủ các loại người, đủ loại hình thức phỏng vấn cũng theo nhau mà đến, dùng lời nói của Trịnh Khuyết chính là: "Ở tỉnh của chúng ta, giờ anh Từ chẳng khác gì minh tinh cả."

Mà ngay lúc Cảnh Từ lấy được thành tích xa xỉ, được trăm ngàn người chú ý, Kiều An Ngạn lại một lần nữa đi lên con đường xưa đời trước.

Ban đầu, khi một lần nữa tiếp xúc với đánh bạc qua mạng, gã còn luôn luôn nhắc nhở mình, không dễ gì được sống lại một lần, đời này gã tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ.

Chỉ là sau khi thắng được vài bữa, Kiều An Ngạn liền dần dần đánh mất lòng cảnh giác. Dù sao tiền trong tay đều không phải của mình, thắng thì kiếm được, thua cũng không đau lòng, chơi nhiều mấy ván thỏa mãn một chút cũng không sao cả.

Nhưng gã ta nào có lý trí được như vậy. Đến cuối cùng, chẳng những tiền thắng ban đầu mất hết, mà vì góp tiền đánh bạc, gã còn dính đến vay tiền qua mạng.

Người chỉ cần hơi có đầu óc một chút sẽ không bao giờ đụng đến loại hình vay tiền này. Nhưng Kiều An Ngạn đã thua đỏ mắt rồi, hoàn toàn không quan tâm nhiều như vậy, thế cho nên càng ngày càng nợ nhiều tiền...

Mặc dù gã sống hai đời, nhưng tinh thần trách nhiệm lại chẳng luyện được bao nhiêu. Nhìn số tiền nợ trên màn hình điện thoại di động, lại nghe từng tiếng uy hiếp đòi nợ, gã vứt xuống hết thảy trực tiếp chạy trốn.

Thế là, sau tin Cảnh Từ vào đội tuyển quốc gia, Kiều An Ngạn lại tạo ra một tin chấn động trong Thực nghiệm tỉnh.

"Đù! Gã thật sự đi đánh bạc!" Trịnh Khuyết không dám tin quay sang nhìn Bành Trình Trình: "Lão Bành, vẫn là mày trâu bò!"

Bành Trình Trình mở to mắt nhìn cậu ta một cái: "Là người thì có thể đoán được."

Trịnh Khuyết không phải là người: "..."

Hiện tại Trịnh Khuyết không có tâm tư cãi nhau với cậu ta, ngọn lửa hóng chuyện đang đốt cháy hừng hực cả người của cậu chàng: "Tao vẫn không rõ ràng lắm, lúc ấy gã thắng nhiều như vậy, sao lại không biết thu tay lại chứ?"

Doanh Kiêu ngồi cạnh cười lạnh một tiếng, với loại người không chịu được cám dỗ như Kiều An Ngạn, sao có thể hiểu được thế nào là chừng mực.

Thật ra hắn chẳng làm cái gì cả, chỉ tìm một người nói mấy lần thắng bao nhiêu tiền ở trước mặt gã ta mà thôi. Ai dè dùng miếng mồi lộ liễu như vậy mà cũng câu được con cá lớn.

"Cược đến đỏ mắt rồi chứ sao." Hà Chúc vừa ăn que cay vừa nói: "Chẳng phải trong nước có ông chủ tịch công ty điện thoại di động gì đó cũng thua một trăm triệu sao?"

"Đỉnh thật." Trịnh Khuyết lấy một cái que cay từ chỗ của cậu ta, thở dài: "Tao không hiểu lắm suy nghĩ của bọn dân cờ bạc."

Chuyện của Kiều An Ngạn bị bàn tán sôi nổi trong trường học suốt hai ngày, rồi dần dần lắng xuống.

Sắp đến kỳ nghỉ cuối tháng, lần này còn trùng với Tết thanh minh nên được nghỉ hẳn ba ngày. Ai ai cũng mong ngóng được về nhà, nhưng cũng chả liên quan đến hắn, cùng lắm là cảm thán vài câu liền bỏ qua chuyện này.

Đến tối, Doanh Kiêu rốt cuộc dẫn Cảnh Từ về nhà.

"Đợi chút em tắm rửa rồi đi ngủ luôn đi, đừng đọc sách nữa." Doanh Kiêu ngồi trên sofa, nhìn khuôn mặt nhỏ gầy gầy của cậu, bất mãn nói: "Sao thầy cô trường chúng ta nhiều chuyện thế không biết, không thấy em mệt mỏi thế nào rồi à."

"Vẫn còn ổn mà anh." Cảnh Từ đặt cặp sách gọn gàng sang một bên, an ủi Doanh Kiêu: "Chỉ là chụp mấy tấm hình, đứng tạo dáng xíu, anh, anh đừng lo lắng quá."

Ảnh chụp? Doanh Kiêu đột nhiên nghĩ đến, hắn còn đang nợ Cảnh Từ ít đồ.

"Em yêu." Doanh Kiêu híp mắt lại, dịch đến bên cạnh Cảnh Từ: "Chẳng phải em muốn ảnh "hở hang" của anh sao? Anh lấy cho em xem nhé?"

Rõ ràng là ảnh khi còn bé, hắn lại muốn nói mập mờ như vậy.

Mặt Cảnh Từ nóng lên, cậu cúi đầu muốn che giấu một chút, nhưng lại không nhịn được hơi hơi chờ mong.

Doanh Kiêu khi còn nhỏ đó.

Có thể sẽ béo hơn hiện tại một chút, nói không chừng sẽ là một Doanh Kiêu tròn vo. Nhưng các đường nét trên khuôn mặt của hắn đẹp như thế, dù như thế cũng chắc chắn là bé trai đẹp mắt nhất.

Nghĩ đến đây, trái tim Cảnh Từ nhất thời trở nên mềm như bông. Cậu gật đầu, nhỏ giọng giục: "Vậy, vậy anh mau đi lấy đi."

Ban đầu Doanh Kiêu vốn không muốn ăn hiếp cậu, nhưng thấy cậu như vậy trong lòng lại ngứa ngáy. Hắn liếm liếm môi, hạ giọng nói: "Có qua phải có lại, em xem anh xong thì có phải cũng nên để anh nhìn em không?"

Cảnh Từ là một đứa nhỏ đơn thuần, nghe vậy đàng hoàng nói: "Em không có ảnh hồi bé đâu."

"Ai muốn xem cái đó?" Doanh Kiêu nhướng mày, trong ánh mắt nghi hoặc của Cảnh Từ, hắn nhẹ nhàng thì thầm vào tai cậu: "Không có ảnh khỏa thân, vậy xem bản người thật cũng được."

Khuôn mặt Cảnh Từ chợt đỏ rực.

"Em yêu." Doanh Kiêu xích lại gần cậu, ép hỏi: "Có được không?"

Trái tim Cảnh Từ đập thình thịch, miệng lưỡi khô khốc. Dù đã thích Doanh Kiêu lâu rồi, cậu vẫn hơi không quen mấy lời cợt nhả của hắn.

Nhưng cậu quá thương Doanh Kiêu, cậu muốn để Doanh Kiêu vui vẻ, dùng phương pháp gì cũng được, chỉ cần cậu có thể làm được.

Cảnh Từ không dám ngước mắt, cậu cố nén sự ngại ngùng, nói nhẹ gần như không thể nghe thấy: "Được."

Cậu càng ngoan, Doanh Kiêu lại càng muốn giở trò xấu xa.

"Vậy tối nay..." Hô hấp Doanh Kiêu nặng hơn, được một tấc lại muốn tiến một thước: "Tự em cho anh xem có được không?"

Nghe vậy, ngay cả cổ của Cảnh Từ cũng đỏ lự, cậu cúi thấp đầu, hồi lâu sau mới nhẹ giọng đáp: "Vâng."

Thật ra Doanh Kiêu chỉ muốn trêu chọc cậu, ai biết cậu lại đồng ý thật.

Phúc lợi nhặt được, không cần quá phí. Doanh Kiêu bật người dậy, để lại một câu: "Anh đi tìm ảnh chụp." Sau đó liền nhanh chân đi vào phòng sách.

Khi còn bé, mẹ hắn chụp cho cậu không ít ảnh chụp. Sau này mẹ hắn qua đời, Doanh Kiêu rất ít lấy những tấm ảnh này ra, cũng không nhớ rõ để chúng ở chỗ nào.

"Đù, lúc không cần tìm thì ngày nào cũng thấy, giờ muốn tìm lại chẳng thấy đâu." Doanh Kiêu hùng hùng hổ hổ ném quyển hộ khẩu lên mặt bàn, tiếp tục tìm kiếm trong giá sách.

Hắn không cẩn thận ném hơi mạnh tay, một quyển giấy chứng nhận quyền tài sản màu đỏ rơi từ trên xuống.

Doanh Kiêu giật mình, giấy chứng nhận bất động sản của hắn đều đặt ở chung một chỗ, cho nên đây là căn nhà hắn tặng cho Cảnh Từ? Nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, Doanh Kiêu phì cười, không nhịn được mà mở ra.

Khi thấy người đang giữ quyền sở hữu nhà ở, Doanh Kiêu lập tức ngẩn người.

Tên trên đó không phải Cảnh Từ, mà là hắn.

Nhớ đến khoảng thời gian bận rộn đó của Cảnh Từ, ngón tay Doanh Kiêu nắm thật chặt, đột nhiên hiểu ra tất cả. Ban đầu cậu vốn đã không muốn nhận căn nhà này, nhưng lại không tiện từ chối ngay trước mặt mình, cho nên đã lén lút giấu hắn một lần nữa sang tên lại nhà ở.

Doanh Kiêu hít thở sâu, Cảnh Từ nhất định phải phân chia rõ ràng với hắn như vậy sao?

Là do quan hệ hiện tại của hai người bọn họ còn chưa đủ thân mật hay như thế nào? Doanh Kiêu phiền muộn, cầm hộ khẩu lên, đang định thả về chỗ cũ thì vô thức mở ra. Hắn nhíu mày, đang chuẩn bị khép lại...

Đôi mắt Doanh Kiêu lập tức trợn to.

Trên hộ khẩu, cột họ tên ở trang thứ hai vốn nên trắng tinh giờ đây lại được in hai chữ cực kỳ rõ ràng –

Cảnh Từ.

-------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Sổ hộ khẩu: Đậu má cuối cùng cũng đến lượt ông đây lên sàn, nín chết ông rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play