Trợ lý của Mạc Thiên Dương là một người đàn ông tầm tuổi anh, tuy nhiên đã có gia đình, gương mặt thập phần nghiêm túc, nói: "Mạc tổng, Thành nhị thiếu bên kia đã liên lạc được, đảm bảo ngày mai sẽ tới."
Mạc Thiên Dương chỉ gật đầu, đáp lại một câu: "Trông coi người cẩn thận."
Mạc Thiên Thành và Mạc Thiên Dương tuy là anh em ruột nhưng quan hệ lại không tốt, bằng không Mạc Thiên Thành cũng không trốn sang nước ngoài lâu như vậy. Nguyên nhân rất đơn giản, Mạc Thiên Thành cũng sợ hãi thủ đoạn của anh trai mình. Quá bức người!
Chạy về nước lần này, lùng sục khắp nơi tìm cô gái qua đêm hôm đó nhưng gọi thế nào cũng không được.
Mạc Thiên Thành nghe tin anh trai mình muốn kết hôn, ngày mai gặp mặt cũng ngoài ý muốn. Tuy nghe nói anh trai có vị hôn thê, đã đính hôn nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Còn bắt anh ngày mai nhất định phải đến gặp mặt, kỳ lạ.
Vốn không muốn đến nhưng Mạc Thiên Dương sớm đã cho người bắt lại nhốt trong biệt thự ngoại ô.
Trong phòng ngủ.
Lạc Thuần Hy cả người run rẩy nhìn chăm chăm về phía cửa, chờ đáp án của Tạ Kỳ Phong.
Nhưng đáp lại cô chỉ có một tiếng thở dài và bất lực: "Xin lỗi, anh không thể."
Trong lòng Lạc Thuần Hy mới dâng lên hy vọng lập tức sa vào đáy cốc: "Tại sao?"
"Anh không mạnh như cậu ấy, cũng không có cách nào để mang em đi."
"Em có, anh Kỳ Phong, em có."
Lạc Thuần Hy nói nhanh và gấp giống như bắt được cọng dây cứu mạng.
"Cách gì?"
Tạ Kỳ Phong nghi ngờ.
"Ngày mai, khi anh đến nhà em, chờ ba mẹ em về, em sẽ chọc tức Mạc Thiên Dương, anh ta nhất định sẽ kéo em lên tầng anh nhớ chạy theo, em sẽ làm mình bị thương nhân dịp đó anh nói đưa em đến bệnh viện. Đến bệnh viện, anh tìm một người giả làm y tá đi vào thay thế chỗ em, em thay người đó đi ra ngoài. Anh ở bên ngoài tiếp ứng, đưa em sang nước ngoài được không...? "
Kế hoạch này nghe qua rất hoàn hảo, nhưng cũng là cách tốt nhất. Trong biệt thự bảo vệ dày đặc không có cách đưa cô ra ngoài nhưng bệnh viện lại khác đó không phải địa bàn của Mạc Thiên Dương.
"Được, anh sẽ cố gắng giúp em."
"Anh Kỳ Phong, cảm ơn anh."
Nói xong, không đợi đối phương trả lời liền cúp máy, vội vàng xóa lịch sử cuộc gọi đặt máy về chỗ cũ, yên lặng nằm xuống nhắm mắt.
Đêm dài qua nhanh, thoắt cái Lạc Thuần Hy đã ngủ tới buổi chiều ngày hôm sau.
Được cô người hầu gọi dậy, giúp mặc một bộ váy ngắn màu trắng, trang điểm nhìn sắc mặt tốt hơn cũng xinh đẹp và thuần thục hơn nhiều. Nhưng Lạc Thuần Hy càng nhìn mình trong gương càng cảm thấy chán ghét, mới hơn 16 tuổi, đã xảy ra quan hệ với hai người đàn ông còn lạ hai anh em dựa vào đâu mà có khuôn mặt ngây thơ này, càng nhìn càng cảm thấy giả tạo, càng nhìn càng cảm thấy chán ghét. Đè ép cảm xúc muốn giơ tay lên cào nát khuôn mặt ngây thơ trong gương, Lạc Thuần Hy nắm chặt đuôi váy.
Mạc Thiên Dương từ cửa bước vào, nhìn cô một cái nói: "Có người đến rồi, đi xuống thôi."
Lạc Thuần Hy mới nhìn đồng hồ, mới vậy đã 6 giờ tối. Sắc trời đã ngả màu, tự do, sẽ nhanh đến thôi...
Song song cùng Mạc Thiên Dương bước xuống cầu thang, giọng nói trầm thấp lại vang lên bên tai cô: "Diễn xuất tốt một chút."
Nói xong, siết eo cô, bước xuống, cô cũng thuận thế tay đặt lên cổ anh, làm ra dáng vẻ hạnh phúc.
Nhưng chân mới bước xuống nửa câu thang, phòng khách đổi thành bàn ăn lớn trên đó đầy mỹ vị, có hai người đàn ông đang ngồi tay mỗi người cầm một ly rượu vang đỏ, khẽ sóng sánh.
Nghe tiếng bước chân đi xuống, hai người đàn ông đề quay đầu nhìn về phía cầu thang, trong đó người đàn ông mặc áo phông vàng trơn quần jean đen bó hơi rách tôn lên đôi chân thon dài, khoác chiếc áo da đen ngắn hơn, mái tóc nâu hơi xù nhìn lên cầu thang một lúc người cứng đờ lại.
Bóng dáng anh tìm kiếm khắp chốn đang trong vòng tay người anh trai của mình.
Ném ly rượu trong tay đến một góc, Mạc Thiên Thành chạy đến kéo tay Lạc Thuần Hy, "Mãn Hy, giải thích cho anh sao lại như vậy?"
Mạc Thiên Dương bắt được trọng điểm "Mãn Hy" là ai?
Nhưng anh cảm giác được cô gái bên cạnh cứng đờ đương nhiên đã có đáp án.
"Xin lỗi, tôi không biết ai là Mãn Hy, tôi là Lạc Thuần Hy, vợ tương lai của anh ấy."
Nói xong, ngẩng đầu cười ngọt ngào với Mạc Thiên Dương một cái.
Còn Mạc Thiên Thành, đầu như búa bổ, câu nói như ma chú cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh.
"Không, không phải. Mãn Hy, không phải đúng không? "
Đôi mắt Lạc Thuần Hy lộ ra ý ghét bỏ, vung tay Mạc Thiên Thành ra, kéo Mạc Thiên Dương đi qua người anh. Nhưng vừa đi qua, mắt liền rũ xuống, đầy vẻ bi thương, chỉ lẩm bẩm. Thiên Thành, em xin lỗi.
Mạc Thiên Thành cứ đứng đấy nhìn cô đi xuống, chào hỏi với Tạ Kỳ Phong đang ngồi đó, mặc tây trang lịch sự, chờ cha mẹ Lạc tới.
----
Chủ Nhật mình đi biển, không ra chap mới được. Các bạn thông cảm
Nhớ theo dõi
Sủng Thiếp Đông Cung - edit - ra hàng ngày
Khi anh còn là thiếu niên - Chủ nhật hàng tuần
Nhé
Love you