Vẫn là ba ba của Yêu Cơ hồi thần trước, bắt đầu an ủi vợ: "Phi Tuyết a, ngươi nhìn xem, bảo bối thông minh như vậy, nàng cũng không muốn ngươi khóc đâu! Cho nên, đừng khóc nữa, những người đó, chúng ta chắc chắn sẽ không bỏ qua." Nói xong, mắt của hắn tối sầm, đáy mắt xẹt qua một tia sát khí.


"Đúng vậy, đúng vậy, Phi Tuyết ngươi nghe lời Vân Thiên đi, nghỉ ngơi cho thật tốt. Về phần những người đó, không phải vẫn còn chúng ta sao, ngươi chỉ cần để ý chăm sóc bản thân mình cho tốt là được." Nghe Lưu Vân Thiên nói, những người khác ở phía sau cũng tranh nhau nói.


Lúc này, Yêu Cơ bất mãn nhíu mày, những người này rốt cuộc có thể chiếu cố đứa nhỏ này hay không? Nàng từ lúc sinh ra tới giờ vẫn chưa ăn gì đâu! Nghĩ vậy, Yêu Cơ đem tay từ trong chăn đệm ra, vỗ vỗ bụng của mình, kêu a a a, nhìn thấy mọi người cuối cùng cũng chịu nhìn nàng, cũng không kêu a a a nữa.


Nhìn động tác của Yêu Cơ, mọi người không hiểu cho nên đều nhìn nhau một cái, "Đúng rồi," Lúc này, thẩm thẩm vỗ đầu một cái, hiểu ra nói, "Chúng ta còn chưa có cho bảo bảo ăn cái gì đâu!" Những người khác đều xấu hổ cười cười sau đó đi ra ngoài, chỉ để lại Lưu Vân Thiên và một nhà ba người bọn họ cho bảo bối bú sữa. Mấy canh giờ này, các nàng chỉ lo chăm sóc Phi Tuyết và thân thể của bảo bối, bảo đảm các nàng không có nguy hiểm gì về tánh mạng, lại quên rằng bảo bối vẫn còn phải bú sữa mẹ nha!


Nhưng mà, bảo bối mới sinh ra chưa đến nửa ngày, không chỉ không khóc không nháo, còn có thể dùng động tác chân tay để diễn tả ý của mình, có thể quá thông minh hay không. Dù sao, bảo bối chính là tiểu công duy nhất thế hệ đầu của hai nhà Lưu - Triệu đây! Bất luận nàng là ngu ngốc cũng được, thông minh cũng được, cái đó có gì quan trọng sao? Chẳng lẽ hai người nhà bọn họ lại không thể bảo vệ cho nàng một đời an vui sao? Chỉ cần nàng không có đắc tội người Mặc gia, nàng có thể ở Trung Quốc ngang ngược, cho dù nàng làm thủng cả trời thì cũng có nam nhân hai nhà Lưu - Triệu giúp nàng sửa chữa.


Chỉ là không phải nói nàng đắc tội Mặc gia, thì gia tộc sẽ vứt bỏ nàng, mà là, nếu nàng đắc tội người Mặc gia thì cho dù là hai nhà Lưu Triệu bị hủy, cũng không có cách nào bảo vệ cho nàng. Dù trời có sập thì cũng có hai gia tộc giúp nàng chống, chỉ cần bọn họ không chết, bọn họ sẽ vĩnh viễn bảo hộ, che chở nàng. Nghĩ như vậy, mọi người đều rời đi, sau đó lại cầm lên hộp cơm giữ ấm mà bảo mẫu làm, ăn rất nhanh nhưng lại không mất tao nhã, cũng không quên đưa hai hộp cơm cho Lưu Vân Thiên và Triệu Phi Tuyết đang cho bảo bối bú sữa.


Mà bên này, Yêu Cơ lẳng lặng nhìn vú ở trước mặt mình, kiên quyết nhắm mắt lại, sau đó lại bí mật hít sau một hơi, hơi có dáng vẻ chịu chết vì ăn. Quên đi, mặc kệ, trời đất bao la, ăn là lớn nhất, nếu không ăn thì sẽ bị chết đói, nàng cũng không muốn lúc gặp lại Diêm Vương, nói là nàng chết vì đói, rất mất mặt. Có điều, ân, ngọt, hương vị cũng không tệ lắm. Vì vậy, nàng càng ra sức hút.


Mà Lưu Vân Thiên, ôn nhu nhìn vợ và con của mình, sau đó, bắt đầu đưa cơm cho vợ mình, mãi đến khi nàng ăn cơm xong mới bắt đầu ăn.


Ngay lúc này, Phi Tuyết nghĩ nghĩ, hỏi: "Vân Thiên, các ngươi đặt tên cho bảo bối chưa?", Lưu Vân Thiên ngẩn người, nói: "Chưa có, chỉ là, nhũ danh, đại danh (*) của bảo bối là để cha mẹ đặt đi.", "Được, ta cũng nghĩ như vậy." Triệu Phi Tuyết đáp.


(*) Nhũ danh; đại danh: tên hồi nhỏ, cũng có thể coi là tên ở nhà; tên lúc lớn.


Cứ như vậy, Lưu ba ba đứng dậy đi ra ngoài, nói với Lưu gia gia và Lưu nãi nãi chuyện này. Lưu gia gia và Lưu nãi nãi thương lượng một chút, liền quyết định nàng tên là Lưu An Nhạc, ý nghĩa là bình an vui vẻ.


Mà Lưu ba ba và Lưu ma ma, cũng chính là Triệu Phi Tuyết cũng thương lượng một chút, quyết định nhũ danh của bảo bối gọi là Nhất Nhất, cũng chính là duy nhất, ý nghĩa là độc nhất vô nhị (*).


(*) Độc nhất vô nhị: duy nhất, độc nhất, có một không hai.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play