Nguyệt: hi hi, ta đã trở lại, xin lỗi mọi người nha! Lúc trước trang web bên kia vào không được nên ta không có cách nào để dịch, tìm rất nhiều trang web khác thì có thể vào nhưng không copy được, sau đó ta lại chuyển cách đi tìm cách copy, đến lúc kiếm được rồi thì kì thi lại tới, không có thời gian, thi xong mới dịch tiếp được. Cho nên , hôm nay nhân dịp noel ta tiếp tục đăng và tặng thêm 1 chương nữa, chúc mọi người Giáng Sinh vui vẻ! ^^


=====================================


Hổ Tử đang ngồi ở trên ghế lái, thấy xe ngừng lại một lúc cũng không đi, liền lấy trứng muối nhịn không ăn cất giấu thật lâu ra, từ từ mở bao, một mùi hương mê người nhẹ nhàng bay ra, Hổ Tử ngửi thấy mùi này liền không biết năm nay là năm nào, ai ngờ đột nhiên nghe thấy tiếng lão đại nhà mình, sợ đến nỗi tay run lên, trứng muối cứ như vậy mà rớt xuống, nhưng may mà nửa chừng bị hắn tiếp được, Hổ Tử không dám trách gì, lấy trứng muối nhét vào miệng, nhai hai ba cái liền ăn xong, lấy đồ đi hỏi thăm tin tức.


Ai cũng không biết trong lòng Hổ Tử đang rơi lệ đầy mặt, hu hu hu, trứng muối của hắn! Hắn cất giấu lâu rồi nhưng chưa có ăn đâu! Nhưng mà hôm nay hắn còn chưa kịp tinh tế nhấm nháp liền nuốt xuống! Ríu ríu ríu, lão đại đều tại ngươi! Nguyền rủa ngươi cả đời đều không được ăn trứng muối! ( mỗ Hổ bày tỏ, hắn không biết lão đại cùng hắn lớn lên chưa bao giờ ăn trứng muối! Hừ!)


Một lát sau, Hổ Tử trở lại: "Muốn đi vào căn cứ chính phủ, người thường phải giao mười cân gạo hoặc bột mì, hoặc là một ít vật tư có cùng giá trị, mà dị năng giả phải giao một cân gạo hoặc bột mì, nếu dị năng giả giao hai cân gạo thì có thể mang một người bình thường vào, sau khi đi vào, người thường phải đi vào phòng cách ly để quan sát, dị năng giả thì không cần, sáng sớm mỗi ngày căn cứ sẽ mở cửa, đến trời tối thì đóng cửa không cho bất luận kẻ nào đi vào, còn những thứ khác thì vào căn cứ mới có thể biết."


Tới giữa trưa, bọn An Nhạc cũng không có quá mức rêu rao, chỉ là từ ba lô lấy ra bánh mì sữa, bọn Hạ Điềm Linh cũng như vậy, không đợi bọn họ ăn xong, một thanh niên tóc vàng cầm gậy sắt mang theo một đám người đi tới, trực tiếp đoạt đồ ăn của một người bình thường trong đội ngũ của Hạ Điềm Linh, Hạ Điềm Linh thấy vậy liền lập tức đứng dậy.


"Để đồ xuống cho ta, sau đó, nói xin lỗi." Hạ Điềm Linh nắm chặt cổ của cái tóc vàng kia, ánh mặt trời chiếu vào mặt của nàng, làm cho nàng thoạt nhìn càng thêm thánh khiết, tuy rằng tính cách nữ nhân này làm người ta chán ghét, nhưng không thể phủ nhận là bề ngoài cũng không tệ lắm, thân là nữ chủ, nàng cơ hồ phù hợp với tất cả đặc điểm của nữ chủ, sát thủ, xuyên qua, dị năng cường đại, thiên phú vô cùng tốt, bộ dạng thanh thuần, dáng người linh lung.


Hơn nữa nàng có quang hoàn nữ chủ, có thể làm cho nhiều nam nhân thần phục, cam tâm tình nguyện vì nàng làm việc, cũng không phải là không thể.


Chỉ là, nếu hai người thật tình yêu nhau, làm sao có thể dung hạ người khác, nàng thấy, Hạ Điềm Linh đúng là yêu bọn họ nhưng nàng yêu nhất cũng là bản thân mình.


Cổ của tóc vàng bị Hạ Điềm Linh nắm, không có cách nói chuyện, chỉ có thể giơ hai tay lên, bày ra trạng thái đầu hàng, Hạ Điềm Linh thấy vậy, thu dây lại, tóc vàng đặt mông ngồi trên mặt đất, hãm hại mắng: "Mẹ nó, lên cho lão tử." Các huynh đệ phía sau hắn do dự không lên, dù sao thực lực của nữ nhân này quá rõ ràng.


Tóc vàng thấy bọn họ sợ hãi, lại mắng: "Mẹ nó lên cho lão tử! Có tin là khi trở về lão tử sẽ cho các ngươi chết không được tử tế!" Nghe thấy những lời này, các nam nhân này mới vọt tới chỗ Hạ Điềm Linh, không muốn sống phóng dị năng lên trước, nhưng đều bị đám người Triệu Tầm Nhiễm lên hỗ trợ chặn lại, bọn An Nhạc cũng không tiến lên hỗ trợ, an vị thảnh thơi ở một chỗ xem kịch, lặng lẽ cảm thán một câu, nữ chủ quả nhiên là thể chất phiền toái!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play