Âm binh từ trên núi hướng thẳng về phía bọn họ, tốc độ cực kì nhanh, tựa như một thác nước từ trên đỉnh núi đổ xuống, xói mòn tất cả, Triệu Lượng nhìn hết thảy mọi việc trước mắt, trong lòng kết luận rằng mình sẽ bị âm binh xông thẳng vào người, giờ phút này trong lòng anh ta đã khẳng định rằng mình sẽ phải chết, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân kéo căng, chờ đợi chuyện sắp xảy đến.
Diệp Hàm nhìn thấy âm binh sớm cũng đã đến trước mắt, cả kinh nhưng vẫn theo thói quen mà rút khẩu súng đạn gỗ đào trên thắt lưng ra, giơ lên, nhắm thẳng về phía âm binh. Tay không tự chủ được mà khẽ run, lần đầu tiên cô phải đối mặt với một đội quân đầy quỷ hồn, việc này so với việc đối mặt với một con người hoàn toàn khác biệt, nếu như xông tới trước mặt là một con người thì có lẽ lông mày cô cũng sẽ không nhíu lên dù chỉ một chút, nhưng bây giờ trước mắt cô cũng không phải là người mà là quỷ hồn, ngẫm lại cũng khiến lòng người run sợ.
Lãnh Dương cũng rút khẩu súng ngắn đạn gỗ đào ra, vừa nhìn về hướng âm binh đang xông đến, vừa thúc giục Cao Na: "Nhanh lên......"
Cao Na cũng đang rất khẩn trương, hai tay run rẩy, nắm lấy một tảng đá bề mặt sáng bóng, kích cỡ tương đương một cái gối đầu ở trên mặt đất, dùng sức xoay.....
Chợt nghe "Rầm" một tiếng, mảnh đất trống vuông vức kia hiện ra một cái hố to, ngoại trừ Cao Na, ba người đứng trên mảnh đất trống đồng thanh kêu lên một tiếng đầy sợ hãi rồi ngã vào trong hố, thì ra dưới mặt đất là hai tấm thép có hình dạng nửa vòng tròn, giống như hai cánh cửa khép lại, khi cơ quan khởi động, hai tấm thép kia mở ra, trên mặt đất sẽ xuất hiện một cái cửa động thật to, cho nên ba người bọn họ mới bị ngã vào trong động.
Cửa mộ* mở ra, âm binh cũng đã đến ngay trước mắt, Cao Na xoay người, dùng sức nhảy một cái, cả người nhào vào mộ huyệt.....
* Đoạn này tác giả dùng từ khá là lộn xộn, khi là hố, khi là động, khi lại là mộ huyệt, mình thấy cũng lạ, mà quyết định cứ giữ y nguyên tác vậy:DChỉ trong vòng một giây, âm binh đã xông đến cửa mộ, còn có xu hướng xông vào bên trong.....
Cao Na lăn một cái, nhanh chóng bò dậy, xông đến vách tường cách cửa mộ không xa.....
"Đoàng, đoàng, đoàng......" Tiếng súng hơi không ngừng vang lên, trộn lẫn vào tiếng kêu rên và tiếng ngựa hí vang...., Lãnh Dương và Diệp Hàm đã nổ súng vào những âm binh muốn xông vào hầm mộ.
Cao Na cuống quít nắm lấy chốt cửa được gắn ở trên tường, dùng sức kéo xuống.....
Lại là một tiếng "Rầm", hai tấm thép có dạng nửa vòng tròn khép lại, ngăn âm binh ở bên ngoài. Cao Na thở hổn hển, lập tức kiệt sức mà ngã ngồi trên mặt đất, không phải do nàng quá mệt mỏi, mà là do hoảng sợ quá độ, đến khi cảm thấy đã được an toàn, toàn thân lập tức liền không còn chút sức lực.
Do bọn họ cầm đèn pin mà tiến vào trong mộ, vì vậy bên trong mộ được đèn pin chiếu sáng, không tối đến mức không nhìn thấy được vật gì.
Sau khi Lãnh Dương và Diệp Hàm nhìn thấy cửa mộ đã đóng lại, âm binh cũng không tiếp tục tiến vào trong mộ nữa, tâm tình cũng dần bình phục trở lại, thở dài một hơi, tay cầm súng vô lực buông xuống, cũng nhịn không được mà thở hổn hển.
Triệu Lượng thấy âm binh bị chặn bên ngoài cửa mộ, biết sinh mệnh của mình vẫn còn được bảo hộ, đại não trống rỗng cũng khôi phục lại, nhưng nói chuyện vẫn không tránh được có một chút vấp: "Cái này, đây đúng là sự thật?" Mặc dù đã nghe Diệp Hàm nói qua, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn là rất khác biệt, anh ta thật hoài nghi là do bản thân đang nằm mơ. .
Truyện HotDiệp Hàm không nghĩ đến Triệu Lượng sẽ sợ đến như vậy, bất quá cô cũng có thể lý giải được, bất cứ ai nhìn thấy một đội quân quỷ hồn xông về phía mình cũng đều sẽ bị dọa đến mất hồn, nói không chừng nhát gan sẽ trực tiếp bị dọa đến chết. Diệp Hàm nhét khẩu súng vào bao súng trên thắt lưng, bất đắc dĩ nhìn Triệu Lượng, hỏi lại: "Cậu nói thử xem?".
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Lãnh Dương quay đầu nhìn Cao Na.
"Bên ngoài mộ này đã được vẽ cấm phù, những thứ của âm giới không thể vào được." Cao Na biết Lãnh Dương muốn hỏi cái gì, sau khi nghỉ ngơi một chút, nhịp tim và hô hấp cũng dần phục hồi lại, Cao Na đứng lên, đi đến bên cạnh bọn họ, phỏng chừng trước kia Cao Trát Lạp cũng vì đề phòng những âm binh kia tiến vào quấy rối nên mới vẽ đầy những cấm phù ở bên ngoài để ngăn cản chúng.
Lãnh Dương đưa tay nhặt lấy đèn pin rơi ở bên cạnh, đứng lên, tay vẫn cầm súng, dùng đèn pin chiếu xung quanh để nhìn toàn cảnh, phát hiện bản thân đang ở trong một thạch thất, thạch thất này cũng không lớn, cao hơn 2 mét, tổng diện tích cũng chỉ hơn 20 mét vuông, ở giữa thạch thất có một cái đỉnh đồng cao khoảng nửa người, trong đỉnh đồng cắm đầy chân nhang đã đốt sạch, phía trước đỉnh đồng là một cái bàn bằng đồng hình chữ nhật, trên bàn trái phải đều có nến, xem ra là một cái bàn thờ, thạch thất này là nơi dùng để tế tự, người được bái tế đoán chắc là Cao Trát Lạp.
Cao Na thắp sáng hai ngọn đèn dầu trên vách tường, mộ thất trong nháy mắt được ánh nến chiếu sáng, mọi thứ trong mộ thất hết thảy đều rõ ràng. Bọn họ tắt đèn pin, bỏ vào túi đeo ở thắt lưng.
"Đây chính là mộ thất của Cao Trát Lạp sao?" Súng trong tay Lãnh Dương cũng không có nhét về trong bao, nàng vì để phòng ngừa vạn nhất, bởi vì mặc dù âm binh vào không được nhưng trong mộ này vẫn còn quỷ hồn của Cao Trát Lạp, ai biết được nàng có thể làm khó những người khách không mời mà đến như bọn họ hay không?
"Ở sát vách chính là mộ thất." Ngày 15 âm lịch mỗi tháng thôn của họ sẽ cử một người đến để quét dọn mộ và bái tế, cho nên Cao Na đối với mộ thất này cũng sẽ không cảm thấy lạ lẫm, bởi vì hầu như mỗi lần đều là do nàng đi, vì nàng là truyền nhân của cấm bà trong thôn, cho nên có đôi khi việc tế tự cũng do nàng chủ trì.
"Ngôi mộ này cũng không lớn lắm." Điều này khiến Lãnh Dương có chút ngoài ý muốn, có thể mộ của Cao Trát Lạp không thể so sánh được với mộ của hoàng thân quốc thích hay quan lại quý tộc, nhưng nàng lại là cấm bà mà thôn của bọn họ tôn kính nhất, tối thiểu cũng phải có vài gian mộ thất để đặt vào các loại vật bồi táng khác nhau.
"Người trong thôn của chúng tôi đều rất cần cù chất phác, sẽ không tuỳ tiện phô trương lãng phí, ngôi mộ này so với nhưng ngôi mộ khác trong thôn của tôi đã là đãi ngộ tốt nhất, cũng bởi vì kính trọng bà ấy đã hy sinh cho thôn của chúng tôi, nếu không có bà ấy thì sẽ không có thôn của chúng tôi hôm nay." Cao Na nói, gương mặt không có biểu cảm, đi đến bên cạnh bàn, đưa tay chậm rãi dịch chuyển một cây nến, tiếp theo liền có thể nghe được tiếng một tảng đá nặng nề di chuyển, một mặt tường cách bàn thờ không xa bỗng nhiên chuyển động, thì ra mặt tường kia là một cái cửa đá có khả năng chuyển động, cửa đá chậm rãi di chuyển, lộ ra một cái cửa động, trong động một mảnh đen kịt.
Mọi người đều biết bên kia cửa đá chính là thạch thất đặt quan tài của Cao Trát Lạp, mọi người vừa định cùng Cao Na tiến vào bên trong mộ thất, bỗng nhiên một cơn gió thổi qua, đèn trong mộ thất bị dập tắt, trong nháy mắt toàn bộ mộ thất biến thành một mảnh đen kịt, Lãnh Dương cả kinh, súng đang cầm trên tay lại giơ lên, cảnh giác......
Diệp Hàm và Triệu Lượng cũng vội vã móc súng lục ra, nâng cao tinh thần cảnh giác....
Ba người lại lần nữa lấy đèn pin ra, bật lên, chiếu tứ phía, mọi thứ trong thạch thất cũng không có gì thay đổi, cũng không hề thấy một điểm khả nghi nào. Nhưng Lãnh Dương biết, bốn phía trong thạch thất đều là tường đá, cũng không có lối thông gió, không có khả năng là gió dập tắt ngọn nến trên tường, nàng biết quỷ hồn của Cao Trát Lạp đang ở xung quanh các nàng.
Cao Na cũng không ngờ rằng đèn trong thạch thất sẽ bất ngờ tắt, trong lòng cũng giật mình, nhìn quanh tứ phía, nàng cảm thấy là do Cao Trát Lạp không thích người ngoài tiến vào nên mới thổi tắt đèn trong thạch thất. "Trát Lạp bà bà, đệ tử là Cao Na, đệ tử vô ý mang người ngoài xâm nhập vào mộ thất, bọn họ đến là để giúp đỡ chúng ta." Cao Na lớn tiếng nói, nàng không muốn khiến Cao Trát Lạp tức giận, nếu không chỉ sợ ở đây không còn ai sống sót để rời đi.
"Ân........" Diệp Hàm bỗng nhiên phát ra tiếng đau đớn, âm thanh giống như bị người khác bóp lấy yết hầu, tiếp theo là tiếng súng ngắn và đèn pin rơi xuống nền đất.
Mọi người ở đó đều giật mình, nhanh chóng nhìn về phía Diệp Hàm....
Triệu Lượng cả kinh hít một ngụm khí lạnh, đèn pin lăn xuống mặt đất, không khỏi hoảng sợ mà đi lùi về phía sau, cho đến khi đụng phải vách tường thân thể mới có thể đứng thẳng, trên mặt mang thần sắc hoảng sợ.
Súng trong tay Lãnh Dương nhanh chóng hướng về phía người phụ nữ mặc áo đỏ đứng sau lưng Diệp Hàm, lạnh lùng nói: "Buông cô ấy ra, chúng tôi chỉ muốn giúp bà, giúp tộc nhân của bà, nếu không có chúng tôi thì toàn tộc của bà có khả năng bị quỷ quân hộ lăng của quốc sư giết chết hết, bà cũng không muốn chuyện này lặp lại một lần nữa đúng không?"
Người phụ nữ đứng sau lưng Diệp Hàm mặc một thân trang phục Lê tộc màu đỏ, gương mặt hiền lành, nhìn qua chỉ mới hai mươi mấy tuổi. Lãnh Dương biết nàng chính là Cao Trát Lạp cho nên mới nói với nàng những lời này, theo như Lãnh Dương phỏng đoán, nàng có thể hy sinh bản thân mình vì tính mệnh của tộc nhân chứng tỏ một điều nàng rất yêu tộc nhân của mình, cho nên mới nói như vậy, hy vọng đối phương có thể bỏ qua cho Diệp Hàm.
"Ngươi có thể nhìn thấy ta?" Đối phương rõ ràng rất kinh ngạc.
"Đúng vậy, cho nên chúng tôi có thể giúp bà, cũng chỉ có chúng tôi mới có thể giúp cho tộc nhân của bà." Lãnh Dương lại tiếp tục nói, nàng có ý đồ thuyết phục đối phương.
Đối phương cười lạnh một tiếng, "các ngươi dựa vào cái gì để giúp tộc nhân của ta? Các ngươi có năng lực gì?" Xem ra đối phương cũng không hề tin tưởng năng lực của bọn họ.
"Trát Lạp bà bà, con là đệ tử của người, là hộ tộc cấm bà của tộc chúng ta, chúng con cũng không còn cách nào nên mới phải xin bọn họ tương trợ, bởi vì những khối ngọc kia bị những tên trộm mộ mang đến nơi khác, chỉ có bọn họ mới có khả năng giúp chúng ta mang những khối ngọc đó về." Cao Na đi đến bên cạnh Lãnh Dương, trong mắt mang đầy sự khẩn trương, nàng sợ lỡ như Cao Trát Lạp giết Diệp Hàm rồi thì sẽ không còn ai giúp bọn họ mang những khối ngọc kia về.
Cao Trát Lạp lại cười lạnh một tiếng, nhưng bất quá lại đẩy Diệp Hàm ra, "Thân là hộ tộc cấm bà vậy mà không bảo hộ được tộc của chúng ta, còn mặt mũi nào để làm hộ tộc cấm bà?"
Diệp Hàm bị Cao Trát Lạp đẩy đi, kém chút nữa đã ngã sấp xuống, Lãnh Dương mau chóng đỡ lấy, nhẹ giọng quan tâm hỏi: "Thế nào rồi? Cô có sao không?"
Diệp Hàm bị Cao Trát Lạp bóp cổ, hô hấp cơ hồ bị đứt đoạn, không nhịn được mà ho liên tục, hồi lâu cũng không lấy đủ dưỡng khí để trả lời Lãnh Dương. Lãnh Dương nhịn không được nhíu chặt lông mày.
"Thật xin lỗi, là do chúng con không tốt, không có năng lực một lần nữa phong bế quỷ quân hộ lăng của quốc sư." Cao Na cúi đầu xuống, thật lòng cảm thấy hổ thẹn, nhưng từ khi Cao Trát Lạp chết, pháp thuật của quốc sư cơ hồ đã bị thất truyền, pháp thuật truyền thừa ít lại càng thêm ít, chỉ có một ít mê chú và cấm thuật bình thường mà thôi, một lần nữa muốn bày trận pháp để phong bế âm binh thì bọn họ vẫn phải đến để nhờ quỷ hồn của Cao Trát Lạp, bởi vì bọn họ biết quỷ hồn cũng có thể thi triển chú pháp.
"Hiện tại bọn họ không có cách nào bảo vệ tộc nhân của các người còn không phải vì bà đã làm sai hay sao? Nếu không phải tại vì bà thì tộc nhân của bà có chết nhiều vậy không? Bà lại bởi vì hi sinh bản thân để cứu tộc nhân mà khiến cho pháp thuật của các người bị thất truyền, muốn oán thì cũng chỉ có thể oán chính bản thân bà mà thôi." Lãnh Dương không khách khí nói, vì nàng đang rất tức giận, đối phương xém chút đã muốn lấy mạng Diệp Hàm, nàng tự nhủ, coi như mình có mất mạng thì cũng phải bảo vệ hai người bọn họ an toàn, bọn họ khỏe mạnh tiến đến thì phải để họ bình an trở về.
Câu nói đó của Lãnh Dương quả nhiên rất có hiệu quả chọc giận Cao Trát Lạp, ba người ở đây cũng bị dọa sợ, bọn họ thật sự sợ Cao Trát Lạp vì tức giận mà sẽ giết chết Lãnh Dương.
***
Tác giả có lời muốn nói: Hoa hình như có chút thiếu đi ~~
Lời của editor: xin lỗi mấy bạn nhiều vì lâu lắm rồi không có chương mới, do trước đó máy của mình bị hư, mấy chương tiếp theo mình edit chưa kịp lưu lên google drive nên bị mất hết luôn:'(
Lúc đó thiệt nản lòng lắm, vừa mới bắt đầu đi làm nữa, cũng không còn thời gian để edit tiếp, đào hố ra mà không lấp mình cũng thấy áy náy chứ.
Cho nên hôm nay tất cả mọi thứ dần ổn định rồi, mình quay lại với các bạn đây, hy vọng lần này mình có thể hoàn bộ này luôn, vì tính mình cũng dở dở ương ương dữ lắm đó, nên chỉ dám hy vọng thôi.
Thấy một số bạn đến giờ vẫn không bỏ quên bộ này, cảm ơn mấy bạn nhiều lắm.
Dài dòng quá rồi, thôi chúc mấy bạn đọc truyện vui vẻ nha.