*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu như Lãnh Dương thật sự có thể giúp họ thì tại sao họ lại không thử một lần, nếu đúng như Lãnh Dương nói thì bọn họ có thể chuyển thế làm người rồi. Vì vậy họ đồng ý với Lãnh Dương, chuyện này đã thành giao.

Lãnh Dương không muốn làm phiền Mạnh Thường Quân, vì nếu Mạnh Thường Quân đồng ý với đề nghị của nàng, thì hết thảy những chuyện Mạnh Thường Quân làm là vi phạm nguyên tắc của địa phủ, nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác, nàng muốn cứu những người trong thôn kia, vì vậy chỉ có thể thử một lần.

Lãnh Dương đọc thiên linh chú, sử dụng thiên linh phù, gọi Mạnh Thường Quân, thử mấy lần không được, đến khi quân hồn bắt đầu nghi ngờ năng lực của Lãnh Dương thì Mạnh Thường Quân mới xuất hiện trước mặt mọi người.

Trang phục của Mạnh Thường Quân vẫn gợi cảm, hợp mốt, vẫn tươi cười ngọt ngào như vậy, tại nơi đen kịt như thế này, quanh thân nàng lại phát ra một vầng sáng màu trắng, rất dễ gây chú ý, điều này so với trước kia có chỗ không giống.

Ba người Diệp Hàm và những quân hồn thấy Mạnh Thường Quân đột ngột xuất hiện, trong lòng cả kinh, suy đoán cô gái này rốt cuộc là thần thánh phương nào, sao có thể bất ngờ hiện ra trước mặt họ? Chẳng lẽ cô gái này có thể giúp cho những quân hồn kia được như ý nguyện, chuyển thế làm người? Thân phận của cô ấy rốt cuộc là gì?

Mạnh Thường Quân nhìn bốn phía rồi mới chậm rãi đi đến trước mặt Lãnh Dương, cười: "Làm sao lại gọi ta đến đây? Gặp phiền toái sao?"

"Ừ, hôm nay sao ngươi..." Lãnh Dương muốn hỏi vầng sáng quanh thân Mạnh Thường Quân là chuyện gì xảy ra.

Mạnh Thường Quân nhìn ánh mắt Lãnh Dương, hiểu được đối phương muốn nói gì, "A, ta đang có công vụ, vì vậy phải dùng tiên thể, không sao, ngươi kêu ta tới có chuyện gì?" Phật có kim thân, tiên có tiên thể, khi trước Mạnh Thường Quân muốn tránh tai mắt của người khác mà ẩn đi tiên thể rồi mới lén lút chuồn ra khỏi địa phủ, hôm nay bởi vì cô xử lý công vụ trên mặt đất, vì vậy cũng không cần ẩn đi tiên thể làm gì.

"Có việc cần ngươi giúp đỡ, có thể có chút phiền phức."

"Nói đi! Để xem ta có thể làm được hay không, nếu có thể làm được thì ta nhất định sẽ giúp." Trên mặt Mạnh Thường Quân vẫn treo lên nụ cười mê người như cũ, giọng nói nhu hoà, khiến người ta nghe xong cảm giác rất thân thiết.

"Ngươi xem đi, ở đây có tám nghìn cô hồn, ngày trước họ chịu vận mệnh bi thảm, bị bồi táng cùng người khác, hơn một nghìn năm bị nhốt ở đây, không cách nào tiến vào địa phủ để một lần nữa đầu thai làm người, ngươi xem có thể..." Lãnh Dương cố gắng nói những quân hồn này đáng thương và vô tội một chút, để Mạnh Thường Quân động lòng trắc ẩn, điều nàng nói cũng đúng với tình hình thực tế, bởi vì có ai nguyện ý bồi táng theo người khác chứ? Ai nguyện ý ở nơi tối tăm, không thấy mặt trời hơn một nghìn năm? Ai không muốn đạt được tự do? Ai không muốn một lần nữa chuyển thế?

"Ngươi muốn ta giúp cho bọn họ đầu thai?" Mạnh Thường Quân tiếp lời Lãnh Dương.

Lãnh Dương gật đầu, "Có thể giúp được không?" Lãnh Dương không biết việc luân hồi ở địa phủ có những quy tắc gì, cũng không rõ phải làm thế nào mới khiến quỷ hồn được đầu thai, nàng chỉ có thể gửi gắm hi vọng cho Mạnh Thường Quân. Không phải Mạnh Thường Quân thường nói mình là tiên nhậm quỷ chức sao? Nếu như là tiên thì chắc sẽ có biện pháp nào đó đi?

"Có chút phiền toái, ngươi cũng biết, địa phủ có một quyển sổ sinh tử, ghi chép thời gian dương thọ của mỗi người, người đã chết thì phán quan sẽ gạch tên người này khỏi sổ sinh tử, sau đó phái quỷ quan đi câu lấy hồn phách của người chết, đưa về địa phủ, sau đó sẽ sắp xếp thời gian chuyển thế cho quỷ hồn trên sách luân hồi, qua thời gian đó, mặc kệ ngươi có tiến vào cửa luân hồi hay không, thì tên trên sách luân hồi cũng sẽ bị gạch đi, như vậy, trên sách luân hồi ở địa phủ sẽ không có ghi chép của những quỷ hồn này. Nếu muốn thêm vào một hai quỷ hồn cũng được, chỉ cần thương lượng cùng với quỷ quan đi câu hồn lén nhét thêm vài cái tên vào sách luân hồi, nhưng hiện tại lại có đến mấy nghìn quỷ hồn, chỉ sợ không thể thần không biết quỷ không hay mà làm, nhất định sẽ kinh động đến quỷ quan ở Diêm Vương Điện đấy." Mạnh Thường Quân thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói.

Nghe xong lời của Mạnh Thường Quân, Lãnh Dương cảm thấy thật sự không thể làm được, nhưng nàng đã đồng ý với quân hồn tướng lĩnh kia, cũng để cứu người trong thôn làng đó, nàng không thể sớm buông bỏ, "Thật sự không còn biện pháp khác sao?"

Mạnh Thường Quân quay người qua nhìn những quân hồn kia, suy tư một chút thì nghĩ ra một chủ ý, "Cũng không hẳn không có biện pháp, các ngươi chỉ cần lập công, ta có thể trực tiếp đi tìm Diêm Vương xin chỉ thị, trên người các ngươi có công đức, hơn nữa ta cũng có chút mặt mũi, ta tin Diêm Vương sẽ phê duyệt chỉ thị cho các ngươi danh chính ngôn thuận đi đầu thai."

"Lập công? Ngươi muốn chúng ta lập công như thế nào?" Quân hồn tướng lĩnh ngạc nhiên, bất kể Mạnh Thường Quân nói họ làm cái gì, họ đều sẽ đồng ý, bởi vì hiện tại có thể chuyển thế làm người là nguyện vọng duy nhất của họ.

Đám người Lãnh Dương cũng rất tò mò nhìn Mạnh Thường Quân, cũng muốn biết cô muốn bọn họ làm cái gì.

"Các ngươi đồng ý với ta trước, chờ khi ta nghĩ ra chuyện cần làm thì sẽ quay lại tìm các ngươi." Mạnh Thường Quân rất biết dụ người, không biết hiện tại cô chưa nghĩ ra phải để họ làm gì hay là do cô cố ý không nói.

"Tốt, chúng ta ở đây chờ, khi cần thì có thể tuỳ ý sai khiến." Dù sao cũng đã chờ được hơn nghìn năm rồi, họ cũng không ngại chờ thêm một ít thời gian nữa.

"Tốt, các ngươi có thể thả bọn họ đi được chưa?" Ý của Mạnh Thường Quân là để cho Lãnh Dương bọn họ tiến vào trong mộ thất của quốc sư.

"Có thể, nhưng mà quốc sư đã thực sự rời đi, mộ thất cũng trống rỗng, bọn ngươi tiến vào đi!" Quân hồn tướng lĩnh nói xong, vung tay lên, những quân hồn phía sau chỉnh tề thối lui ba bước về hai bên, chừa ra một lối đi ở giữa.

Cuối cùng cũng đã giải quyết xong mọi chuyện, tính mạng của thôn dân được bảo vệ, tám nghìn quân hồn cũng có thể đầu thai chuyển thế, tất cả mọi chuyện cuối cùng đều viên mãn, chỉ có...

"Các người có biết cách để giải huyết chú hay không?" Lãnh Dương đã đi qua hết lối đi do các quân hồn nhường ra, nhịn không được quay người lại hỏi họ, nàng biết muốn có được đáp án nàng muốn rất khó, nhưng nàng vẫn muốn thử một lần.

"Bản tướng không biết, bất quá ta nghe được ngày quốc sư rời khỏi lăng mộ tất cả chú ngữ đều mất tác dụng, nhưng cụ thể thế nào thì ta cũng không hiểu biết nhiều." Họ chỉ là những người đáng thương bị bồi táng cùng quốc sư, quỷ hồn thủ mộ, làm sao hiểu được pháp thuật đạo gia của quốc sư cao thâm thế nào?

Chú ngữ không có tác dụng? Khó trách huyết chú của Trương Viễn Minh đã đến kỳ hạn nhưng vẫn chưa chết, quân hồn lại không giết người trong thôn, bởi vì bọn họ không còn là người thủ mộ nữa. Nhưng nếu quốc sư thật sự không có ở đây thì họ không thể tìm được phương pháp hoá giải huyết chú, huyết chú trên người Trương Viễn Minh cũng không giải trừ được, mạng của hắn cũng chỉ có thể phụ thuộc vào ông trời, để xem huyết chú mất tác dụng khi nào sẽ đến lấy mạng hắn. Lãnh Dương thở dài một tiếng, quay người tiến đến một cánh cửa đá.

"Mở cửa ra." Mạnh Thường Quân nói với quân hồn tướng lĩnh. Tuy cánh cửa này không ngăn được cô, nhưng lại ngăn được Lãnh Dương bọn họ.

Ai ngờ quân hồn tướng lĩnh chỉ lắc đầu, "Ở trên vách tường và trên cửa có ẩn chứa cấm quỷ chú, chúng ta không thể tới gần, bất quá bản tướng có thể nói cho các ngươi phương pháp mở cửa." Tay quân hồn tướng lĩnh chỉ lên trần, ngay trên cánh cửa, "Phía trên có một khối đá nhỏ nhìn rất bình thường, chỉ cần đè xuống là có thể mở cửa."

Bọn Lãnh Dương đổ mồ hôi, quả nhiên đủ bí mật, nếu như để cho họ tìm kiếm thì sẽ tốn không ít thời gian, bởi vì họ sẽ rất ít lưu ý đến trần nhà, hơn nữa còn là một khối đá nhỏ rất bình thường.

"Để ta." Mạnh Thường Quân vừa dứt lời, bóng dáng loé lên một cái rồi không nhìn thấy nữa, Lãnh Dương các nàng kinh ngạc, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một vệt sáng rất nhanh loé lên, sau đó nghe được tiếng động "ầm ầm", cửa đá từ từ mở ra, Mạnh Thường Quân đã yên ổn đứng ở chỗ cũ, nhìn như cô chưa từng nhúc nhích. Có điều mọi người đều biết cô không phải là con người, thân thủ như vậy cũng rất bình thường.

Lãnh Dương đang định tiến vào thì bị Mạnh Thường Quân gọi lại, "Các ngươi tiếp tục vào đi! Ta sẽ không đi cùng, ta còn có công vụ phải làm nên đi trước, có việc gì thì cứ tìm ta." Vừa nói xong thì đã không còn thấy bóng dáng. Kỳ thực cô cũng không giống như quân hồn, không thể vào trong gian chủ mộ, mà thật sự cô có việc, khi Lãnh Dương gọi cô, cô phải bỏ xuống công vụ chạy tới một chuyến, nhưng không thể trì hoãn quá lâu, cô sợ sẽ hỏng việc.

Lãnh Dương đối với chuyện Mạnh Thường Quân đột nhiên biến mất cũng không thấy có gì kỳ quái, bởi vì cô ấy thường xuyên thoắt ẩn thoắt trước mặt mình, đó là thói quen của cô ấy. Vì vậy nàng tiếp tục tiến vào gian chủ mộ.

Diệp Hàm đi sau lưng Lãnh Dương, vừa cẩn thận dò xét cảnh vật xung quanh, vừa hỏi: "Cô ấy là ai vậy? Xem ra cũng rất bản lĩnh nha." Dựa vào việc cô ấy có thể thương lượng với Diêm Vương của Diêm La Điện, để cho tám nghìn quân hồn đầu thai cũng có thể thấy được bản lĩnh của cô ấy.

"Ừ, là người của âm giới, là một quỷ quan." Lãnh Dương cũng vừa dò xét hoàn cảnh xung quanh vừa trả lời.

Gian chủ mộ này hình vuông, lớn cỡ một sân bóng rổ, chính giữa phòng có một bệ đá cao ba thước, trên bệ đá đặt một cái quan tài màu xanh, cái quan tài này chắc là quan tài của quốc sư rồi.

Trong gian phòng có tiếng nước chảy, mọi người nhìn về hướng phát ra tiếng động, thấy trong góc phòng, cũng chính là góc trái trên cùng của quan tài có một cái đầm nước, đầm nước hình tròn không chỉnh tề, không biết sâu cạn, đầm nước tựa sát vào vách đá, là một phần tự nhiên của ngọn núi, nước đọng lại ở vách núi, sau đó rơi vào đầm nước, phát ra tiếng róc rách.

Bên trái gian phòng là vách đá tự nhiên, ba mặt còn lại xây bằng đá hoa cương, mặt đất cũng vậy.

Bên trong gian chủ mộ ngoại trừ những thứ này cũng không còn bày trí thứ nào khác, Lãnh Dương các nàng đến đây cũng không phải để ngắm cảnh du lịch, vì vậy cũng không quan tâm bên trong gian chủ mộ có gì, chỉ cần không có nguy hiểm là tốt rồi, đường nhiên bọn họ cũng không thể nào quay về tay không, có thể tìm thấy thi thể quốc sư thì càng tốt hơn nữa.

Bốn người trèo lên bệ đá hình vuông, từ khoảng cách gần nhìn vào quan tài màu xanh, nhận ra quan tài này rất lớn, dài khoảng ba thước, rộng một thước rưỡi, thân quan tài màu xanh, có lốm đốm nước, nhìn qua đã biết chất liệu của quan tài này không tầm thường.

"Đây chắc là phỉ thuý?" Triệu Lượng càng nhìn càng thấy giống, có chút không thể tin được, đây có phải hơi quá xa xỉ hay không? Phỉ thuý tốt như vậy vốn khó gặp, mà ở đây lại thấy một cái quan tài bằng phí thuý lớn đến như vậy, anh ta cảm thấy quả thực quá phung phí của trời, đồ tốt như vậy mà lại để người chết dùng, vì anh ta nhìn ra được, quan tài này làm bằng Phỉ Thuý Lão Khanh*, là phí thuý được ngâm rửa bên trong dòng nước tự nhiên một thời gian rất dài, bề ngoài phỉ thuý có màu hơi ngả xanh lục, sáng bóng, có lốm đốm nước, chất lượng tốt, độ trong suốt cao, ngọc đủ nước, là một loại phỉ thuý cực phẩm, chỉ cần một khối Phỉ Thuý Lão Khanh nhỏ cũng đã có giá trị không nhỏ, huống chi một khối lớn như vậy, vả lại nhìn kĩ không hề có vết chắp vá mà một khối do thiên nhiên tạo thành, chất liệu quan tài như vậy, hơn nữa còn là văn vật của hàng ngàn năm trước, nếu đem bán cái quan tài này thì nhất định là giá trên trời, nhưng mà ai trong bọn họ dám đem đi bán đây? Văn vật quý giá như vậy bọn họ muốn đầu cơ trục lợi, nếu bị bắt thì nói không chừng sẽ bị phán tử hình.



* Phỉ Thúy Lão Khanh (老 坑 翡 翠) thường được thị trường gọi là "Lão Khanh Thủy Tinh", thường lấp lánh trong suốt, tính chất của nó nhẵn nhụi tinh thuần không tỳ vết, nhan sắc thuần khiết, sáng ngời, nồng đậm, lục sắc đều đặn; Phỉ Thúy Lão Khanh gồm các tinh thể jadeite rất nhỏ, bởi vậy, bằng mắt thường rất khó nhìn thấy "tính thúy" – tính chất màu xanh. Phỉ Thúy Lão Khanh khi ánh sáng chiếu vào hiện lên tình trạng bán trong suốt hoặc hoàn toàn trong suốt, là Phỉ Thúy trung thượng phẩm hoặc cực phẩm.

"Đúng vậy, hơn nữa còn là Phỉ Thuý Lão Khanh." Diệp Hàm cũng có chút hiểu biết đối với ngọc thạch, cô nhìn kỹ chất liệu của quan tài, cô dám xác định khối phỉ thuý này ở trên thị trường cũng khó tìm được, còn là một loại Phỉ Thuý Lão Khanh cực phẩm.

"Người cổ đại thật sự rất có tiền, một khối ngọc tốt như vậy chỉ để làm quan tài." Triệu Lượng cảm thấy thật là đáng tiếc.

"Là Đế Vương cổ đại có tiền." Lãnh Dương uốn nắn lời nói của Triệu Lượng, nếu không phải quốc sư được sủng ái thì cũng không có được đãi ngộ lăng mộ, quan tài như vậy.

"Mặc kệ hắn, chúng ta tranh thủ thời gian mở quan tài, xem thi thể quốc sư có còn ở đây hay không, tôi vẫn có chút không tin được chuyện người chết hồi sinh này." Triệu Lượng cảm thấy thi thể quốc sư vẫn còn ở trong quan tài, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, nhanh ra khỏi đây, anh ta đã không muốn ở lâu trong lăng mộ này nữa, hiện tại anh ấy muốn về nhà, thong thả ung dung mà tắm nước nóng, sau đó ăn một bữa đại tiệc, rồi lại tận hưởng cảm giác ngủ ngon lành.

Bốn người chia ra, thương thế trên người Diệp Hàm tương đối nghiêm trọng, cho nên cô đứng một bên, nắm súng gỗ đào trong tay, yểm hộ cho họ, ba người bọn họ nhanh chóng mở nắp quan tài.

Ba người dùng sức, nắp quan tài chậm rãi trượt ra, khi đã mở ra được khoảng 50-60cm, Lãnh Dương nói họ dừng lại, cẩn thận từng li từng tí nhìn vào trong quan tài, vừa kinh ngạc cũng đồng thời có chút mất mát, "Cái quan tài này quả nhiên trống rỗng."

"Cái gì? Chẳng lẽ thật sự có chuyện người chết sống lại?" Triệu Lượng vẫn không thể tin, người chết hơn một nghìn năm vậy mà vẫn còn có thể sống lại, việc này cũng quá khác thường. Không chỉ có Triệu Lượng không tin, Diệp Hàm cũng khó có thể tin, nhưng mà sự thật ngay trước mắt, cô phải gạt mình như thế nào?

"Trên đời này đúng là không thiếu điều kỳ lạ." Lãnh Dương cười lạnh.

"Đều nói, loại hiện tượng chết giả này trong đạo gia thật sự có ghi chép, chỉ là loại phương pháp này đã thất truyền nhiều năm." Cao Na cảm thấy chuyện tái sinh này cũng không có gì lạ, nàng tin tưởng quốc sư chỉ dùng thuật chết giả, đến một thời điểm nhất định thì ông ấy sẽ sống lại.

"Mặc kệ, trước tiên mở toàn bộ nắp ra nhìn xem bên trong có cái gì." Lãnh Dương nói với mọi người, sau đó ba người lại dùng sức đẩy nắp quan tài ra.

Toàn bộ nắp quan tài mở ra, chỉ có một hộp sắt màu đen nằm chỉnh tề bên trong, ngoài ra không còn gì nữa.

"Trong hộp này là cái gì?" Triệu Lượng cảm thấy kỳ quái, trong quan tài quốc sư tại sao lại có một cái hộp sắt? Chẳng lẽ ở bên trong là vật bồi táng? Triệu Lượng trở mình nhảy vào trong quan tài, cầm hộp sắt lật tới lật lui xem xét.

Lãnh Dương và Diệp Hàm lắc đầu, cũng không hiểu cái này là gì.

"Để tôi xem thử." Diệp Hàm lên tiếng, tiếp nhận hộp sắt trong tay Triệu Lượng, cẩn thận xem xét, cô thấy một mặt có một nút hình tròn nằm giữa, không lẽ đây là cơ quan để mở hộp sắt?

Diệp Hàm dùng ngón tay ấn vào cái nút hình tròn đó, thật sự nghe được tiếng "răng rắc", có lẽ cái chốt của hộp sắt đã được mở rồi. Một tay Diệp Hàm ôm hộp sắt, một tay mở nắp hộp, chỉ vừa mới mở nắp hộp thì đã nghe được bên trong có một âm thanh rất nhỏ, bốn người đều nghe được, có thể là âm thanh do cái nắp hộp Diệp Hàm mở phát ra. Hộp được mở ra, bên trong có một con quái vật hình dáng trẻ em, toàn thân đen kịt, chỉ mới 1/60 giây, Lãnh Dương đang đứng bên cạnh Diệp Hàm đã nhanh tay đánh văng cái hộp khỏi tay Diệp Hàm, thoáng cái hộp sắt đã rơi ngược vào trong quan tài phỉ thuý, nhưng chỉ trong chớp mắt, quái vật trong hộp đã nhảy bổ lên, như mũi tên rời khỏi cung, bổ thẳng về phía Diệp Hàm...

Bốn người cảm thấy rất kinh hãi, không kịp phản ứng, chỉ có Lãnh Dương đẩy thật mạnh Diệp Hàm sang bên cạnh...

Quái vật kia đánh thẳng vào vị trí Diệp Hàm đang đứng, mà vị trí đó đã được Lãnh Dương vào thế chỗ, móng vuốt quái vật cắm thẳng vào trong ngực Lãnh Dương, quái vật kia còn dùng sức ấn vào, tựa hồ muốn chui vào trong thân thể của Lãnh Dương. Sự tình phát sinh nhanh như chớp, ba người còn lại vội vàng muốn giúp cũng đã không kịp.

May mắn Lãnh Dương nhanh tay lẹ mắt, hai tay túm lấy chân của con quái vật, nhịn đau, trước khi quái vật kia chui vào trong người mình, sử dụng khí lực toàn thân kéo thật mạnh ra, trực tiếp ném quái vật đó ra thật xa, Diệp Hàm nâng súng, bắn trúng giữa người quái vật, khiến con quái vật rơi vào quan tài phỉ thuý, không chờ quái vật có thời gian để phản kích, Triệu Lượng vung cuốc đánh thẳng về hướng quái vật kia, dứt khoát ghim nó vào đáy quan tài, nó vẫn còn đang kêu chít chít, giãy giụa, Cao Na mau chóng cắn đầu ngón tay, vẫy máu lên người quái vật, rồi lấy ra một tờ giấy vàng, vẽ phù chú lên, niệm chú ngữ, dùng dao găm mà ghim bùa lên người quái vật, trong nháy mắt, quái vật không còn cử động, thấy vậy tất cả mới có thể thở phào một hơi, sự căng thẳng cũng giảm bớt, ngay khi họ muốn quay lại kiểm tra thương tích của Lãnh Dương, thoáng cái đã thấy Lãnh Dương ngã ra, trực tiếp té xuống bệ đá cao ba thước, kinh hãi đến mức khiến tim ba người họ suýt chút nữa ngừng đập, "Lãnh Dương...", Diệp Hàm thét một tiếng đầy kinh hãi, trở mình nhảy xuống khỏi bệ đá, lăn một vòng trên đất, không để ý đau đớn trên người mà nhanh chóng chạy đến bên Lãnh Dương, ôm lấy Lãnh Dương, hai mắt nàng đã nhắm nghiền, Diệp Hàm hoảng sợ gọi tên Lãnh Dương, thấy trước ngực Lãnh Dương huyết nhục mơ hồ, không kiềm chế được nữa, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, "Cô ngàn vạn lần không được chết, tôi đã đáp ứng với cô sẽ đưa mọi người an toàn rời khỏi đây, cô không thể nào chết ở đây được, không thể..."

***

Tác giả nói ra suy nghĩ: Quyển thứ nhất đã hoàn, tiếp theo chính là quyển 2: Không gian linh dị

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play