Lạc Thuần Hy đứng trước mặt Tạ Kỳ Phong gương mặt mỉm cười bình thản nhưng trong lòng lại trăm mối ngổn ngang, có trời mới biết cô ỷ lại anh thế nào. Từ lúc đến thế giới này chỉ có Tạ Kỳ Phong là đối tốt với cô nhất, hôm qua nghe giọng anh cô đã bật khóc mà hôm nay đứng đối diện cô gần như muốn nhào lấy anh, cầu anh mang cô đi nhưng vì kế hoạch, cô phải nhẫn nhịn. Một tay cô khoác tay Mạc Thiên Dương, một tay hơi nắm lại, vẻ mặt bình thản nhìn Tạ Kỳ Phong, môi mỏng hơi mở, "Tạ thiếu, hân hạnh gặp mặt."


Mà Tạ Kỳ Phong nghe lời khách sáo của cô, trong lòng ẩn ẩn chua sót mà chỉ mỉm cười đáp lễ. Có lẽ trong mấy người ở đây, người chân chính vui vẻ là Mạc Thiên Dương.


Tuy vui vẻ nhưng mặt vẫn tỏ ra như không, nói: "Ngồi đi, còn sớm, đợi cha mẹ vợ đến chúng ta hãng vào nhà ăn."


Mạc Thiên Thành ngây người đứng trên cầu thang, lại nghe ba chữ "cha mẹ vợ" đầu anh như muốn nổ tung. Lao nhanh xuống nắm lấy cổ áo Mạc Thiên Dương, điên cuồng gào lên: "Anh nói cái gì? Nói lại lần nữa."


Lạc Thuần Hy thấy vậy, vì kế hoạch trong lòng âm thầm nói xin lỗi, rồi cô nâng tay, một cái tát thật mạnh rơi xuống mặt Mạc Thiên Thành hằn lên vết ngón tay đỏ ửng phải biết là có bao nhiêu mạnh.


"Bốp."


Mọi người đều vì một tiếng này mà sững sờ, Mạc Thiên Thành nghiêng mặt, đôi mắt mở to như không dám tin nhìn Lạc Thuần Hy, còn muốn mở miệng nói gì lại bị Tạ Kỳ Phong kéo đi, vừa đi ánh mắt cũng không rời khỏi người cô.


Còn Lạc Thuần Hy đứng ngước nhìn theo cho đến khi bóng dáng hai người biến mất mới cứng ngắc quay đầu nhìn Mạc Thiên Dương: "Anh thỏa mãn chưa?"


Trong lòng Mạc Thiên Dương mới dâng lên tia vui sướng liền nhanh chóng dập tắt. Anh nhìn thấy trong mắt cô có bao nhiêu thống khổ, bao nhiêu ân hận, bao nhiêu nghẹn khuất. Hơi hé miệng lại không biết nói gì.


Lạc Thuần Hy thấy anh không biết nói gì lại mở miệng: "Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao lại đối xử với em trai, bạn tốt của anh như vậy? Anh không thấy, bản thân mình quá vô tâm sao?"


Mạc Thiên Dương không nói, chỉ nhìn chằm chằm cô nửa ngày mới nhẹ giọng: "Cái thuộc về tôi, những người khác đừng hòng nhóm ngó."


Nói xong liền kéo Lạc Thuần Hy, môi mỏng hôn lên môi nhỏ của cô. Lạc Thuần Hy không phản kháng, cô mệt cả thân và tâm đều không muốn phản kháng. Đến khi nụ hôn của người đàn ông biến thành điên cuồng mới chậm rãi rơi một giọt nước mắt. Mạc Thiên Dương lưu luyến buông môi cô ra, khẽ liếm giọt nước mắt trên má cô, "Nhớ kỹ, em là của tôi."


Lạc Thuần Hy nhếch miệng cười nhạo.


----


Tạ Kỳ Phong kéo Mạc Thiên Thành gần như sắp phát điên ra ngoài vườn hoa, ban đêm ở biệt thự đều sáng đèn, cỏ hoa chăn sóc tốt cũng muôn màu muôn vẻ, ở bên chỗ họ còn có một cái đài phun nước nhỏ, có bàn ghế đá trắng tinh nhưng cũng chẳng có ai thưởng thức.


Đến bên đài phun nước, Tạ Kỳ Phong nắm bả vai Mạc Thiên Thành, cao giọng nói: "Cậu bình tĩnh chút đi."


Mạc Thiên Thành vung tay anh ra, đi đến bên đài điên cuồng đấm lên phần đá đến lúc tay truyền đến cảm giác đau đớn không thôi.


"Rốt cuộc có chuyện gì mà không bình tĩnh giải quyết được?" Tạ Kỳ Phong đi đến bên cạnh, khó hiểu hỏi. Anh cảm giác được, giữa họ có gì đó liên quan đến nhau.


"Bình tĩnh, nếu là tôi thì anh cũng sẽ không bình tĩnh được. Nếu anh là tôi, thấy cô gái mà bản thân mới ngủ cùng mấy tháng trước đi cùng anh trai mình. Anh có thể bình tĩnh sao? Tôi cho cô ấy lần đầu, cũng cướp đoạt lần đầu của cô ấy, tôi có xúc cảm với cô ấy, muốn đến muốn phụ trách với cô ấy để thấy cảnh này, là tôi, anh làm gì, bình tĩnh chào một câu 'chị dâu' sao?"


Tạ Kỳ Phong nghe xong thoáng khiếp sợ, anh không ngờ Mạc Thiên Thành lại xảy ra quan hệ thể xác với Thuần Hy hơn nữa lại là lần đầu. Như vậy, bữa tiệc ngày hôm nay chẳng khác nào hồng môn yến... Nghĩ lại, mối quan hệ giữa bốn người họ, thật buồn cười... Còn có Giang Triều...


Sau Tạ Kỳ Phong lại nghe Mạc Thiên Thành chế nhạo: "Cô ấy kể ra cũng thật phóng đãng."


Nghe xong, Tạ Kỳ Phong nhịn không được xoay người, một tay chế trụ vai Mạc Thiên Thành một tay liền đấm lên mặt anh: "Tôi không cho phép cậu nói Thuần nhi như vậy."


Tạ Kỳ Phong tức giận, không kiềm chế được lời nói và cảm xúc liền phun ra xưng hô thân mật mà anh muốn kêu bao lâu nay. 


Còn Mạc Thiên Thành, đột ngột bị đánh ngã nhào trên đất, khóe miệng còn có vệt máu tươi, tai nghe Tạ Kỳ Phong nói vậy cũng chỉ lọt hai chữ 'Thuần nhi'.


Đứng dậy, cười phỉ báng: "Thuần nhi? Nghe thật thân thiết, ban nãy tôi còn tưởng anh và cô ấy không quen biết, bây giờ xem ra anh cũng là có ý đồ không nên đi? Hẳn là khát khao gọi cái tên này lâu lắm?"


Tạ Kỳ Phong quay mặt, nhìn nước trong đài, "Cô ấy luôn rất có sức hút. Tôi gặp cô ấy ở quán net, thấy cô ấy chơi game, cùng cô ấy đi rửa ảnh... Cô ấy cười lên luôn rất đẹp, cũng có lúc suy tư như trải qua quá khứ rất đau đớn, nét đau thương trong mắt cô ấy không phải là giả. Không chỉ tôi, mà cậu, Giang Triều, Thiên Dương đều bị thu hút, không đúng sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play