"Cô tin tưởng Chu Nhạc và Trần Bân chết không phải do bị giết?" Yên tĩnh một hồi lâu trong xe, Diệp Hàm đột nhiên hỏi.
"Cô xác định là bị giết sao?" Lãnh Dương không trả lời mà hỏi lại.
"Chúng tôi tin tưởng vào chứng cứ." Diệp Hàm không thẳng thắn trả lời, cô không muốn để cho đối phương cảm thấy cô phá án không chuyên nghiệp, đưa vào quá nhiều sắc thái chủ quan.
"Thế nhưng tôi nhớ hiện tại các người cũng không đủ chứng cứ khởi tố anh ta không phải sao?" Đối với điểm ấy, Lãnh Dương có đầy đủ tự tin.
Diệp Hàm trầm mặc, cô không phủ nhận Lãnh Dương.
"Vụ án một năm trước kia, thật sự cô không phải lợi dụng sự mê tín của người khác mà thắng vụ kiện?" Diệp Hàm rất muốn biết, thế nhưng từ lúc cô mở miệng hỏi vấn đề này, Lãnh Dương liền biết chủ nghĩa vô thần ở đáy lòng cô đã bắt đầu dao động.
Lãnh Dương cười, "Tôi nói không phải, cô tin sao?" Lãnh Dương cũng không cảm thấy đối phương sẽ vì một câu nói của mình mà tin tưởng.
"Nghe nói lúc đó người ở chỗ ấy đều nhìn thấy hồn ma kia, bởi vậy mới để cho bồi thẩm đoàn tin tưởng, cuối cùng phóng thích kẻ tình nghi tại chỗ, tôi vẫn không tin, tôi không tin trên cõi đời này có ma quỷ, tôi vẫn cảm thấy là cô lợi dụng sự mê tín của người khác mà giở thủ đoạn, cảm thấy cô vì muốn thắng mà phương pháp như vậy cũng dùng." Diệp Hàm chậm rãi nói ý nghĩ trong đáy lòng mình.
"Vì lẽ đó cô vẫn đều không thích tôi thật sao? Vậy hiện tại cô tin sao?" Lãnh Dương cảm thấy ý nghĩ của Diệp Hàm cũng rất bình thường, nàng biết rất nhiều người đều có ý nghĩ như thế, chỉ là không giống như Diệp Hàm ở ngay trước mặt nàng nói ra mà thôi.
"Làm thế nào để cô làm điều đó?" Trong lòng Diệp Hàm rất hỗn loạn, thế nhưng cô vẫn không muốn tin tưởng trên đời này có ma quỷ.
Lãnh Dương bất đắc dĩ lắc đầu một cái, "Cô vẫn không tin, cô đừng nghĩ tôi thần thông quảng đại vậy, có thể làm ra thứ đồ khoa học kỹ thuật cao như vậy, để cho mọi người đeo mắt kính liền có thể nhìn thấy những thứ không giống nhau."
Điều này cũng là nguyên nhân khiến cho lòng Diệp Hàm rối loạn, cô không muốn tin tưởng tất cả những gì mà mình nhìn thấy, cô tình nguyện tin tưởng tất cả những thứ này đều do Lãnh Dương làm mắt kính có vấn đề, thế nhưng lý trí nói cho cô biết, Lãnh Dương có năng lực làm ra loại mắt kính khoa học kỹ thuật cao như vậy sao? Nàng chỉ là một luật sư chứ không phải một nhà khoa học.
Xe chậm rãi lái vào bãi đậu xe, đến nơi bọn họ cần đến, vào lúc sắp xuống xe, Lãnh Dương bỗng nhiên nói: "Kỳ thực tôi cũng hi vọng các người có thể phá án sớm một chút, tìm ra hung thủ thật sự, như vậy tôi sẽ bớt đi rất nhiều công sức, lần này lập trường của chúng ta không phải đối lập mà là nhất trí, cô cũng không hi vọng lại có thêm người chết đúng không?"
Lãnh Dương nói rất đúng, cô không hi vọng lại thấy có người chết, nếu như lập trường của Lãnh Dương thật sự cùng cô nhất trí, cô cũng có được một ít tin tức có liên quan đến vụ án từ Lãnh Dương? Dù sao Lãnh Dương cũng là luật sư đại diện của Trương Viễn Minh, tin tức nàng thăm dò được từ phía Trương Viễn Minh càng chân thật và càng nhiều hơn. Xem ra cô nên tìm thời gian cùng Lãnh Dương cố gắng nói chuyện.
Lãnh Dương cùng Diệp Hàm đi theo Trương Viễn Minh, chờ Trương Viễn Minh từ bên trong tủ bảo hiểm ngân hàng lấy ra những khối Ngọc Thạch kia, Ngọc Thạch bỏ trong một cái túi du lịch, Trương Viễn Minh đem túi du lịch giao cho Diệp Hàm, "madam, tất cả đều ở nơi này."
Diệp Hàm nhận lấy, mở ra, đưa tay vào trong túi lấy ra một khối ngọc màu đỏ to bằng lòng bàn tay bằng phẳng bóng loáng, tầm mắt của mọi người đồng thời rơi vào khối hồng ngọc trên tay Diệp Hàm, "Khối hồng ngọc này khẳng định trải qua gia công của con người, không phải vậy làm sao khối ngọc sẽ bóng loáng bằng phẳng như vậy, khối ngọc này không nhìn ra có gì khác biệt! Có đáng giá như vậy thật sao?" Phù Vận của tổ trọng án tò mò hỏi, bởi vì thực sự cậu ta không nhìn ra khối ngọc này có chỗ bất đồng gì, cũng nhìn không ra có bao nhiêu đáng giá, coi như là đáng giá cũng sẽ không có giá trị mấy triệu chứ?
"Giá bán của những khối Ngọc Thạch này không giống nhau, đó là một khối hồng ngọc hình dạng trẻ con, cầm trong tay sẽ thấy lạnh cả người, người mua đi kia phỏng chừng là người khá là biết hàng, vừa mở miệng ra giá chính là mấy triệu." Trương Viễn Minh bình thản nói.
Diệp Hàm đối với khối ngọc có hình dạng trẻ con cũng không hiếu kỳ, có rất nhiều khối ngọc điêu khắc thành tượng thần như thế, điều khiến cô kỳ quái chính là khối ngọc này dĩ nhiên lại thấy lạnh cả người, hơn nữa lại có người một lần liền ra giá cao như vậy, là phẩm chất khối ngọc này rất tốt, hay là người đó biết lai lịch khối ngọc này?
Diệp Hàm không cảm thấy khối ngọc tạo hình kỳ quái là bởi vì nàng không biết khối hồng ngọc hình dạng trẻ con là một khối lập thể, nhìn như một đứa con nít tư thế ngồi khoanh chân, ngọc chạm khắc trông rất sống động, thêm nữa được ngâm qua rất nhiều máu tươi của trẻ con, lại niêm phong hồn phách ở bên trong ngọc thể, khối ngọc này liền như được kèm theo rất nhiều linh hồn, có sự sống, cầm trong tay sẽ cảm nhận được hàn ý. Bên trong khối ngọc còn có tơ máu nhỏ như sợi tóc, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện ra chất lỏng màu đỏ bên trong tơ máu đang chảy, cho nên đây là một khối ngọc thạch có sinh mệnh.
"Đi thôi!" Diệp Hàm đem miếng ngọc thả lại bên trong túi du lịch, kéo khóa kéo lại, nói với mọi người. Cô không nhìn ra cái gì, vì lẽ đó quyết định đem những vật chứng này giao cho khoa pháp chính, bọn họ có thể tìm được một ít manh mối từ bên trong những vật chứng này.
Ra khỏi ngân hàng, mỗi người đi một hướng, Diệp Hàm cùng các đồng nghiệp mang theo Trương Viễn Minh về đồn cảnh sát, Lãnh Dương cùng Trương Khải về công ty.
"Đại luật sư Lãnh, cô nói những khối ngọc kia có thể có bất lợi đối với chúng ta hay không?" Trương Khải ngồi trên xe, có chút lo âu hỏi. Trương Khải cảm thấy nếu để cho cảnh sát tìm ra chứng cứ có lợi nhất, nếu như chứng cứ hướng về Trương Viễn Minh, anh ta sợ bọn họ sẽ thất bại.
"Anh tin là do Trương Viễn Minh làm sao?" Lãnh Dương không trả lời mà hỏi lại. .
Truyện Light NovelTrương Khải suy nghĩ một chút, "Không giống, nếu như là do anh ta làm anh ta nên nói ra không phải sao? Không nói chúng ta giúp anh ta như thế nào? Hơn nữa, tôi nhìn anh ta cũng không giống như dám giết người."
"Vậy là anh không tin cảnh sát? Sợ bọn họ nói xấu cho người tốt?" Lãnh Dương cười.
Trương Khải nhìn thấy Lãnh Dương triển lộ một nụ cười mê người, hơi run run, anh ta vẫn cảm thấy Lãnh Dương vừa đẹp lại vừa có tài, trong lòng quả thực cung phụng nàng như một nữ thần, kỳ thực anh ta yêu thích Lãnh Dương, âm thầm yêu thích ở đáy lòng, chẳng qua là cảm thấy mình không xứng với đối phương, vì lẽ đó anh ta vẫn đang cố gắng, hi vọng có một ngày anh ta có thể cùng Lãnh Dương đứng ngang hàng, để anh ta có thể không tự ti tỏ rõ nỗi lòng cùng Lãnh Dương, thế nhưng anh ta biết tuyệt đối không phải hiện tại, hiện tại anh ta chỉ có thể xa xa mà nhìn, nỗ lực.
"Thế nào?" Lãnh Dương không nghe Trương Khải trả lời, liền hiếu kỳ lên tiếng hỏi.
Trương Khải mau chóng thu hồi tinh thần, lúng túng nở nụ cười, mau chóng che giấu cõi lòng, cười nói: "Xem ra tôi còn có rất nhiều điều cần học tập."
Lãnh Dương một bước tiến vào cửa công ty, Mễ Xán liền tới đón, "Sư phụ, thế nào? Madam kia có khó nói chuyện không?" Biết Lãnh Dương lần này là giúp Trương Viễn Minh lấy khẩu cung, Mễ Xán suy đoán nhất định sẽ gặp phải madam mới vừa lên nhậm chức kia, nên mới có câu hỏi này.
Lãnh Dương nhìn Mễ Xán cười, "Cũng còn tốt, không phải em nên quan tâm vụ án này sao?"
"Vụ án cũng quan tâm, thế nhưng chuyện này cũng quan tâm, em sợ cô ấy làm khó dễ chị." Mễ Xán theo Lãnh Dương tiến vào văn phòng, vừa đi vừa nói chân thực tâm tư của mình.
"Madam kia xác thực không thể ở chung, làm cho người ta có cảm giác lãnh khốc, không phải người dễ nói chuyện." Trương Khải xen mồm, ấn tượng đầu tiên của anh ta đối với Diệp Hàm cũng không tốt, ai bảo cô ấy nói chuyện nhằm vào nữ thần trong lòng anh ta đây!
"Thật sự như vậy? Xem ra em lo lắng không phải không có lý, một cô gái chính là không chịu nổi người con gái khác đẹp hơn mình, có khả năng hơn mình, trong lòng cô ta khẳng định là đố kị sư phụ." Mễ Xán đem lập luận bài xích người đẹp của nàng chụp vào trên người Lãnh Dương cùng Diệp Hàm, cảm thấy Diệp Hàm khẳng định là bởi vì đố kị Lãnh Dương so với nàng đẹp đẽ hơn, lại so với nàng có khả năng hơn, cho nên mới không có thiện ý như vậy.
Lãnh Dương bất đắc dĩ cười, "Đây là cái tư tưởng xiêu vẹo gì của em, em chưa thấy nhìn thấy cô ấy, dựa theo sắc đẹp cùng tài năng của cô ấy thì không cần đố kỵ bất luận người nào."
"Thật sao? Vậy cũng chưa chắc." Ở trong lòng Mễ Xán cảm thấy sư phụ là người con gái xuất sắc nhất.
"Đại luật sư Lãnh, tiếp đó chúng ta nên làm như thế nào?" Trương Khải ngồi vào trước bàn làm việc, hỏi.
"Không vội, cảnh sát bên kia còn không đủ chứng cứ khởi tố Trương Viễn Minh." Lãnh Dương đem túi công văn bỏ vào trong ngăn kéo, mở máy tính, nàng muốn tìm một ít tư liệu.
"Vậy hiện tại chúng ta không cần làm gì?" Trương Khải có chút nghĩ không ra, chẳng lẽ muốn chờ cảnh sát có đầy đủ chứng cứ khởi tố mới bắt tay tìm phương pháp chống lại đối phương? Không phải nên chuẩn bị sớm sao?
"Chúng ta hiện tại có chuyện cần làm, chính là giúp cảnh sát tìm thêm một ít manh mối, để mục tiêu của bọn họ từ trên người Trương Viễn Minh dời đi, chỉ cần cảnh sát có đầu mối mới, có mục tiêu mới, Trương Viễn Minh sẽ được thả ra, có điều, vào lúc không tìm được chứng cứ đầy đủ để bắt được hung thủ, tôi cảm thấy để Trương Viễn Minh chờ ở đồn cảnh sát đối với anh ta là tốt nhất." Lãnh Dương không dự định giấu hai người bọn họ ý nghĩ của chính mình, bởi vì nàng còn cần hai người bọn họ hỗ trợ.
"Chúng ta giúp cảnh sát tìm manh mối?" Mễ Xán không hiểu, nàng vẫn cảm thấy làm luật sư biện hộ chính là cùng cảnh sát đối nghịch, xem ai tìm ra chứng cứ có lợi hơn, không giống nhau chính là cảnh sát tìm chứng cứ là muốn cho kẻ tình nghi bị phán có tội, mà luật sư biện hộ tìm chứng cứ là để kẻ tình nghi được phán vô tội. Lần này, lẽ nào không phải như vậy?
"Lần này không giống nhau, bởi vì cảnh sát còn cũng không đủ chứng cứ chứng minh Trương Viễn Minh chính là hung thủ giết người, bọn họ sở dĩ tạm giam Trương Viễn Minh chỉ là hiện tại không có ai đáng để bọn họ hoài nghi, hơn nữa tôi tin tưởng hai án mạng này đều không có liên quan cùng Trương Viễn Minh, chỉ cần chúng ta trợ giúp cảnh sát tìm ra manh mối, để bọn họ tìm ra hung thủ giết người thật sự, Trương Viễn Minh tất nhiên sẽ được thả ra." Lãnh Dương cũng không muốn chờ đến lúc cảnh sát khởi tố Trương Viễn Minh mới dùng chứng cứ khác chứng minh cảnh sát là sai, đó chỉ là lãng phí thời gian cùng lãng phí tiền bạc người mời luật sư.
Trương Khải cùng Mễ Xán suy nghĩ lời của Lãnh Dương, cảm thấy lời nói có chút đạo lý, thế nhưng điều này cùng lý luận bọn họ học ở trường học là không giống nhau, thế nhưng bọn họ cảm thấy điều Lãnh Dương nói tới có đạo lý hơn.
"Đại luật sư Lãnh không hổ là đại luật sư Lãnh, tư tưởng của cô thật sự rất đáng giá cho hậu bối như tôi theo học tập, hiện tại rất nhiều đại luật sư vì tiền cùng tên tuổi mà trong một vụ kiện đều chờ người trong cuộc bị khởi tố sau đó mới dùng chứng cứ đi thuyết phục các vị bồi thẩm đoàn cùng quan toà, do đó thắng một vụ kiện thật xuất sắc, tên cùng tài cùng đi lên, mà cô là thật tâm vì đương sự, đem lợi ích đương sự đặt lên hàng đầu." Trương Khải thực tâm tán thưởng, xem ra ngày hôm nay anh ta vừa học được thứ quý giá nhất của một luật sư, đó là đạo đức nghề nghiệp. Thì ra luật sư không chỉ vì đương sự mà làm việc, toà án cũng không phải chiến trường duy nhất của luật sư.
***
Editor: xong ~ sau khi được 100 lượt theo dõi thì tui đã gáng mần thêm 1 chương nữa:D