Nàng thật quá yếu đuối, suốt ngày chỉ biết làm liên lụy đến người khác.
Tiêu Lâm thở dài, không hiểu vì sao, nàng hiểu sức mạnh to lớn này bắt nguồn từ đâu và để làm gì.
Những công pháp, bí chú kì lạ nay nàng lại thuộc làu làu tất cả. Ngay cả thuật hồi sinh.
Nàng tụ linh lực ở từng đầu ngón tay, cho mộc nguyên tố nhẹ nhàng gom bụi đan điền của Tiểu Bạch lại, linh hồn của hắn, nàng đã giam lại trong cơ thể.
Nàng đem đóng băng thân thể của hắn lại, để da thịt không thể thối rữa, trong không gian đầy cây cỏ xanh mướt, có một tòa thành bằng băng xanh ngàn năm, nằm trên một ngọn núi xa xa, trong đó chứa một chiếc quan tài băng, mà chủ nhân của nó là một thiếu niên tóc bạch kim, trên tay cậu là một viên đan vỡ nát nhưng đang được chắp nối.
Nữ nhân mái tóc màu trắng xinh đẹp đang nhìn cậu, nàng dịu dàng đem đôi môi đỏ thắm hôn nhẹ vào trán cậu, từng động tác như sợ hắn đau đớn.
"Tiểu Bạch, ta đợi ngươi!"
Sau giấc mơ đau đớn ấy, Tiêu Lâm phát hiện tu vi của mình đã lên đến Hoàng giai tam đẳng, nhanh nhẹn vượt xa cả nữ chính, trở thành một bậc cao thủ của lục địa này.
Tốc độ này rõ là nghịch thiên, Tiêu Lâm còn nhận ra mình có thêm vài kĩ năng, đó là tái tạo vạn vật, biến vật cũ thành mới, từ già thành trẻ, ...
Nàng đang dồn một phần sức mạnh của mình để chắp vá lại đan điền cho Tiểu Bạch, chờ ngày hắn tỉnh lại. Sắp xếp xong mọi việc tại hệ thống, nàng đem Tiểu Hắc cho hắn nằm xuống nghỉ ngơi, hắn được linh lực của nàng trị thương rất hoàn hảo, không có thương tích.
"Ta là ai hả Tiểu Hắc?"
Đó là câu hỏi mà Tiêu Lâm băn khoăn bấy lâu nay, trải qua bao nhiêu giấc mơ, ảo cảnh, nàng đã có suy nghĩ sơ lược về việc này.
Rời khỏi hệ thống, bên ngoài là hoàng cung thập phần im lặng, càng trống trải hơn khi không có Tiểu Bạch bên cạnh.
"Hoàn thành nhiệm vụ khiến Lăng Ngạo Quân áy náy, thưởng thẻ tăng tu vi."
"Trực tiếp sử dụng đi."
Phần thưởng rất tuyệt, nhưng nàng không thấy vui chút nào, dù sao Tiểu Bạch vừa mới ra đi, cảm xúc của nàng vẫn chưa được ổn định.
Sau khi sử dụng thẻ tăng tu vi, đẳng cấp của nàng là thánh giai, không khó khăn, không đau đớn như xưa nữa.
"Vì đẳng cấp của kí chủ tăng rất nhanh, hệ thống sẽ mở khóa một kĩ năng mới, xin kí chủ xem qua."
Xé rách không gian là kĩ năng mới của nàng, nhưng Tiêu Lâm không biết dùng nó vào việc gì.
"Hệ thống, ngươi biết về giấc mơ của ta, phải không?"
Trả lời nàng là một sự im ắng đến đáng sợ, có lẽ nó đang băn khoăn xem mình có nên trả lời câu hỏi này không.
"Ta chỉ có vài lời muốn nói, trời đất thiên địa sinh ra là nhờ hai vị thần, thần sáng tạo và hủy diệt. Mỗi một địa phương của lục địa này đều có một tín ngưỡng nhất định với thần sáng tạo, chán ghét thần hủy diệt. Nhưng sự thật hai vị thần đó vốn là một."
"Và?"
"Kí chủ chính là bản thể của thần. Dù chỉ có một chút thôi, nhưng tương lai, xin hãy chú ý đến cảm xúc của mình, nó có thể là chất xúc tác cho thần hủy diệt xuất hiện."
"Ta chỉ là một người bình thường, sao có thể?"
"Còn rất nhiều ẩn tình mà kí chủ phải tự tìm hiểu, hệ thống ta chỉ có thể cung cấp nhiêu đó thông tin. Xin kí chủ hãy trở về với quỹ đạo của nhiệm vụ, bởi vì sắp tới đây, hoàn thành mỗi nhiệm vụ, kí chủ sẽ có một mảnh ghép kí ức."
"Ta."
Hệ thống nói đúng, hiện tại dù nàng có thắc mắc như thế nào, thì cũng chẳng thể biết thêm thông tin gì, nàng là nữ phụ của tiểu thuyết "đích nữ phản công", vậy nên đừng suy nghĩ gì nữa.
"Hệ thống, chăm sóc tốt cho Tiểu Hắc, còn Tiểu Bạch.."
"Kí chủ yên tâm, cậu ấy sẽ tỉnh dậy sớm thôi."
Nàng mệt mỏi ngồi trước gương đồng, gượng vén mái tóc đã bạc màu xõa xuống trước mặt, trông nàng thật kì lạ, tuy không xấu mà còn tăng vẻ xinh đẹp yêu mị, nhưng Tiêu Lâm biết mình đang dần trở thành một con người khác.
"Hệ thống, ta có thể chỉnh lại màu tóc không?" Nàng biết chứng bệnh của mình, tất cả là do luồng kí ức đau đớn trong căn phòng trắng đó.
"Rất khó, nhưng ta có thể thực hiện được, giá 1000 điểm chịu không?"
"Không ngờ đã đến giây phút này rồi mà ngươi vẫn hà tiện như vậy, được thôi, 1000 thì 1000."
Sau lời quyết định của nàng, màu tóc cũng bắt đầu thay đổi, lại đen bóng như xưa, Tiêu Lâm hài lòng ghật đầu, nàng sửa sang lại cơ thể, chuẩn bị đến đại điện thỉnh tội với hoàng thất, nhưng có lẽ bọn họ vẫn chưa trở về.
"Hiệu quả sẽ được lâu nếu kí chủ không lâm vào trạng thái biến đổi."
"Ừ, nhưng Mẫn Hà đâu rồi nhỉ?"
Cô bé đi hơi quá lâu thì phải, đáng lẽ giờ này phải ở bên nàng rồi chứ. Có thể cô bé bị Nhan gia sai đi đến miếu Hồng Tơ cũng không chừng!
Không quá mang tâm trạng lo lắng, đoàn người có lẽ đến một lúc nữa mới trở về, Tiêu Lâm liền đi vào không gian thăm Tiểu Bạch, đồng thời tăng thêm linh lực để chắp vá đan điền cho hắn.
....
Ở miếu Hồng Tơ, thái tử Nam Cung Triệt đang nắm tay Mạc Ly, ôn nhu thổ lộ tình cảm của mình cho nàng.
"Mạc Ly, ta yêu nàng, hãy làm thái tử phi của ta nhé."
Mạc Ly còn chưa trả lời thì đã thấy bóng dáng của Lăng Ngạo Quân, hắn đã chứng kiến hết tất cả. Mạc Ly buông tay thái tử, không thèm nhìn lại mà chỉ chăm chăm đuổi theo Lăng Ngạo Quân.
"Ngạo Quân, chàng đừng hiểu lầm, không giống như chàng thấy đâu!"
"Ta biết, chỉ là ta không muốn thấy nàng trong tay người khác."
"Ta đã từ chối hắn rồi."
Lăng Ngạo Quân thật sự rất yêu nàng, nhưng vẫn luôn có một sự áy náy với Tiêu Lâm, tốt nhất là trong buổi thi tài tối nay hắn sẽ xin lỗi nàng.
Hắn ôm chầm lấy Mạc Ly, hai thân ảnh trong miếu nguyệt lão minh chứng cho một tình yêu to lớn.
----------------------
Chính thức loại bỏ Quân-kun ra khỏi dàn harem nhé!