“Diêm thiếu gia, cậu thực sự yêu cô gái kia sao?” - Hách Dĩnh đặt ly rượu trước mặt hắn, cậu đưa nhìn Khiết Tử Tịnh đang được đám con trai kia vây quanh, lại nhìn khuôn mặt khó ở của hắn.
“Đương nhiên là không. Tôi mới gặp cô ấy có một tuần.” - Diêm Thừa Ngạo trả lời, hắn cầm ly rượu uống một hơi hết sạch.
“Hửm." - Hách Dĩnh đung đưa ly rượu trong tay, nhìn bộ dạng ghen tuông khó coi này của hẳn, trong đầu cậu hiện ra một ý nghĩ thú vị. Cậu nói tiếp: “Cô ấy tên gì nhỉ? À phải rồi, Khiết Tử Tịnh. Cô ấy cũng xinh phết đấy chứ, được đấy”
“Cậu nói thế là sao hả?” - Diêm Thừa Ngạo nhíu mày, hắn ngả người về phía sau rồi nói tiếp: “Hôm nay không thấy Bạch Quân, cậu ta đâu?”
Hách Dĩnh ngồi xuống ghế đối diện, cậu ta ra hiệu cho phục vụ mang thêm rượu đến. Nghe câu hỏi của Diêm Thừa Ngạo, cậu ta trầm ngâm một hồi rồi trả lời: “Không biết, chắc đi cùng Bạch tiên sinh rồi ”
“Cậu ta chăm chỉ thật. Dạo này không thấy hai cậu đi chung, có chuyện gì à?” - Diêm Thừa Ngạo hỏi.
“Cũng không có gì. Thấy bảo cậu ta dạo này đang bận lo cho vị hôn thê gì đấy." - Hách Dĩnh vừa nói vừa tỏ vẻ khó chịu, “Thôi bỏ đi, quan tâm cậu ta làm gì. Thế cậu với cô gái kia là sao?”
“Tôi cũng không biết, tôi cũng đang mông lung đây” - Diêm Thừa Ngạo nói, nói xong hắn kể cho Hách Dĩnh nghe toàn bộ câu chuyện rằng thì nguyên nhân tại sao cô lại ở dưới này, rồi thì tại sao hắn phải giữ cô lại, cả chuyện hắn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của cô dễ thương thế nào...
Hách Dĩnh nghe vậy gục mặt thở dài, thế này thì Diêm Thừa Ngạo đã rơi vào lưới tình với cô gái kia rồi còn gì nữa? Cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt hắn đang dính chặt vào người cô, hản nhìn cô, bất giác mỉm cười. Hách Dĩnh thấy vậy thì càng thấy khó hiểu hơn, cậu hỏi lại: “Cậu chắc chắn là cậu không yêu cô ta đấy chứ?”
“Không, tất nhiên rồi" - Diêm Thừa Ngạo quay sang nhìn Hách Dĩnh bằng ánh mắt khó hiểu.
“Không phải chứ? Thế sao cậu cứ nhìn cô ta mãi thế?” - Hách Dĩnh thở dài nói. Đừng bảo với cậu là tên này vẫn chưa nhận ra hành động của hắn nhé?
“Tôi? Nhìn cô ấy? Tôi sao? Không thể nào” - Diêm Thừa Ngạo ngạc nhiên hỏi lại, làm gì có chuyện hắn nhìn cô ta chằm chằm suốt từ nãy giờ chứ.
“Cậu không nhận ra hay cậu cố tình không nhận ra?” - Hách Dĩnh hỏi lại, cậu bất lực với tên đần này lắm rồi. Nói rồi cậu cầm ly rượu đứng lên, cậu nhìn hắn mỉm cười: “Nếu không thích thì nhường cho tôi đi. Cô ấy xinh như thế, hợp với tôi quá rồi còn gì?”
“Cậu dám”” - Diêm Thừa Ngạo liếc mắt nhìn Hách Dĩnh. Hách Dĩnh là một play boy chính hiệu với vẻ ngoài cực kì hút gái, làm sao hắn có thể giao Tử Tịnh cho một người như thế được?
“À không, tôi hiểu rồi. Có lẽ tôi coi cô ấy như con gái vậy." - Diêm Thừa Ngạo tự hào nói, tựa như hẳn vừa hiểu ra một chân lí gì mới vậy.
Hách Dĩnh:?
Diêm Thừa Ngạo đứng dậy với bộ mặt đắc ý: “Cậu đừng hòng đụng vào cô ấy, với tư cách là một người cha tôi sẽ không cho phép ”
Nói rồi Diêm Thừa Ngạo đi thẳng đến chỗ Khiết Tử Tịnh, mặc kệ Hách Dĩnh đang ngơ ngác vì không hiểu nổi hắn nghĩ cái quái gì trong đầu nữa.
“Ra em tên là Tiểu Tịnh à? Em đáng yêu như thế vậy mà lại là bạn gái của tên đáng ghét kia. Hay là bỏ hắn đi, qua yêu anh này."
“Cậu nói ai là tên đáng ghét?” - Diêm Thừa Ngạo nhíu mày, hắn chặn lại bàn tay của người đàn ông đang tính chạm vào người Khiết Tử Tịnh kia.
“Nói ai thì người ấy tự biết.” - Tên kia phá ra cười, “Diêm đại thiếu gia bảo vệ bạn gái kĩ quá rồi." Nói rồi hắn bỏ đi.
“Hắn ta say rồi.” - Diêm Thừa Ngạo nói, hắn đưa mắt nhìn xuống Khiết Tử Tịnh. Khuôn mặt cô đỏ ửng như trái cà chua, người cô mềm nhũn dựa vào hắn.
“Em cũng say rồi.” - Hắn cúi xuống, luôn tay xuống phía chân cô rồi bế cô lên kiểu công chúa. “Bạn gái tôi say rồi nên tôi đưa cô ấy về trước. Các cậu cứ ở lại chơi, hoá đơn hôm nay tính cho tôi.”
Nói rồi hắn bế cô ra khỏi, mặc kệ tiếng hô réo ồn áo đằng sau.
“Tôi chưa có say, tôi vẫn uống được tiếp.” - Khiết Tử Tịnh vừa nói vừa giãy đành đạch trong tay hắn.
“Yên nào, em say lắm rồi đấy.” - Diêm Thừa Ngạo bất lực nhìn nữ nhân đang giãy giụa trong vòng tay mình, hắn thắc mắc không biết cô đã uống bao nhiêu để đến nông nỗi này nữa.
Vất vả lắm hắn mới lôi được cô ra xe, trên đường đi mọi anh mắt đều đổ dồn vào người hắn.
“Thật là, em cứ giãy dụa như thế nên người ta tưởng anh bắt cóc em đấy” - Hắn bất lực vừa nói vừa đặt cô nằm xuống băng ghế sau rồi nhanh chóng lái xe về nhà.
Âm phủ về đêm, từng ánh đèn lấp lánh chiếu sáng mọi nẻo đường, những ngôi sao sáng bầu trời bao la... Từng chiếc xe nối đuôi nhau trên con đường cao tốc thủ đô F. Nối bật có duy nhất chiếc xe thể thao màu trắng phóng như bay trên đường.
"Thừa Ngạo, anh đi chậm thôi."
Giọng nói ma mị có phần ngà ngà say của Khiết Tử Tịnh vang lên. Cô vươn người ra đằng trước, bàn tay cũng mơn trớn đùa nghịch bờ ngực của Diêm Thừa Ngạo.
"Em say rồi, ngồi yên” - Hắn nói, rồi nhíu mày liếc nhìn gương mặt ửng đỏ của cô qua gương chiếu hậu. Hắn thở dài, không ngờ tửu lượng của tiểu nha đầu này yếu đến thế. Mới uống có chút xíu đã say khướt như vậy được. Sau lần này hắn nhất định sẽ nhớ rằng dù có chuyện gì sảy ra đều không được cho cô gái phiền phức này uống một giọt rượu nào.
“Anh nói ai say? Bà đây chính là đang rất tỉnh táo. Anh không thấy tôi đây vẫn đứng vững khi trời đất đang chao đảo thế này ư?” - Mặt cô đỏ bừng vừa nói vừa ngang nhiên ôm cổ hắn, từng hơi thở của cô phả vào tai hắn khiến khuôn mặt hắn đỏ bừng. Dù khả năng chịu đựng của hắn có tốt đến đâu thì khi gặp phải vấn đề này mà hắn không có phản ứng thì một hắn chính là trai cong, hai là hắn yếu sinh lý. Mà hắn lại không phải là người thuộc hai loại trên. Hắn khẽ ho một tiếng rồi nói:
"Khiết Tử Tịnh, em ngồi yên đi, anh mà không kiềm chế được là em tự chịu trách nhiệm” - Tự dưng trong đầu hắn có chút hối hận vì hôm nay đi xe mui trần.
Cô cũng có vẻ ý thức được đôi chút, liên ngã về phía sau, lăn dài trên băng ghế sau, đánh một giấc ngon lành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT