Một ít người thông minh biết thực lực những người này sẽ không yếu hơn đám người trước, chỉ nói nữ nhân trước mặt này, ít nhất cũng là cấp hai mươi, nhưng mà, sắc mặt một ít người có thực lực dị năng cường đại lại ngưng trọng, chỉ sợ không chỉ là cấp hai mươi ba mươi, ít nhất bọn họ cũng không thể ở dưới tình huống không kinh động bất luận kẻ nào làm một nam tử trưởng thành xương cốt vỡ vụn, hơn nữa nam tử trưởng thành này còn là một giác tỉnh giả hệ lực lượng.
An Nhạc thấy thế giới thanh tịnh, liền cầm tờ giấy trên bàn lên mà mỗi người trước khi vào đều phải điền, đây là một tờ khảo sát, phải điền tính danh, tuổi, sở trường, có là dị năng giả hay không, có là giác tỉnh hay không, hệ dị năng, hệ giác tỉnh, cấp bậc, An Nhạc nghĩ nghĩ, điền lên: An Nhạc, 20 tuổi, thuật cận chiến, có, không, song hệ Thủy Hỏa, không, cấp 30.
Những người khác cũng điền lên tin tức chính mình đã thảo luận tốt, sau khi bọn An Nhạc rời đi, dì quản lý mới lấy ra từng tờ khảo sát, dựa vào! Tuổi trẻ bây giờ cũng thật là yêu nghiệt! Để cho bọn họ đều bị sóng cát trong sa mạc thổi ngã đi! Đừng có đả kích người như vậy a! Còn có để cho người sống hay không! Cho dù nội tâm dì quản lý viên đang điên cuồng phun tào nhưng ngoài mặt vẫn duy trì khí chất và biểu tình vân đạm phong khinh.
Dì quản lý viên bày tỏ: người sau đậu bức là đủ rồi, người trước vẫn là trang bức đi! (Nguyệt: chỗ này ta không hiểu, đừng ném đá)
Mà bên này, đám người An Nhạc vừa mới gia nhập căn cứ lại bị một đám người vây quanh, 'Tiên sinh tiểu thư, cho ta một bao bánh bích quy, ta có thể đem toàn bộ tình huống của căn cứ nói cho các ngươi biết.', 'Tiên sinh tiểu thư, chọn ta đi, ta chỉ muốn nửa bao bánh bích quy.', 'Tiên sinh tiểu thư, ta chỉ cần vài miếng, tùy tiện cho ta một phần bánh bích quy là đủ rồi.', '.........'
An Nhạc bị bọn họ làm cho đau huyệt thái dương, đều nói ba nữ nhân bằng năm trăm con vịt chết, nàng thấy đám nam nhân này cũng bằng năm trăm con vịt chết, bọn Hổ Tử thấy thế vội vàng tiến lên đem những người này ngăn cách với bọn An Nhạc và Mặc Hàn, sau đó tùy tay đấm lên mặt đất một cái: "Ầm ĩ nữa ta liền đấm lên người các ngươi." Nhất thời, An Nhạc cũng cảm thấy thế giới thanh tịnh.
An Nhạc nhìn những người xung quanh này, ánh mắt của bọn họ, có tham lam, có lãnh mạc, có thèm muốn, còn có chết lặng, đột nhiên, lúc ánh mắt An Nhạc lơ đãng đảo qua khắp ngõ ngách, lại dừng lại, ánh mắt đẹp quá, thanh minh trong suốt, một chút cũng không giống như là người đã trải qua lễ rửa tội Mạt Thế, An Nhạc không khỏi đối với chủ nhân của ánh mắt này sinh ra một tia tò mò, vì vậy An Nhạc liền cẩn thận đánh giá một chút người khiến cho nàng hứng thú.
Đây là một đứa nhỏ chưa trưởng thành, thoạt nhìn chỉ có mười mấy tuổi, y phục bám đầy bụi đất, rộng rãi, làm cho hắn nhìn càng gầy yếu, toàn thân cao thấp cũng không có mấy cân thịt, trên mặt cũng đầy bụi bẩn, một đôi mắt lớn tràn ngập trong suốt, giống như tất cả lời nói dối trước mặt hắn đều không thể che giấu, rất đẹp, nhìn kỹ thì cũng có thể nhìn ra ngũ quan rất là thanh tú, quan trọng nhất là, khí chất rất sạch sẽ.....
Khí chất rất sạch sẽ! Một người sống mấy tháng ở Mạt Thế có khí chất rất sạch sẽ! Không thể không nói An Nhạc đối với người này sinh ra hứng thú rất lớn. Mượn dùng một chút, câu nói đó nói làm sao nhỉ, nữ nhân, ngươi đã thành công làm cho ta hứng thú! Ách, cái này, hẳn là đem 'nữ nhân' đổi thành 'thiếu niên'..... An Nhạc lẳng lặng ở trong lòng đem câu nói nam chủ nói với nữ chủ, tự động đem đem đối tượng bổ não thành một cái thiếu niên.... Phốc, An Nhạc lẳng lặng đem hình ảnh vừa mới suy nghĩ đến bác bỏ, làm như không có việc gì nhìn thiếu niên làm cho nàng cảm thấy hứng thú, hệt như người vừa mới nghĩ tới một ít hình ảnh mục nát không phải là nàng.