Sau mấy ngày mấy đêm không ngừng đổi lái xe, mọi người rốt cục cũng thoát khỏi tang thi triều, nhưng cũng không dám dừng lại nghỉ, lại chạy thêm hai ngày một đêm, vào lúc trời tối, Mặc Hàn vung tay lên, quyết định tìm một nơi để nghỉ, mọi người đã rất mệt, nghe vậy liền lập tức chấn hưng tinh thần thanh lí sạch sẽ tang xung quanh, nhưng vừa về đến trong phòng liền lập tức nằm úp xuống.


Thảo! Bọn họ trúng cái vận mốc gì a! Gặp tang thi triều --- tiêu diệt --- chạy --- giết tang thi --- gặp tang thi triều --- chạy trối chết, a a a, bọn họ đã hơn mười ngày không có nghỉ ngơi tốt rồi! Đây là tiết tấu bị mệt chết a!


Mặc Hàn thấy bọn họ như vậy hiếm thấy không giáo huấn bọn họ, mà là để bọn họ rửa mặt một chút, sau đó đi ngủ sớm, liền ôm An Nhạc vào một gian phòng, không để ý tới những ánh mắt ngấn lệ cảm kích của những người khác và ánh mắt âm trầm tối tăm của hai vị đại cữu tử và hai vị tiểu cữu tử.


Thảo! Cùng chung giường với muội muội của bọn họ ngay trước mặt của bọn họ, ai biết con cầm thú này có thể làm ra chuyện gì không bằng cầm thú hay không! Nhưng, muội muội là người nhà vợ mà! Không phải nói người muội phu tốt là người phải nghe lời đại cữu tử và tiểu cữu tử sao, không phải nói người muội phu tốt là người phải lấy lòng bọn họ sao, có dám theo kịch bản không! Có thể không đùa a!


Một ngày sau, mọi người đang ở hưởng thụ một bữa cơm trưa bình an khó có được, thì cửa biệt thự bị gõ....


Mọi người không hẹn mà cùng nhíu mày, ấn tượng đầu tiên với người bên ngoài là phụ nhân (*), An Nhạc, Mặc Hàn và bốn vị ca ca yên lặng một bộ dáng giống như không có việc gì, động tác tao nhã ăn đồ ăn trước mặt, những người khác thì ngươi xem ta ta xem ngươi, ngươi đẩy ta một cái, ta đẩy ngươi một cái, không có mở cửa, sau đó bắt đầu trận đấu, kéo búa bao, mấy ván qua đi, Hổ Tử vẻ mặt buồn bực ra mở cửa.


(*) Phụ nhân: người vô ơn hoặc thiếu nợ


An Nhạc tò mò hỏi bọn hắn là chuyện gì đã xảy ra, những người khác bày tỏ, bọn họ mới sẽ không nói cho Hổ Tử, hắn ra chính là kéo, mà bọn họ ra đều là bao, cho nên hắn mới ra mở cửa.


Trải qua mấy tháng này tiếp xúc, An Nhạc cũng phát hiện tính cách của Hổ Tử, đối với người mình rất hàm hậu không tính toán, còn là một ăn hàng, đối với người ngoài thì giả hàm hậu rất khôn khéo.


Nói bên Hổ Tử, khi Hổ Tử mở cửa vẫn còn rối rắm hắn rõ ràng là thắng a, tại sao lại phải mở cửa, ríu ríu ríu, cơm của hắn còn chưa ăn xong đâu! Nghĩ như vậy, vẻ mặt sát khí mở cửa, muốn nhìn là ai đến tới quấy rầy hắn ăn cơm, nhưng là, ở trên khuôn mặt hàm hậu giả bộ vẻ mặt sát khí thật sự là có chút khó khăn, nhìn như thế nào cũng thấy ngu.


Lúc Hổ Tử dẫn người ngoài cửa vào trong phòng khách, bọn người An Nhạc đều đem mỗi thứ đồ ăn để lại một chút cho Hổ Tử, những thứ khác đều ăn xong, Hổ Tử liền đem người phía sau ném đến phía sau đầu, vui mừng rạo rực bưng bát lên ăn.


Khi An Nhạc thấy người tiến vào, không nhịn được vui vẻ, nữ phụ và nữ chủ luôn phải gặp gỡ, ân, nàng hình như là một vật hi sinh, ngay cả nữ phụ cũng không được.....


Đúng vậy, bọn họ chính là Hạ Điềm Linh, Lí Nghi Vấn, Lâm Ân Ân, Trương Lăng Duy, Lâm Uẩn Huân, Triệu Tầm Nhiễm, ân, còn có một nam nhân không biết tên, bộ dạng rất soái, thuộc loại tao nhã, nhưng An Nhạc vừa nhìn liền biết đây cũng là loại người --- ngoài trắng trong đen. An Nhạc vốn nghĩ có thể là một trong những phi tần trong hậu cung mà nữ chủ thu được ở trên đường, nhưng sau khi An Nhạc nhìn thấy đáy mắt người này cất giấu ghét bỏ chán ghét, liền cảm thấy sự tình cũng không có đơn giản như trong tưởng tượng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play