Đến chiều thì mới đến trận của Tiêu Lâm, nhưng từ sớm, hai đứa nhóc Lục Tiên và Lục Ảnh đã vội kéo nàng đến cổ vũ, chúng rất thích xem thi đấu. Ngay cả Tiểu Hắc cũng bị lôi đi.
Phải nói Lục Ảnh là một fan cuồng nhiệt của Mạc Ly, những cử chỉ, hành động và lời nói của nàng đều được nó diễn tả vô cùng chân thực, sáng nay cũng là lúc Mạc Ly lần đầu chiến đấu, số người đến cổ vũ rất đông đúc. May thay đám người Tiêu Lâm đến sớm, nên không sợ phải giành giựt chỗ ngồi. Tiểu Hắc và Tiêu Lâm ngồi vào chỗ khuất, nên không có ai chú ý đến.
"Nhìn kìa, là Mạc Ly."
Tiên nữ áo trắng vừa bước ra, tiếng hò hét đã oanh tạc hết cả sàn thi đấu. Không chỉ nam đệ tử cuồng nhiệt nàng vì trí thông minh, sức mạnh và vẻ đẹp thoát tục, mà nữ nhân cũng yêu mến nàng vì nàng đại diện cho bộ phận những người phụ nữ mạnh mẽ, có quyền hành và tiếng nói riêng trong xã hội.
Mạc Ly đấu với một nữ tử khác, trông cô ta khá nóng bỏng với y phục xuyên thấu, để lộ ra phần ngực cong vút.
"Hừ, Mạc Ly, cái thứ đạo đức giả như ngươi sẽ không có phần thắng."
Vốn nàng ta thấy tự tin như vậy là do nàng là đệ tử nội môn sớm hơn Mạc Ly rất nhiều, nàng đã luyện đến Trung kì tam đẳng, vốn nàng có nghe mọi người nhắc đến Mạc Ly, một thiên tài mới nổi của Huyền Vũ Tông, nhưng nàng chỉ coi đó là lời đồn đãi được thổi phồng lên mà thôi.
Mạc Ly giữ thái độ lạnh nhạt với nữ đệ tử đó, không nói một lời nào, phía trên kia còn có Thanh Cơ đang nhìn nàng, nàng phải cố gắng.
"Hừ, đồ ghê tởm, ngươi dám đi quyến rũ sư phụ của ngươi."
Nữ đệ tử đó vung tay, một cây roi da quất đến, vừa nhìn thấy đấu linh này, tâm tình của Mạc Ly phút chốc sôi sục, thật giống con tiện tì Mạc Y, cái thứ đàn bà đê tiện đó.
Mạc Ly triệu hồi thánh kiếm, khí thế mạnh mẽ đến rung chuyển trời đất, nữ đệ tử có hơi tái mặt đi, nhưng nàng tự an ủi bản thân mình, đó chỉ là một thanh kiếm quèn mà thôi.
Nữ đệ tử sử dụng ngay sát chiêu từ lúc bắt đầu, nhưng nàng không ngờ Mạc Ly có thể né được những đòn đó một cách dễ dàng.
Hồng y nữ đã sớm kiệt sức, tay cầm roi da của nàng hơi run rẩy.
"Kết thúc đi."
Mạc Ly vung kiếm, kèm theo đó là một trận gió xoáy kéo đến, gió sắc bén như dao cắt bao vây lấy Hồng y nữ tử, cùng với đó là tiếng hét đau đớn. Nàng gục xuống mặt đất, vết thương chảy máu khắp nơi, y phục đỏ rực giờ đây cũng không còn nguyên vẹn.
Đám nam đệ tử hú hét đến rung trời, họ ngắm nhìn thân thể của hồng y đến thỏa mãn. Chỉ riêng nàng đang khóc rấm rứt trên sàn đấu, nỗi nhục này, nàng sẽ nhớ mãi, Mạc Ly, ngươi nên nhớ kĩ ngày hôm nay.