“Đây là quán bar?” - Khiết Tử Tịnh nhìn xung quanh một lượt, thấy trên quán có biển to đùng ghi Bar Bubg, Khiết Tử Tịnh cười rồi nói tiếp: “Anh định chuốc say tôi à?”
“Tôi muốn giới thiệu với cô vài người.” - Diêm Thừa Ngạo bước xuống xe, hắn còn không quên mở cửa xe cho cô rồi dìu cô xuống.
Khiết Tử Tịnh ngoan ngoãn để Diêm Thừa Ngạo dắt tay vào trong, bởi tâm trí cô đang bận để tâm đến cảnh tượng nhộn nhịp bên ngoài mất rồi.
"Thừa Ngạo, anh đến chơi với em à?”
Một giọng nữ lanh lảnh vang lên khiến Khiết Tử Tịnh phải rời mọi sự chú ý của mình sang người vừa phát ra tiếng nói dẹo không tưởng ấy.
Khiết Tử Tịnh nhíu mày, nhìn cô nàng kia một lượt, cao tâm 1m62, vòng một body khủng, vòng hai eo cũng thon, vòng ba thì siêu cong. Đây đích thị là ngực tấn công mông phòng thủ trong truyền thuyết. Cô nhíu mày hỏi:
"Cô là ai?”
Diêm Thừa Ngạo khẽ nhếch môi, nhìn dáng vẻ khó chịu của Khiết Tử Tịnh, hắn nghĩ, nha đầu cô, không phải ghen rồi chứ?
“Là bồ nhí." - Hắn cười cười, trong đầu lóe ra một tia suy nghĩ, liên mở miệng ra nói một câu nói đùa.
Khiết Tử Tịnh mỉm cười “khả ái” nhìn cô gái quyến rũ đang đứng bên cạnh cửa phòng, cuối cùng lại nhếch miệng nói:
"Ra vậy. Nể tình cô cũng xinh đẹp, tôi sẽ cho cô một lời khuyên. Cứ cặp với hắn ta là coi chừng cô sẽ rước họa vào thân đấy."
Thậm Chỉ nghe vậy, không có liêm sỉ liên ngang nhiên ôm cổ hắn, ngạo nghễ nói:
"Cô nói thử xem là họa là gì?”
“Hắn bị HIV, cô không biết sao? Chậc, coi như số cô đen đủi." - Khiết Tử Tịnh thở dài, lắc đầu thương tiếc nói.
Diêm Thừa Ngạo đứng hình, nha đầu, cô dám nói hắn HIV? Gan lắm. Hắn gỡ tay cô gái kia ra khỏi cổ, khẽ mỉm cười, không để cô ta kịp mở miệng, hắn nói:
"Tiểu Tịnh, em nói gì thế? Anh chỉ đùa thôi. Anh đây chính là chỉ yêu mình em.”
Cô ta nghe vậy mặt sâm xuống, không hé miệng nói được câu nào. Diêm Thừa Ngạo lần này lại trực tiếp từ chối cô ta chỉ vì người con gái kia sao?
"Diêm Thừa Ngạo, anh nói gì vậy? Tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Hắn câm nín, nhìn dáng vẻ tức giận trong lòng ngoài mặt lại như không kia của cô mà lòng khẽ nở nụ cười. Cô gái này lại có thể vì hắn mà tức giận?
Nhưng có lẽ hắn không biết, nguyên nhân khiến Tử Tịnh tức giận chính là...: "Cô ta sao có thể có ngực to mông cong như thế? Chiều cao cũng cao hơn ta. Ta đây chúa ghét người cao hơn ta, hàng khủng hơn ta. Gai mắt. Xem bà đây xử ngươi thế nào. L - Vâng, cô đã nghĩ vậy. Hắn tưởng bở rồi.
"Thừa Ngạo, cô gái này là ai vậy?”
Thậm Chi nói, cô ta cố tỏ ra buồn bã.
Vốn cô ta muốn dùng sự yếu đuối để hắn ta mềm lòng mà dỗ dành. Nào ngờ hẳn thản nhiên nói:
"Vợ tôi.
"Thừa Ngạo? Anh không yêu em nữa ư?”
Hắn nhíu mày, hắn không nhớ đã hứa hẹn yêu đương gì với cô ta hết, hôm nay ngày gì đen đủi vậy?
"Cô gái à, cô ngây thơ quá rồi, hắn ta đích thị chính là một lolicon chính hiệu, cô đừng ảo tưởng có thể câu dẫn hẳn với hai trái dưa hấu như thế.”
- Khiết Tử Tịnh cười khinh bỉ, nói với ả ta, to hơn bà đây đừng hòng bà để yên.
Hai người kia hoàn toàn hóa đá.
Cuối cùng hắn khẽ ho khan một tiếng rồi không thèm liếc mắt nhìn Thậm Chi, mặc cho cô ta gào thét níu kéo, kéo cô về phía căn phòng cuối cùng ở góc tường.
"Em vừa ghen à?” - Hắn tò mò, vốn định không hỏi cuối cùng lại nhịn không được, đành mở miệng hỏi.
"Không có, Diêm thiếu gia đại nhân người ảo tưởng rồi." - Cô lạnh lùng trả lời.
"Vậy sao em lại bực bội vậy?”
"Cô ta ngực to hơn tôi, mông cong hơn tôi."
Hắn nghe vậy xịu mặt xuống, trong lòng lại có chút thất vọng. Cuối cùng chính là do hắn tưởng bở... nhưng cô gái à, đừng nói với hắn, cô lại trẻ con đến vậy nhé.
"Ồ, đây chẳng phải là đại thiếu gia họ Diêm sao? Cô gái này là ai thế? Cậu lại thay người mới rồi à?” - Một giọng nói cao ngạo vang lên cắt ngang không khí đang yên lặng lúc này.
Nói rồi, không để người kia kịp nói gì cũng không để cô kịp phản bác, hắn đã kéo tay cô đi ra khỏi chỗ ngột ngạt này.
"Thừa Ngạo, người kia là ai?” - Cô hỏi.
“Trẻ con không nên tò mò."
"Ồ, bạn anh ư? Tôi thấy cũng rất đẹp trai đấy."
"Hắn ta không phải bạn anh. Còn nữa, anh đẹp trai hơn hắn.”
Cô nghe vậy liên gật đầu:
"Đúng, nhìn không thụ bằng anh, anh là thụ lòi luôn rồi."
Hắn lại câm nín, hôm nay liên tục xảy ra tình huống như vậy, hắn nhận ra rồi. Cuộc sống sau này của hắn, nhất định không yên ổn. Hắn mở cửa phòng rồi dẫn cô vào trong.
"Khụ, Diêm đại thiếu gia, cô gái này là bạn gái cậu sao?" - Một người con trai nổi bật trong quán đang đứng túm tụm với vài người, đột nhiên quay sang hỏi họ.
"Phải."
"Cô gái à, trông em đẹp thế này, đừng bán đứng tuổi xuân của mình thế chứ!" - Người con trai kia cười cười, rồi nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.
"Hách Dĩnh, cậu nói vậy là sao? Cô ấy gặp tôi, còn không phải là may mắn?” - Hắn cười nói.
Nghe vậy Khiết Tử Tịnh lắc đầu, nói nhỏ:
"Em cũng nghĩ là rất đen đủi."
"Tiếu Tịnh, em không thấy nói vậy là rất quá đáng ư?" - Hắn ủy khuất nói, bộ dạng hẳn tựa như mèo con đang nịnh chủ của chúng vậy.
"Từ nhỏ, bố mẹ thấy cô đã dạy em, ngoan là phải biết nói sự thật, nói dối là hư. Mà em lại là gái ngoan.” - Cô cười đáp lại.
Nghe vậy, vài người đứng đó đều cười lớn. Tiếng cợt nhả vang lên không ngớt.
"Khá lắm cô gái, rất có khí chất."
"Ôi Diêm đại thiếu gia, cậu lại có lúc như thế này sao?"
"Thật tội nghiệp" Hắn ta nhíu mày, rồi lại cười dịu dàng, nhẹ hôn lên má cô, liếc nhìn đám bạn. Hắn khinh bỉ:
"Còn hơn loại người ế chống mông như mấy người."
Diêm thiếu gia, bọn họ sai rồi, đừng đụng chạm vào nỗi đau tê tái này nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT