Lưu An Dạ và Triệu An Lăng đưa An Nhạc đi báo danh xong, rồi phải đi ký túc xá nữ tìm phòng số 505, không biết có phải là bọn họ đến trễ hay không mà phòng số 505 hiện giờ không có một người, An Nhạc tùy tiện chọn một cái giường dưới, bảo các ca ca của nàng trở về, còn bản thân thì ở đây thu dọn giường.


Một lát sau, một người con gái tiến đến, vẻ mặt người lạ chớ đến gần, cả người tản ra lãnh khí, bề ngoài rất đẹp, băng mĩ nhân điển hình, An Nhạc hỏi: "Xin chào, ta là Lưu An Nhạc, cần giúp đỡ sao?" Người con gái lạnh lùng nhìn nàng một cái, lắc đầu, nói: "Không cần, ta là Mạc Lăng." Nói xong liền chọn một cái giường bắt đầu sửa sang lại, nếu không phải An Nhạc nhìn thấy lỗ tai Mặc Lăng có một chút hồng nhạt, còn nghĩ rằng nàng không dễ ở chung đâu.


Không đợi Mặc Lăng sửa sang xong, bên ngoài liền xông tới một thứ gì đó màu vàng, An Nhạc theo bản năng chợt lóe, thứ màu vàng kia liền vọt tới bên tường đối diện, An Nhạc một đầu hắc tuyến nhìn thứ màu vàng kia, là một người con gái mặc váy màu vàng, An Nhạc bất đắc dĩ mở miệng: "Trương Tiếu Lâm! Ngươi đến đây làm gì! Đây là cái kinh hỉ mà ngươi nói?!"


"Đúng vậy! Chúng ta ở cùng một cái ký túc xá, cái này chẳng lẽ không phải là kinh hỉ sao." Trương Tiếu Lâm vô tội nói, đương nhiên, nếu xem nhẹ lời nói tràn đầy ý cười của nàng, những lời này còn có thể tin một chút.


Ngay lúc An Nhạc cố nén xúc động muốn trắng trợn mắt, giới thiệu Trương Tiếu Lâm cho Mặc Lăng, cánh cửa ký túc xá lại mở ra, một người con gái mặc váy màu hồng nhạt bước vào, khuôn mặt đáng yêu, chỉ là, ngạo mạn khinh thường khiến trên gương mặt đã phá hủy phần xinh đẹp này.


Người con gái mặc phấn y liếc mắt nhìn các nàng một cái, mở miệng nói: "Ta là Lâm Ân Ân." Nói xong, đem hành lý phía sau nàng đẩy về phía trước, chỉ về phía ba người bọn nàng nói: "Mau tới sửa sang lại giường cho ta." Biểu tình khinh thường kia ngay cả một chút ý che dấu cũng không có, nhìn trên mặt nàng liền có thể nhìn ra ý mà nàng muốn biểu đạt, đồ dân nghèo, bản tiểu thư đã cho các ngươi cơ hội lấy lòng ta, thế nào lại còn không đến đây.


Vốn, nếu thái độ của nàng tốt một chút, nói không chừng bọn An Nhạc các nàng sẽ giúp nàng sửa sang lại giường, nhưng thái độ của nàng lại tồi tệ đến như vậy, ba người An Nhạc các nàng người nào mà không phải từ nhỏ ở nhà được nuông chiều mà lớn lên, là sao có thể giúp nàng, trực tiếp tiếp tục nói chuyện phiếm, không thèm quan tâm đến nàng, không có tức giận, chỉ là không nói gì, các nàng còn khinh thường so đo với một bé gái.


Chỉ là, họ Lâm? Người Lâm gia? Chính là nữ tư sinh kia của Lâm gia? Thích một người trong hậu cung của nữ chủ cũng đồng thời là ca ca tư sinh cùng mẹ của mình Lâm Ân Mặc, sau Mạt Thế vì ghen tị với nữ chủ mà càng không ngừng ngáng chân nữ chủ, ngược lại lại thúc đẩy tình cảm nam nữ chủ đồng thời cũng bị ca ca của nàng chán ghét, là nữ phụ não tàn kia cuối cùng ở lúc Mạt Thế vừa mới bắt đầu không đến hai tuần bị ca ca của mình tự tay đẩy vào bầy tang thi chết không toàn thây?


Lâm Ân Ân phát hiện không ai để ý đến nàng, trong mắt xẹt qua một tia ác độc, mở điện thoại, gọi một đám người đến giúp nàng thu dọn đồ đạc.


Bất quá An Nhạc cũng không bỏ qua ác ý truyền đến từ trên người Lâm Ân Ân, đề cao cảnh giác tâm, không xem nhẹ một cái địch nhân nào, là huấn luyện viên của nàng kiếp trước dùng tánh mạng nói cho của nàng.


Quả nhiên, lúc các nàng đi thăm trường đại học, phát hiện mười mấy người đi theo sau mình, vì vậy, nàng tùy tiện lấy một cái cớ, cùng hai người bọn họ tách ra, một mình đi.


Đi vào trong rừng cây nhỏ, An Nhạc liền ngừng lại, nói: "Xuất hiện đi, không phải tìm ta sao?" Nói xong, chỉ thấy từ bên ngoài đi vào mười mấy người, nam nữ đều có, một đám đầu tóc lù xù, nhưng không có cầm vũ khí, cũng không nói nhảm, liền tiến đến ra tay, xem ra là đã từng làm nhiều những loại chuyện như vậy.


Một lát sau, An Nhạc không chút phí sức đánh ngã toàn bộ bọn họ, nàng luôn khống chế lực lượng và tốc độ xuất thủ, thậm chí kéo dài vừa ra tay là có thể đánh ngã bọn họ trong nháy mắt, kéo dài tới hơn mười phút, đem giá trị vũ lực của mình duy trì ở mức độ lớn nhất của người bình thường, sau đó bỏ lại cho bọn họ một câu:"Còn dám tới trêu chọc ta, ta sẽ không để cho các ngươi trở về dễ dàng như vậy đâu." Nói xong, xoay người rời đi.


Chờ sau khi An Nhạc và mười mấy người kia đi, bên cạnh bụi cỏ đi ra một nữ sinh, đem video nàng quay được đăng lên trang web của trường B đại, với tiêu đề: quá soái a! Nữ thần, ta muốn sinh hầu tử cho ngươi!!!


Sau đó ở trong bài nói rõ nguyên nhân hậu quả: Tiểu Biên là nữ sinh, là tân sinh đại học năm nhất, bởi vì đi dạo bộ nên mệt, đúng lúc đang ở rừng cây nhỏ, liền trực tiếp nằm ở trên cỏ nghỉ ngơi, sau đó cả người bị một bụi cỏ che mất, một lát sau, một nữ sinh xinh đẹp mặc quần bò áo sơ mi trắng buộc tóc đuôi ngựa đi tới, hai tay nhét ở trong túi quần, đi được một lúc rồi ngừng lại, nói: "Xuất hiện đi, không phải tìm ta sao?"


Tiểu Biên nghĩ là nàng đang nói mình, vừa định ra ngoài giải thích với nàng, thì phát hiện có mười mấy người tiến vào bên ngoài bìa rừng, nhìn thấy bọn họ có dáng vẻ hung thần ác sát, Tiểu Biên cũng biết, sợ rằng là đến gây chuyện, nhưng Tiểu Biên lại không dám đi ra ngoài, hơn nữa, nếu đứng lên thì bọn họ sẽ phát hiện ra ta, nên cũng không thể chạy đi tìm viện binh, vì vậy, Tiểu Biên đem máy quay phim từ trong túi xách lấy ra, nghĩ, đem cái này quay thành video, sau đó đi cục cảnh sát báo cho họ thì cũng có cái chứng cứ, liền nằm ở trên đất quay, ai ngờ nữ thần uy vũ khí phách như vậy! Một mình đấu mười mấy người, toàn thắng! Còn một chút cũng không bị thương! Quá soái! Nữ thần, thỉnh nhận lấy đầu gối của ta, ta muốn sinh hầu tử cho ngươi!


Kết quả, An Nhạc hoàn toàn nổi danh ở đại học, gần như mỗi ngày đều có thể lấy ra một đống thư tình, cho dù nàng mỗi ngày xem cũng chưa xem thì đã trực tiếp ném vào thùng rác, kết quả ngày hôm sau lại có, lâu ngày, nàng cũng không quản bọn họ, nàng cũng không cần vì cái việc nhỏ này mà tức giận với một đám con nít, mỗi ngày tới trường học, chuyện đầu tiên mà nàng làm là vứt thư tình.


Đi ở trong sân trường cũng sẽ bị nam sinh thổ lộ, bị nữ sinh hô to muốn vì nàng sinh hầu tử, kết quả là, các nam sinh ở đại học phải cắn một chiếc răng bạc, đầu năm nay, không chỉ có nam sinh đoạt nữ sinh, mà còn có nữ sinh đoạt nữ sinh! Còn có để cho nam nhân sống hay không! Các nữ nhân còn như vậy thì nam nhân bọn ta cũng phải tham gia!


Mà Lưu An Dạ và Triệu An Lăng giống như An Nhạc học ở đại học cũng tức giận đến nghiến răng, đầu năm nay, bảo vệ muội muội thật không dễ, không những phải phòng công lang (sói đực), mà còn phải phòng mẫu lang! Các ngươi để đám muội khống chúng ta ở chỗ nào a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play