Khi An Nhạc tỉnh lại, thì thấy Mặc Hàn nằm ở mép giường của nàng, dưới mắt thâm quầng, An Nhạc cảm thấy hốc mắt của mình có chút ướt át, nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng biết ơn Diêm Vương đã gạch lầm linh hồn của nàng, nếu hắn không làm vậy, chỉ sợ nàng còn phải sống cuộc sống băng lãnh chết lạnh ở đời trước, cũng sẽ không giống như bây giờ, có thân nhân cưng chìu nàng, có bằng hữu đối xử thật lòng với nàng, có những thủ hạ trung thành với nàng, cũng có, trượng phu yêu nàng như mạng.
Có lẽ là tính cảnh giác của Mặc Hàn rất cao, An Nhạc chỉ nhìn hắn chăm chú một chú thì hắn đã tỉnh, Mặc Hàn mở mắt liền thấy hốc mắt của thiên hạ trước mặt mình tụ đầy nước mắt nhưng lại quật cường không cho chúng rơi xuống, lập tức mềm lòng, vội vàng ôm người vào ngực, ấm áp dỗ dành: "Làm sao vậy? Vừa tỉnh dậy liền khóc, ai chọc ngươi tức giận? Ta giúp ngươi giết hắn." Ngữ điệu bình tĩnh này giống như đang nói buổi sáng hôm nay ăn gì.
An Nhạc không nói trở mình xem thường, năm đó nàng đặc công cũng không có đến nỗi đem chuyện giết người trao ở trên miệng a, tuy nàng đều trực tiếp động thủ, ân, nàng giống như nói lộ gì........ Không nghĩ tới mình không khống chế được nó rơi xuống, nước mắt liền trong nháy mắt vỡ đê, An Nhạc đặt tay ở trên lưng Mặc Hàn, lẳng lặng khóc, im lặng khóc, đáng tiếc nàng không có kỹ năng lê hoa đái vũ của nữ chủ, vì vậy, nước mắt nước mũi cùng nhau rơi ở trên quần áo của Mặc Hàn, Mặc Hàn chỉ là bất đắc dĩ lại cưng chìu cười cười, mặc nàng đi.
An Nhạc cũng không có ngăn cản ý nghĩ của chính mình, nàng thả lỏng khóc lên, đem kiếp trước, ủy khuất bị người nhà vứt bỏ, thống khổ khi bị thương, phẫn hận khi bị khi nhục, tịch mịch khi ngồi ở trên cao, bất an khi phát hiện mình biến thành một vật hi sinh, tất cả đều khóc ra, lúc này, An Nhạc cảm giác đầu mình thư thái, bình cảnh lúc trước cũng buông lỏng rất nhiều, An Nhạc biết, nàng đã hoàn toàn nói tạm biệt với kiếp trước, từ nay về sau, nàng chính là Lưu An Nhạc, trên đời sẽ không có Lưu Phi, hoặc là Bách Biến Yêu Cơ.
Ân, giống như chỗ này vốn không có người tên Bách Biến Yêu Cơ, hơn nữa, sẽ có nhiều người trên đời này tên là Lưu Phi đi......... A, thứ lỗi cho nàng vì đã trêu chọc phá hư không khí đi, nhưng là, cái câu thứ hai kia thật sự là rất buồn cười, sơ sót thật sự quá nhiều! Căn bản là không có nhân vật chính nào nói được khí phách như vậy a, có được hay không! Quả nhiên tiểu thuyết đều là lừa gạt người a, có được hay không!
Ta là đang trêu ta mạnh mẽ, ta trêu ngươi nhưng ngươi không thể trêu vào.........cảm giác tự hào quỷ dị này là chuyện gì a!
Mặc Hàn sợ An Nhạc khóc lâu sẽ đau mắt, cho nên đem người kéo ra từ trong lòng, sau lại nhìn thấy vợ nhà mình không biết từ khi nào thì đã dừng khóc giờ còn đang thất thần........Luận, vợ nhà mình tinh thần luôn kì quái như vậy! Vợ đang suy nghĩ cái gì? Vẫn là nói đang suy nghĩ đến ai! Nàng tại sao có thể nghĩ đến người khác trừ hắn ra! Rõ ràng là đã kết hôn rồi........ tại sao có thể nhớ đến người khác! A! Người đó rốt cuộc là ai! Ngươi chết chắc rồi! Sau đó, Mặc Hàn ở trong đầu đem tình địch giả tưởng rút gân lột da róc xương chặt thịt, thiên đao vạn quả, sau đó liền lộ ra cái loại khoái cảm quỷ dị sau khi báo thù thành công........
Đã lâu không nghĩ đến rút gân lột da róc xương chặt thịt, vấn đề làm thế nào để thiên đao vạn quả, lại nói bên này, An Nhạc đã lấy lại tinh thần nhìn vẻ mặt biến thái của Mặc Hàn đang Y Y cái gì đó, nhìn hắn ghét bỏ một cái, nàng nghĩ, lúc sau, nàng vẫn là nên tiếp tục thất thần đi.......
Rốt cục, đợi sau khi An Nhạc và Mặc Hàn đều lấy lại tinh thần, phát hiện bọn họ đã giữ nguyên tư thế này đã được mấy giờ, đều xấu hổ tự buông tay của mình ra, sau đó, Mặc Hàn đột nhiên đứng lên, nói với An Nhạc: "An An, ngươi mê man đã được ba ngày, chắc chắn là đói bụng đi, ta đi nấu cơm cho ngươi." Nói xong, bỏ chạy đi đến phòng bếp, chỉ là, bước chân kia nhìn thế nào cũng đều có loại cảm giác chạy trối chết.
An Nhạc nhìn rồi bất giác có chút buồn cười, thật cho là chạy đi thì nàng sẽ không nhìn thấy lỗ tai của hắn đỏ lên sao!