Bà lão kia bước đi có chút tập tễnh, tiến đến trước mặt Lãnh Dương các nàng, Lãnh Dương cẩn thận đánh giá bà lão này, bà lão này đầy mặt nếp nhăn đại biểu cho tuổi tác đã cao, hai mắt tối đen thâm thúy, nhưng lại rất hiền lành hòa ái, Lãnh Dương vốn còn tưởng rằng bà lão này trong mắt sẽ tràn ngập lửa giận.
"Các ngươi cùng ba người trẻ tuổi kia là cùng một bọn?" Bà lão ấy chậm rãi mở miệng, giọng nói cũng như bề ngoài đều rất già nua, nhưng ngữ điệu cũng rất ôn hòa.
"Chúng ta không phải là cùng một nhóm, nhưng bởi vì bọn họ mà đến đây." Diệp Hàm nhìn bà lão, mắt một cái cũng không chớp, nghiêm túc trả lời.
"Các ngươi đi theo ta!" Bà lão cũng thật cẩn thận đánh giá Diệp Hàm, chậm rãi lên tiếng, sau đó xoay người, hướng về phía sau mà đi, cô gái trẻ tuổi nọ vẫn như cũ giúp đỡ bà ấy, chậm rãi đi.
Ở đây tuy mọi người không rõ dụng ý của bà lão ấy, nhưng cũng không ai dám ngăn cản, trong mắt mang theo nghi hoặc, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Hàm cùng Lãnh Dương đi theo bà lão kia.
Hai người đi theo bà lão vào một gian nhà trúc, gian nhà tuy rằng không lớn, nhưng có vẻ rất rộng rãi, bởi vì trong nhà cũng không có quá nhiều đồ dùng, chỉ có một cái bàn bằng trúc, vài cái ghế gỗ, thêm một cái giường trúc, trên giường đặt một cái gối đầu đã cũ, ngoài ra cũng không còn cái gì nữa, thực mộc mạc.
"Ngồi đi! Ta có lời muốn hỏi các ngươi." Bà lão đến trước bàn trúc ngồi xuống, cũng bảo hai người bọn họ ngồi. Cô gái trẻ tuổi nọ đứng ở bên cạnh bà lão.
Lãnh Dương cùng Diệp Hàm đều không thể tưởng được bà lão này sẽ đối với các nàng ôn hòa như vậy, các nàng còn nghĩ bởi vì người trong thôn này bắt các nàng đến đây nên nhất định sẽ gây nhiều điều khiến các nàng khó xử, không nghĩ tới...
"Bà bà, có chuyện gì muốn hỏi chúng ta? Chuyện chúng ta biết tất nhiên cũng sẽ nói cho bà biết, bất quá không dối gạt mà nói, chúng ta lần này tới nơi này cũng chỉ là đến để tìm hiểu tin tức, hi vọng bà cũng có thể nói cho chúng ta biết, chúng ta cùng nhau hợp tác thì sẽ dễ giải quyết vấn đề đúng không? Cứ nhằm vào nhau như vậy cũng không phải biện pháp giải quyết vấn đề tốt nhất." Lãnh Dương thái độ rất lễ phép, hơn nữa rất chân thành, nàng thật sự rất cần đối phương hợp tác, nàng thấy bà lão này hòa ái hiền lành như vậy, có thể sẽ không làm khó các nàng đi? Cơ hội hợp tác còn là rất lớn.
"Nếu như có thể giải quyết vấn đề đương nhiên tốt, bất quá trước hết cần tìm được ba người trẻ tuổi kia, chúng ta hoài nghi bọn họ đã mang đi thứ gì đó không nên lấy." Giọng nói của bà lão vẫn như cũ đều đều, giống như đang cùng bạn bè trò chuyện về tình hình gần đây, hơn nữa là bà ấy đang than thở tình hình gần đây không được tốt.
"Bọn họ cầm đi cái gì?" Tuy rằng Lãnh Dương cũng đoán được Trương Xa Minh bọn họ cầm đi thứ gì không nên lấy, nhưng nàng vẫn làm bộ như không biết mà hỏi, bởi vì nàng sợ bản thân mình nói sai, vạn nhất bà lão này nói ra vật gì đó khác thì sao đây?
"Bọn họ từ trong quan tài một vị tổ tiên của thôn chúng ta lấy đi mấy khối ngọc, những khối ngọc này đối với thôn chúng ta mà nói phi thường trọng yếu, nếu các người có biết bọn họ thì tốt rồi, hi vọng ngươi nói bọn họ đem những khối ngọc lấy đi trả lại cho chúng ta." Quả nhiên, đúng như Lãnh Dương cùng Diệp Hàm dự đoán, bà lão chỉ nói bọn họ lấy đi những khối ngọc không nên lấy đi gì đó, nhưng cũng không biết những khối ngọc đó đối với thôn này có ý nghĩa gì trọng yếu? Lãnh Dương thầm nghĩ, những khối ngọc này không chỉ là cùng với Huyết Chú và Anh Nhi Trủng có quan hệ thôi sao? Cùng thôn này lại có quan hệ gì?
"Trước đó chúng ta không biết ba người kia, cho đến khi có hai người trong số đó đã chết, chúng ta mới nhận thức bọn họ." Lãnh Dương nói xong, lại hướng bà lão giới thiệu mình và Diệp Hàm, tỏ rõ thân phận của các nàng, "Chúng ta cũng là muốn giải quyết vấn đề, cho nên mới đến nơi này, nếu những khối ngọc này đối với mọi người mà nói rất trọng yếu, thì sau khi vụ án này chấm dứt, cảnh sát sẽ bắt bọn họ trả lại cho thôn của bà, chính là hiện tại có một chuyện phiền phức, chính là trong đó có một khối ngọc đã mất, bị...." Lãnh Dương dừng lại, suy tư, vẫn là quyết định nói tiếp: "Bị một cái Quỷ Hồn trong số bọn họ cầm đi."
"Mảnh ngọc bị lấy đi như thế nào?" ngữ khí bà lão khó kiềm được kích động.
"Hình như giống một đứa trẻ." Lãnh Dương cẩn thận đánh giá bà lão này, muốn xem thử sau khi đối phương nghe được mấy chữ này sẽ phản ứng như thế nào.
Nhưng bà lão ấy chỉ thở dài rồi chậm rãi lắc đầu, "Như ta đã lo lắng, thứ bọn họ lấy đi này là thứ không cát tường, cũng là tự rước họa vào thân." Dừng lại một chút, bà lão bỗng nhiên cao thấp đánh giá Lãnh Dương một hồi lâu, mới hỏi: "Làm sao ngươi biết có một mảnh ngọc ở trong tay quỷ hồn? Ngươi có thể nhìn thấy sao?"
"Không dối gạt bà, ta có mắt âm dương, có thể chứng kiến rất nhiều thứ âm phủ gì đó." Lãnh Dương cảm thấy được giữa họ có thể rất dễ nói chuyện, có lẽ có thể hảo hảo mà giải quyết vấn đề, cho nên cũng không muốn giấu diếm.
Bà lão kia mỉm cười một cái, sau đó lập tức lại ảm đạm, thở dài một tiếng, "Vậy nhất định ngươi cũng đã thấy dị tượng của thôn này đi."
Dị tượng? Diệp Hàm nghe được câu này thực sự kinh ngạc, nhanh chóng quay đầu nhìn Lãnh Dương, cô thật sự không thể tưởng được thôn này sẽ có cái gì dị tượng, cho nên cô muốn nghe được đáp án từ Lãnh Dương.
"Đúng vậy, chỉ là không biết tại sao lại như vậy?" Lãnh Dương không nhìn Diệp Hàm. Kỳ thật nàng cảm thấy ánh mắt của Diệp Hàm, chỉ là lúc này không phải thời điểm thích hợp để giải thích, cho nên nghĩ làm bộ như coi thường.
"Ai, việc này nói hay không cũng vậy thôi, biết quá nhiều đối với các ngươi cũng vô ích." Nói xong, bà lão nói với cô gái trẻ tuổi vẫn đứng bên cạnh, "Cao Na, đi pha cho khách ly trà." Cô gái nọ nghe lời dặn, xoay người đi ra cửa. "Thật ngại quá, nói lâu như vậy mà quên pha cho hai người ấm nước trà."
"Không có việc gì, chúng ta không khát." Diệp Hàm nói. Nói thật ra, cô không dám ăn uống đồ của bọn họ, hiện tại các cô là đang xâm nhập địch doanh, tuy rằng bà lão này ngoài mặt rất ôn hòa, nhưng có ai biết đối phương nghĩ như thế nào, vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn.
"Ta biết lo lắng của hai người, nhưng xin yên tâm, chuyện của chúng ta còn cần hai người hỗ trợ, chúng ta sẽ không đối với hai người như vậy." Lão phụ nhân hình như hiểu được lo lắng của Diệp Hàm.
"Bà chỉ là muốn mang về những khối ngọc đó thôi phải không?" Diệp Hàm mặt không biểu tình, ngữ khí cũng như trước vô cùng bình thản.
"Ừ, những khối ngọc đó đối với thôn chúng ta rất trọng yếu." Bà lão khẳng định, nhìn ra được bà ấy quyết tâm phải mang về những khối ngọc đó.
"Chúng ta nhất định sẽ trả lại cho bà, bất quá phải chờ khi chúng ta phá được án." Diệp Hàm cảm thấy được chỉ cần đối phương vẫn muốn lấy được những khối ngọc đó, thì cô liền nắm chắc cơ hội khiến cho đối phương trả lời nghi ngờ của cô.
"Cần phải đợi bao lâu? Không thể trước tiên trả lại cho thôn chúng ta sao?" Bà lão thật cẩn thận hỏi thử.
"Thực xin lỗi, đây là trình tự, những khối ngọc đó là vật chứng, vụ án này ngày nào vẫn chưa phá được, thì ngày đó vẫn không thể trả lại bất luận thứ gì." Diệp Hàm cẩn thận nói xong, lại bổ sung: "Nếu vụ án này sớm phá, sớm kết thúc, mấy thứ này liền sớm trả lại cho thôn của bà." Diệp Hàm cảm thấy được lời của cô đã nói minh bạch như vậy rồi, đối phương nên biết làm như thế nào chứ?
Hảo thông minh, Lãnh Dương mắt nhìn Diệp Hàm, đáy lòng khen một tiếng, bởi vì lời của Diệp Hàm rõ ràng đã nói cho đối phương biết, nếu muốn mau chóng lấy lại những khối ngọc đó, không thành vấn đề, chỉ cần bọn họ mau chóng phá án, nếu cần phá án mau, vậy cần phải xem đối phương có nguyện ý trợ giúp hay không.
Bà lão trầm mặc, mi mắt hạ xuống, tựa hồ đang trầm tư cái gì đó.
"Bà bà, có phải bà có điều gì khó nói hay không? Kỳ thật chúng ta chỉ là muốn phá án mà thôi, chúng ta sẽ không đem việc trong thôn của bà nói khắp nơi, bà có thể tin tưởng chúng ta không? Chúng ta cũng hy vọng có thể giúp bà." Lãnh Dương tận tình khuyên bảo, bởi vì việc bà lão này phối hợp đối với các nàng mà nói rất trọng yếu, điều này sẽ giúp cho các nàng giảm đi rất nhiều đường vòng.
"Ai...." Bà lão thở dài một tiếng thật sâu. "Nếu hai người có thể giúp thôn của ta đem những thứ kia về, thì chính là ân nhân cứu mạng của toàn bộ thôn chúng ta, cho nên, nếu ta nói cho hai người biết, hi vọng hai người có thể giúp chúng ta giữ bí mật, bất quá nói cho hai người biết những điều này, cũng không biết đối với hai người có trợ giúp gì không."
Lãnh Dương cùng Diệp Hàm nghe được bà lão rốt cục cũng nguyện ý nói cho các nàng biết về chuyện của những khối ngọc này, trong lòng mừng thầm, xem ra các nàng đi chuyến này cũng không uổng công, hi vọng chuyện bà lão sắp nói chính là tin tức các nàng cần có, sớm phá án, cứu mạng Trương Xa Minh, vụ án này cũng mau chóng như vậy mà kết thúc, Diệp Hàm nghĩ chuyện này cũng đừng có liên quan đến thần chú, ma quỷ gì đó đi.
Lúc này, Cao Na bưng vào vài chén trà, cái chén cũng làm bằng trúc, bên trong nổi lên lá trà, hơi nước từ trong chén bốc lên, khiến cho người ta nhìn vào liền biết nó rất nóng. Cao Na lần đầu tiên mở miệng nói: "Mời dùng trà." Thanh âm nhẹ nhàng, giống một cô gái nhỏ thẹn thùng vậy.
Tuy rằng Diệp Hàm vẫn cảm thấy không nên ăn uống những gì bọn họ đưa, nhưng vừa rồi bà lão cũng đã đáp ứng sẽ nói cho các nàng biết chuyện, thái độ cũng coi như không tệ, nếu một chút cũng không uống thì tựa hồ không có lễ phép, vạn nhất người khác vì vậy mà trong lòng không thoải mái, đối với cô sẽ sinh ra cái nhìn không tốt, Diệp Hàm lo lắng sẽ ảnh hưởng đến sự hợp tác của bọn họ, vì thế rơi vào đường cùng, miễn cưỡng cầm lấy chén trà, nhấp một miếng, cảm thấy được trà có chút vị ngọt lành, vào miệng có một cổ mùi thơm nhẹ, làm cho người ta nhịn không được muốn uống thêm một ngụm. Nhưng Diệp Hàm nhịn được, năng lực tự khống chế của cô tương đối mạnh, cô vẫn cảm thấy được mọi sự cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Chính là mới vừa muốn mở miệng hỏi, bỗng nhiên chợt nghe "Phanh" một tiếng thật vang, Lãnh Dương đầu đụng vào mặt bàn, nằm úp sấp bất động, Diệp Hàm cực kỳ hoảng sợ, bật người từ trên ghế đứng dậy, nhưng chỉ mới vừa đứng lên, bỗng nhiên cảm thấy một trận mê muội đánh úp lại, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, rốt cuộc không còn tri giác.
Bà lão chậm rãi lắc lắc đầu, lại là một tiếng cảm thán, "Không cần làm như thế."
"Mẹ chồng, chúng ta không thể tiếp tục tin tưởng các nàng, trước đó chúng ta chính là vì tin tưởng ba người kia, kết quả bọn họ lại trộm đi Anh Nhi Trủng, phá phong ấn nguyền rủa, nên mới hại chúng ta rơi vào tình huống như vậy, bây giờ mẹ còn muốn tin tưởng các nàng sao? Chẳng lẽ còn muốn cho bi kịch tái diễn sao?" Cao Na nói không kiềm được kích động, so với người vừa rồi đưa trà điềm tĩnh như hai người khác nhau.
"Ai, hiện tại đã chết hai người rồi, hi vọng sẽ không còn có người bởi vì việc này mà chết, các nàng một người là cảnh sát, một người là luật sư, trong đó còn một người có mắt âm dương, đã nhìn thấy sự khác thường trong thôn chúng ta, mà nàng thế nhưng trong lòng lại bình tĩnh như nước hồ, chúng ta không thể coi thường người này, những khối ngọc đó đã bị mang tới Hồng Kông, nếu muốn lấy lại, chỉ có thể dựa vào các nàng, dựa vào các nàng giúp chúng ta giải quyết cửa ải khó khăn này, bằng thực lực của chúng ta, không có biện pháp từ cục cảnh sát Hồng Kông cầm lại những khối ngọc đó." Bà lão cảm thấy được lần này Cao Na làm việc quá xúc động, bà thực lo lắng vạn nhất hai người bọn họ bởi vậy mà không giúp bọn họ, kia nên làm thế nào cho phải?
"Nhưng mà, mẹ chồng, Anh Nhi Trủng kia không phải là bị một quỷ hồn trong số ba người bọn họ cầm đi sao? Chúng ta không cần các nàng hỗ trợ cũng được mà? Tự chúng ta đi tìm quỷ hồn kia lấy lại Anh Nhi Trủng là được." Cao na không tin Lãnh Dương các nàng, gặp người Hồng Kông như các nàng liền cảm thấy chán ghét, nếu không phải bởi vì những người Hồng Kông đó, thôn bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm sao? Đương nhiên, ý nghĩ này của nàng là vơ đũa cả nắm*.
* Chỗ này câu gốc là "một gậy đánh chết một thuyền người":v nghe nó cứ sao sao đó nên mình chuyển luôn qua xài ca dao, tục ngữ Việt Nam
"Con không biết rồi, Anh Nhi Trủng đương nhiên rất trọng yếu, nhưng mặt khác mấy khối ngọc kia cũng rất trọng yếu, nếu không có mấy khối ngọc kia, sợ là có Anh Nhi Trủng cũng là vô dụng." Bà lão lại chậm rãi lắc đầu, bảo Cao Na đem hai người các nàng đỡ đến giường trúc! Sau đó mới chậm rãi nói cho Cao Na tác dụng của mấy khối ngọc kia. Cao Na nghe xong cũng trầm mặc, nhưng nàng vẫn không phục, chẳng lẽ chỉ có thể cầu các nàng hỗ trợ sao? Cũng có thể dùng sức mạnh hay thái độ cứng rắn ép các nàng giao ra những khối ngọc đó nha! Cho nên nàng nói với mẹ chồng: "Chúng ta có thể bắt buộc các nàng, các nàng ở trong tay của chúng ta, hạ 'Cấm' nguyền rủa các nàng, không sợ các nàng không nghe lời chúng ta nói." Cao Na cảm thấy được làm như vậy vẫn tốt hơn.
"Đừng nói những khối ngọc này đang ở Hồng Kông, chỉ cần nói đến thân phận của các nàng, uy hiếp bắt buộc các nàng không phải là biện pháp tốt nhất, chọc giận các nàng, đối với chúng ta không có ích, tình trạng của chúng ta hiện tại chẳng lẽ còn cần tìm thêm kẻ thù sao? Huống hồ, con cũng thấy, hai người kia có trạng thái như bị trúng 'Cấm' sao?" Xung quanh thôn của họ đều có hạ "Cấm" nguyền rủa, chỉ cần có người xông vào, liền trúng "Cấm" thuật, tuy rằng cũng không rất nhanh phát bệnh, nhưng bà là cấm bà, có thể nhìn ra đối phương có hay không trúng "Cấm" nguyền rủa, trước đó ba người Trương Xa Minh vào thôn, cũng đã trúng "Cấm" nguyền rủa, chỉ là bọn họ không muốn hại người vô tội, cho nên khi bọn họ rời thôn, liền trong lúc họ không để ý giúp bọn họ giải chú, cho nên bà lão cảm thấy được Lãnh Dương các nàng cũng không đơn giản. Cho nên bà cảm thấy được ý tưởng của Cao Na quá mức đơn thuần.
"Mẹ chồng, con có phải hay không làm sai việc gì?" Cao Na nghe xong mẹ chồng giải thích, nhìn... bà lão thở dài có vẻ lo lắng, nàng cảm giác mình giống như đã làm sai việc gì, xem ra chính mình không nên tự chủ trương bỏ thuốc mê cho các nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT