Sau khi An Nhạc lại thu cắt một đám đầu tang thi, nhìn lại thấy Hạ Điềm Linh đang ngoan độc nhìn nàng, nhún vai, một bên giết tang thi, một bên đi đến rừng cây, còn Hạ Điềm Linh vẫn âm thầm nghĩ, nếu ngươi đã muốn chết, vậy nàng cũng sẽ không khách khí, vì thế, thừa dịp lúc mọi người không có chú ý, cấp tốc chạy theo.
Còn Mặc Hàn thì vẫn ở tại chỗ nhíu nhíu mày, cũng không có theo sau, có một số việc vẫn cần chính nàng tự giải quyết, hắn có thể giúp nàng, nhưng quá mực sẽ là hại nàng.
Bên này, An Nhạc đi đến nơi xa tĩnh lặng, rửa sạch tang thi rải rác ở đây, hô với không khí: "Xuất hiện đi, ta biết ngươi vẫn đi theo ta." Sau đó, Hạ Điềm Linh bước ra, vô tội nói: "Ta lo lắng ngươi xảy ra chuyện, cho nên cùng tới xem một chút." Hạ Điềm Linh nói như vậy, An Nhạc đột nhiên xoay người, trốn vào sau thân cây, 'bá bá bá', ba đạo phi tiêu đâm trên thân cây, lúc sau, bắt đầu từ chỗ cây bị đâm trúng, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng hư thối, vài giây sau, trên mặt đất cũng chỉ còn lại một bãi nước màu xanh lá, tản ra mùi tanh tưởi, nhìn không ra nửa điểm dấu vết cây cối tồn tại.
An Nhạc một bên ngăn chặn công kích của Hạ Điềm Linh, một bên chú ý tình huống chỗ đó, nhìn bãi nước tản ra tanh tưởi trên mặt đất, yên lặng không nói gì, không hổ là nữ chủ a, thứ tốt thật sự là có không ít, ngay cả bàn tay vàng lớn nhất thủ trạc không gian cũng không có, cư nhiên còn có thể lấy ra thứ này, hai chữ, lưu bỉ! (Nguyệt: từ này ta chịu.)
Nghe nói có một phim hoạt hình tên là 《Quả bảo đặc công 》, An Nhạc cảm thấy Hạ Điềm Linh có thể gọi là 'Đa bảo đặc công', vừa nhìn Hạ Điềm Linh lấy ra một số lượng tinh hạch cao cấp lớn bổ sung dị năng từ không gian giới chỉ, vừa ứng phó đủ loại độc phấn từ không gian giới chỉ mà nàng không ngừng lấy ra, cùng tầng tầng lớp ám khí không ngừng, An Nhạc nghĩ như thế ở trong lòng, sau đó còn gật gật đầu, ân, rất chuẩn xác, nàng tại sao có thể thông minh như vậy a oa ha ha ha.
【 An Nhạc: ta đúng là ái mộ chính mình, ta, thay mặt chính mình nói. Một tác giả quân đi qua:......
Cuối cùng, Hạ Điềm Linh bị một hỏa cầu của An Nhạc đánh đến trên thân cây đối diện, cây theo tiếng mà đứt, còn Hạ Điềm Linh từ từ rơi xuống đất, phun ra vài ngụm máu, An Nhạc phát ra hỏa cầu cũng đồng thời lùi về phía sau mấy bước, dựa vào trên cây, phun ra một đống máu......
Đương nhiên đây là giả, là An Nhạc cố ý diễn cho Hạ Điềm Linh xem, bởi vì An Nhạc muốn cho Hạ Điềm Linh lấy cái cỏ kia ra, cho nên không dùng hết toàn lực, nắm giữ rất tốt, vừa vặn có thể đánh bại Hạ Điềm Linh, rồi để cho Hạ Điềm Linh linh cảm là nàng chỉ cần mạnh hơn một chút nữa là có thể đánh thắng An Nhạc, để cho nàng xuất toàn lực, từ đó lấy cây cỏ kia ra cắn nuốt để thăng cấp đánh bại An Nhạc.
Nhưng mà An Nhạc sẽ để nàng cắn nuốt thành công sao? Đương nhiên không có khả năng! Mục đích của nàng vốn là cây cỏ đó, làm sao có thể để cho Hạ Điềm Linh cắn nuốt?
Khi Hạ Điềm Linh từ không gian giới chỉ lấy ra một cái hộp gỗ, tinh thần An Nhạc chấn động, không chỉ vì bộ dáng hộp gỗ đó giống như đúc miêu tả trong sách, sau khi Hạ Điềm Linh lấy cái hộp gỗ ra, An Nhạc cũng cảm giác một cỗ vô cùng mát mẻ từ nơi đó truyền tới, cảm giác đó thập phần tương tự cảm giác của linh tuyền trong không gian cho nàng! An Nhạc không khỏi âm thầm khen câu: thứ tốt!
Tuy rằng An Nhạc rất muốn đem thứ đó đoạt lấy, nhưng là để phòng ngừa vạn nhất, An Nhạc vẫn là nhẫn nại, chuẩn bị đợi Hạ Điềm Linh mở ra hộp ra xác nhận là không có lầm rồi mới cướp sau.
Hạ Điềm Linh cũng không biết cũng không biết An Nhạc đánh chủ ý, nàng dùng hết toàn lực, tay run rẩy, mở hộp ra, bên trong đúng là có một cây cỏ, xanh mượt, nhìn rất đẹp, nhưng thực ra bề mặt của nó đầy vừa ngắn lại vừa cứng, nếu cứ như vậy mà ăn thì ruột nhất định sẽ bị thương, nhưng Hạ Điềm Linh bây giờ không quản được nhiều như vậy, nàng định liều lĩnh ăn nó luôn, không thành công thì hy sinh, tuy rằng không biết đây là thứ gì, nhưng tóm lại chắc chắn là thứ tốt, ăn thứ này, cùng lắm thì chết thôi, dù sao chết sớm chết muộn cũng đều phải chết, rơi vào tay An Nhạc, nói không chừng sẽ sống không bằng chết.
Nghĩ như vậy, trong giây lát, trong mắt Hạ Điềm Linh hiện lên một tia quyết tuyệt, vừa lúc nàng quyết định chuẩn bị ăn thứ đó, một cái tay ngọc qua tới, cướp hộp gỗ đi, sau đó trong chớp mắt, hộp gỗ liền biến mất.
Hạ Điềm Linh gần như là cừu hận nhìn An Nhạc, nàng vậy mà lừa nàng! Nàng từ đầu tới cuối đều lừa nàng! Dị năng của nàng căn bản không chỉ là cấp 30! Nghĩ như vậy, miệng Hạ Điềm Linh lại phun ra vài búng máu, không biết còn tưởng rằng An Nhạc làm gì nàng rồi, An Nhạc nhún vai, kỳ thật nàng cũng rất ngạc nhiên, có phải là lúc mộng du nàng đào phần mộ tổ tiên của nàng hay không? Tiếp đó lại giết cha mẹ của nàng? Nếu không thì vì sao nàng vẫn muốn đưa nàng vào chỗ chết? Hay là nữ chủ nữ phụ trời sinh không hợp nhau?
Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, Hạ Điềm Linh sở dĩ nhằm vào nàng như vậy hình như là vì Mặc Hàn, lam nhan họa thủy a lam nhan họa thủy, An Nhạc lại nhắc vài câu.
Cúi đầu, nhìn thấy Hạ Điềm Linh vẫn còn đang nhìn mình, An Nhạc cười tủm tỉm nói câu: "Nếu ngươi không cần cho ta, ta đây sẽ không khách khí nhận, không cần cảm tạ ta, ( ^_^)/~~bye bye, hi vọng còn có thể gặp lại." Nói xong, đầy sức sống rời đi.
Hận trong mắt Hạ Điềm Linh cơ hồ ngưng tụ thành thực chất, nhưng nàng không dám lưu lại, cố gắng chống thân mình, dùng cả tay chân, cố hết sức đi ta bên ngoài, mùi máu tươi ở đây rất nghiêm trọng, lát sau sẽ đưa tới càng nhiều tang thi, nếu nàng không đi, vậy thì nàng sẽ không thể ra ngoài được nữa, nàng còn muốn hại chết nàng! Nghĩ như vậy, cừu hận trong lòng đối với An Nhạc lại bay lên mấy tầng.
Nàng chưa từng nghĩ đến, nếu không phải là nàng có lòng hại người, sau đó ra tay trước, nàng cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy, mà An Nhạc chỉ là không có cứu nàng mà thôi, nếu An Nhạc không có bản lãnh cao như vậy, chỉ sợ sớm đã bị ám khí độc dược của Hạ Điềm Linh giết chết, mà dọc theo đường đi, cũng vẫn luôn là chính nàng làm ầm ĩ, An Nhạc làm sao lại không để ý nàng được, chỉ có thể nói một câu, tự làm bậy không thể sống.
Ngay lúc Hạ Điềm Linh đi được mấy bước, nàng đã có thể ẩn ẩn nghe thấy một tiếng rống lên của tang thi, trong lòng Hạ Điềm Linh căng thẳng, tăng tốc độ đi ra bên ngoài, đá đất đai gập ghềnh trên mặt đất làm chân và cánh tay nàng chảy máu đầm đìa, nhưng hiện tại Hạ Điềm Linh căn bản là không có tâm tư để quản, hiện tại nàng thầm nghĩ đi ra ngoài, sau đó thành công được cứu sống, để cho An Nhạc đẹp mặt!
Nhưng trời tựa hồ không có nghe được cầu nguyện của nàng, một ít tang thi bị mùi máu tươi hấp dẫn từ xa xa đã muốn đến đây, rất nhanh, bọn chúng phát hiện Hạ Điềm Linh vẻ mặt kinh hoảng lại đang liều mạng đi ra bên ngoài, sau đó, kéo theo ruột đầy đất, tập tễnh đi đến chỗ nàng......