Mặc dù Lãnh Dương biết ở lăng Tần Thủy Hoàng oan hồn có thể sẽ không ít, hơn nữa nghe nói Lăng mộ của Tần Thủy Hoàng được xây dựng kỳ lạ, phỏng theo bố cục của đô thành nước Tần là Hàm Dương, tổng thể lăng mộ có hình chữ hồi (回), cấu trúc có hai lớp tường thành, lớp tường thành trong có chu vi 3870 mét, lớp trường thành ngoài có chu vi 6210 mét, bên trong khu lăng mộ hiện nay đã tìm thấy những di chỉ kiến trúc mặt đất cỡ lớn làm tẩm điện, biệt điện, hoa viên, dinh quan, vân vân. Mà ngoài những cái đó ra đại bộ phận hoàng lăng còn chôn ở dưới đất, cũng chỉ là lời đồn bởi vì kỹ thuật hiện nay không đủ, sợ không thể bảo vệ được những văn vật khai quật, cũng có lời đồn là bởi vì lăng mộ quá sâu, vả lại trong ngoài rót vào ba tầng thủy ngân, sợ kỹ thuật hiện tại điều kiện không đủ dưới tình huống cưỡng chế đào sẽ gây ra trúng độc hoặc là mặt đất sụp đổ gây nguy hiểm. Hoặc là còn bởi vì nguyên nhân khác, cũng chưa rõ ràng, những điều này cũng chỉ là nghe đồn mà thôi.
Nhưng nếu muốn đi, Lãnh Dương cảm thấy chuẩn bị vài thứ phòng thân cũng tốt, dù sao nàng biết mạng của mình thường hay dẫn đến những thứ không sạch sẽ, ở đây đương nhiên là âm giới Quỷ Hồn.
Lãnh Dương cùng Âu Dương Hào cơm nước xong, thì một mình đến nhà kho, mở một thùng giấy cứng, trang phục và đạo cụ lúc trước nàng chuẩn bị cho Âu Dương Hào nằm ở bên trong, có dao găm bằng gỗ đào, có vòng cổ bằng tỏi, thuốc xịt bằng tỏi, con dấu vẽ bùa, túi bùa, đạn súng hơi bằng gỗ đào các loại. Lãnh Dương chỉ lấy vòng cổ bằng tỏi, con dấu vẽ bùa cùng túi bùa, nàng chỉ là có một chút phòng bị, cũng không phải đi bắt quỷ, những cái khác tất nhiên không cần.
Lãnh Dương ở một đêm, ngày hôm sau mới trở lại, nếu không Mễ Xán lại la hét bắt nàng đi mua đồ dùng du lịch gì đó, nàng còn muốn ở lại lâu hơn bồi Âu Dương Hào, bởi vì bình thường công việc bận quá, thời gian bồi Âu Dương Hào ít càng thêm ít, nàng liền cảm giác mình có chút bất hiếu.
"Tiểu Dương, bùa hộ mệnh của con còn mang theo không?" Âu Dương Hào đưa Lãnh Dương tới cửa, hỏi.
"Ân, luôn luôn mang theo." Lãnh Dương trên cổ đeo một cái bùa hộ mệnh do Âu Dương Hào tặng, là một Quan Âm Khai Quang, sau lưng Quan Âm dùng chu sa vẽ một bức Bát Quái Đồ, có thể phòng bị âm giới Quỷ Hồn không đến gần.
"Vậy là tốt rồi, nếu như thật sự muốn đi, mọi sự cẩn thận." Âu Dương Hào dặn dò.
******
Diệp Hàm làm sao cũng không nghĩ đến, đêm qua còn ghi khẩu cung của Trần Bân, sáng nay anh ta sẽ chết, hơn nữa nguyên nhân cái chết cùng Chu Nhạc giống nhau như đúc, một thân quần áo đỏ, rơi lầu. Diệp Hàm giờ phút này ngồi ở trong phòng làm việc, suy tư về hai người bọn họ trong lúc đó có liên hệ bí mật gì, vì sao bọn họ đều phải mặc một thân quần áo màu đỏ rơi lầu? Đây rốt cuộc là tự sát hay là do có người làm? Nếu nói là tự sát, nhưng lần cuối cùng nhìn thấy Trần Bân, anh ta không giống như người muốn tự sát, nhưng mà là ai ép buộc bọn họ mặc quần áo màu đỏ, sau đó đẩy bọn họ xuống lầu? Vì sao phải để cho bọn họ mặc một thân quần áo màu hồng? Diệp Hàm nghĩ đến đầu đều đau, chính là nghĩ không ra kẻ giết người vì sao phải làm như vậy.
"Cốc, cốc..." Tiếng gõ cửa vang lên...
"Mời vào." Diệp Hàm bị tiếng gõ cửa kéo suy nghĩ về, nhẹ nói.
Cửa mở, Triệu Lượng đi đến, "madam."
"Trương Ngải nói thế nào?" Bởi vì Triệu Lượng mới vừa ở chỗ Trương Ngải lấy khẩu cung, cho nên mới có câu hỏi này.
"Cái gì cũng không hỏi được, thế nhưng đồng nghiệp vừa đi thăm dò kinh tế của Chu Nhạc vừa nãy đưa tư liệu tới." Nói xong, Triệu Lượng đem một phần văn kiện đưa cho Diệp Hàm.
Diệp Hàm tiếp nhận mở ra, nghiêm túc nhìn, ánh mắt sáng lên, "Tài khoản của Chu Nhạc nửa tháng trước bỗng nhiên có thêm hơn một triệu đô la Hồng Kông, cậu lại để đồng sự đi thăm dò số tiền kia của anh ta là do đâu mà có, còn nữa tình trạng kinh tế của Trần Bân cũng kiểm tra một ít." Diệp Hàm giống như tìm được một chỗ đột phá, cô nhất định phải tìm hiểu rõ một số tiền lớn như thế này là do đâu mà có, hay là nạn nhân bởi vì số tiền kia mới gây ra họa sát thân.
"Đồng nghiệp đã tra xét, số tiền kia của Chu Nhạc là chính anh ta chuyển vào, chúng ta cũng tra xét thu nhập của anh ta ở công ty, tiền lương của anh ta mới hơn một vạn, gần đây thị trường Lâu Thị không được tốt, không có bao nhiêu hoa hồng, anh ta cũng không có bất kỳ món đầu tư nào, cho nên số tiền kia hiện nay không điều tra ra là đến từ đâu." Vấn đề Diệp Hàm nghĩ đến, Triệu Lượng cũng nghĩ đến, cho nên trước tiên đã tra xét.
"Ân, làm rất tốt, được rồi, chúng ta đi tìm Trương Viễn Minh." Trước đó giúp Trương Ngải lấy khẩu cung thì nhắc tới Trương Viễn Minh, Diệp Hàm đoán nếu ba người bọn họ là bạn tốt, có lẽ sẽ làm rõ được một chuyện.
Nói xong lập tức hành động, Diệp Hàm cùng Triệu Lượng sau một tiếng đã đến công ty của Trương Viễn Minh, thì ra Trương Viễn Minh trong công ty nước ngoài này làm quản lí, Trương Viễn Minh tướng mạo trắng nõn, bề ngoài nhã nhặn, có lễ độ, anh ta nhìn thấy hai người Diệp Hàm, mặt mang mỉm cười mời bọn họ đến phòng tiếp khách, còn kêu nhân viên đưa nước trà chiêu đãi.
"madam, hai người tới có phải muốn hỏi chuyện liên quan tới Chu Nhạc cùng Trần Bân?" Trương Viễn Minh tất nhiên biết chuyện của hai người bạn của anh ta, cho nên cũng đã đoán trước sẽ có cảnh sát đến tìm anh ta để hỏi, liền đi thẳng vào vấn đề.
"Ừ, anh cùng bọn họ là bạn tốt, anh có biết bọn họ có cùng người nào kết oán không?" Diệp Hàm mặt không có cảm xúc bình thản hỏi. Triệu Lượng lấy ra vở và bút, chuẩn bị ghi chép.
"Theo tôi biết thì không có, tôi không biết hai người bọn họ làm sao sẽ..., hơn nữa để tôi cảm thấy kỳ quái chính là, hai người bọn họ đều mặc quần áo đỏ, madam, cô nói không phải có cái gì không sạch sẽ chứ?" Trương Viễn Minh nhíu chặt lông mày, hình như có lo lắng.
Lúc này có tiếng gõ cửa, Trương Viễn Minh cho vào, hóa ra là thư ký đưa nước trà, thư ký đem nước trà đặt xuống xong liền đi ra ngoài, cũng giúp bọn họ đóng cửa lại.
"Anh đừng suy nghĩ nhiều, trên đời này làm gì có cái gì không sạch sẽ, hiện tại là thời đại khoa học phát triển, không nên bị xã hội cũ mê tín gây nhiễu loạn tư tưởng." Diệp Hàm không tin trên đời thật sự sẽ có quỷ hồn, cô cảm thấy chết là hết, cô là người tin vào thuyết vô thần, có điều cô không loại trừ có người vì muốn tạo ra hiệu quả mê tín mà lựa chọn phương pháp giết người như vậy, khiến người ta cho rằng là quỷ hồn làm, do đó nhiễu loạn cảnh sát điều tra, dời đi sự chú ý của cảnh sát.
"Thế nhưng, bọn họ cùng với người khác không thù không oán, tại sao có thể có người giết bọn họ? Coi như là có chuyện gì không nghĩ tới, tôi làm sao không nghe bọn họ đề cập tới? Hơn nữa, bọn họ luôn luôn không thích màu đỏ, vì sao lại mặc quần áo đỏ?" Trương Viễn Minh không hiểu, tâm tình cũng có chút không bình tĩnh.
"Hay là có người gây án muốn che đậy tội ác, mê loạn tầm mắt." Diệp Hàm quan sát biểu cảm của Trương Viễn Minh, trong lòng nghi hoặc, "Có phải anh biết gì không?"
"Tôi? Tôi chỉ là sợ bọn họ đụng tới thứ không sạch sẽ, mà tôi thường đi cùng bọn họ, sợ chính mình cũng đụng tới thứ gì không sạch sẽ mà chính mình cũng không biết, madam, tôi lo chính mình có thể là nạn nhân kế tiếp hay không?" Trương Viễn Minh trên mặt hiện ra bất an, đem lo lắng trong lòng anh ta nói ra.
"Anh yên tâm, tôi nói rồi, trên đời này sẽ không có quỷ hồn giết người, đây chỉ là một loại thủ đoạn giết người của tên sát nhân mà thôi, cảnh sát chúng tôi nhất định mau chóng bắt lấy hung phạm, có điều hi vọng Trương tiên sinh phối hợp cảnh sát chúng tôi điều tra." Diệp Hàm lại một lần cường điệu.
"Được, mọi người có cái gì muốn biết cứ hỏi, tôi biết gì nhất định thành thật trả lời." Trương Viễn Minh trả lời như đinh đóng cột.
"Anh biết tình trạng kinh tế của Chu Nhạc và Trần Bân như thế nào không?" Diệp Hàm hỏi.
Trương Viễn Minh hơi run run, lập tức cẩn thận từng li từng tí một hỏi dò: "Tại sao hỏi như vậy? Cô hoài nghi chuyện bọn họ chết cùng tiền bạc có liên quan?"
"Ừ, chúng tôi tra ra tài khoản của Chu Nhạc vô duyên vô cớ có thêm hơn một triệu đô la Hồng Kông, anh biết số tiền kia của anh ta là làm sao mà có à?"
Trương Viễn Minh lại ngẩn ra, "Điều này, tôi không biết rõ, chúng tôi mặc dù là bằng hữu, thế nhưng tình huống kinh tế của đối phương chúng tôi chưa bao giờ hỏi đến."
"Trước khi Chu Nhạc cùng Trần Bân chết, anh có gặp bọn họ à?" Diệp Hàm lại hỏi.
"Không có, gần đây công ty rất bận, thêm vào vợ tôi có thai, gần đây tôi rất ít cùng hai người bọn họ đi ra ngoài."
Diệp Hàm hỏi Trương Viễn Minh thêm mấy vấn đề, thái độ đối phương trả lời đều rất thành khẩn, thế nhưng nội dung trả lời tổng kết lại chính là không rõ ràng, không biết, Diệp Hàm lần này xem như là trắng tay.
Diệp Hàm ra khỏi công ty của Trương Viễn Minh, Triệu Lượng không nhịn được hỏi Diệp Hàm, "madam, cô có tin Trương Viễn Minh không? Tôi luôn cảm giác anh ta có chuyện gạt chúng ta."
"Cậu nhìn ra rồi?" Diệp Hàm vừa đi vừa nói, đi tới xe của mình, mở khóa, lên xe.
Triệu Lượng theo lên xe, "Đặc biệt lúc hỏi tình trạng kinh tế của Chu Nhạc, vẻ mặt của anh ta tựa hồ có chút không bình thường, hoặc là nói là có phần hoang mang, thế nhưng rất nhanh liền bị anh ta che lấp."
"Ân, cho nên cậu cũng để đồng nghiệp điều tra một chút tình trạng kinh tế của anh ta, còn có, phái người theo dõi anh ta." Diệp Hàm cũng cảm thấy Trương Viễn Minh tuy rằng mặt ngoài thái độ thành khẩn rất hợp tác, thế nhưng giống như có ý định giấu một chuyện, cô cảm thấy anh ta khẳng định biết một ít chuyện, chỉ là hết sức giấu đi mà thôi.
Ngày thứ 2, Cố Miễn Quân cùng Phùng Doãn Minh lại ngồi ở phòng họp của tổ trọng án A, đối với vụ án của Trần Bân họp thảo luận. Cố Miễn Quân giao kết quả xét nghiệm cho Diệp Hàm, nói: "Chúng tôi đến nhà Trần Bân thu thập chứng cứ phạm tội, chúng tôi thấy trên bàn trà trong phòng khách của anh ta có hai cái ly, chúng tôi cầm đi xét nghiệm, trên hai cái cái ly này có hai dấu vân tay, một dấu thuộc về nạn nhân Trần Bân, ngoài vân tay của nạn nhân ra trên cái ly còn có vân tay người khác, tôi nghĩ người này trước khi Trần Bân chết đã qua nhà anh ta, thấy cái ly để ở phòng khách anh ta cũng không cầm đi rửa, nạn nhân có thể là không kịp rửa cái ly liền bị hại, mà người đến nhà Trần Bân rất có thể là người cuối cùng nhìn thấy Trần Bân."
"Dấu vân tay này là của Trương Ngải sao?" Diệp Hàm sở dĩ hỏi như vậy, là bởi vì Trương Ngải cùng Trần Bân có quan hệ.
"Chúng tôi đã so sánh qua, dấu vân tay này không phải của Trương Ngải." Cố Miễn Quân đã so sánh qua dấu vân tay trong thư viện vân tay trên máy tính, không có phù hợp. Có thể thấy người này cho đến hiện tại cũng chưa từng phạm tội, cũng không có đề cập đến anh ta còn có vụ án nào, cho nên vân tay anh ta mới không bị cho rằng là vụ án để đưa vào thư viện vân tay của cảnh sát.
"Cái này có chút mò kim đáy biển." Triệu Lượng nhịn không được nói chen vào, bất quá nói cũng phải theo tình hình thực tế, chỉ có một dấu vân tay, Hồng Kông nhiều người như vậy, làm sao tìm được?
"Cho dù là mò kim cũng phải tìm, trước tiên theo sát người nhà của anh ta cùng thân bằng hảo hữu, còn nữa đồng nghiệp của anh ta, từ từ mở rộng phạm vi ra." Diệp Hàm biết điều tra như vậy dường như khó, hơn nữa cũng chưa chắc điều tra được, nhưng cô cũng chỉ có thể nghĩ đến biện pháp này.
"yes madam." Triệu Lượng nhận nhiệm vụ.
"Còn có gì khác sao?" Diệp Hàm hỏi Cố Miễn Quân.
"Còn có, chúng tôi ở nhà Trần Bân phát hiện một tổ sợi, hẳn là trên quần áo, còn có một cái cúc áo, hẳn là cúc áo sơmi, vân tay trên cúc áo cùng vân tay trên cái ly kia là thuộc cùng một người, nếu đoán không sai, Trần Bân cùng người này hẳn là phát sinh tranh chấp, cho nên mới làm cho cúc áo rơi ra." Cố Miễn Quân nói.
"Nga? Xem ra người này thực khả nghi." Nói xong liền nói với cấp dưới của cô, "Chúng ta phải nắm chặt thời gian, dùng tất cả biện pháp tìm ra người này."
"yes madam." Đồng nghiệp trong tổ trọng án A đồng thanh đáp lời. Trong lòng đều mừng thầm, cuối cùng đã có chút mặt mày, có một phương hướng để điều tra.
"Xem ra manh mối lần này so với lần trước tốt hơn, còn có phát hiện gì khác lạ sao sếp Cố?" Diệp Hàm lại hỏi, cô hi vọng Cố Miễn Quân có thể tìm tới càng nhiều manh mối, giúp cô mau chóng phá án, miễn cho lại có người thương vong. Nghĩ đến còn sẽ có người tử vong, Diệp Hàm bỗng nhiên nghĩ tới Trương Viễn Minh, trực giác của cô nói cho cô biết, Trương Viễn Minh cùng vụ án này thoát không khỏi liên quan.
"Tạm thời chỉ có bao nhiêu đó, nếu có phát hiện gì khác, tất nhiên trước tiên sẽ thông báo cho madam Diệp."
"Không cần khách sáo, đây là chuyện chúng tôi phải làm." Cố Miễn Quân quay về mỉm cười.
"Bác sĩ Phùng bên đó thì sao? Có phát hiện gì hay không?" Diệp Hàm lại hỏi Phùng Doãn Minh.
"Tử trạng của nạn nhân cùng với nạn nhân trước đó giống nhau, đều là trên cao rơi xuống làm cho xuất huyết bên trong dẫn đến tử vong, trước mắt còn không có phát hiện gì khác." Phùng Doãn Minh có chút mất mát, bởi vì anh ta muốn vì vụ án này cung cấp một ít manh mối trợ giúp bọn họ phá án, chính là bản thân đã rất cố gắng, nhưng mà vẫn tìm không ra điểm gì đáng ngờ.
"Xem ra người này thủ pháp rất gọn gàng, sếp Cố, trên quần áo nạn nhân anh có tìm được những dấu vân tay khác không?" Diệp Hàm nghĩ nếu quả thật là bị người khác đẩy xuống, trên quần áo nạn nhân có lẽ sẽ có vân tay của thủ phạm.
Nhưng ai biết Cố Miễn Quân lại lắc đầu, "Không có, ở hiện trường chính xác là không tìm được chứng cứ nào khác khả nghi, Trần Bân ngã xuống lầu cùng Chu Nhạc giống nhau, hết thảy đều rất bình thường."
"Có lẽ, bình thường cũng là một loại hiện tượng." Diệp Hàm cảm thấy kẻ giết người này thủ đoạn hẳn là tương đối cao minh, không cho cảnh sát tìm được chứng cứ chính xác có lợi nhất, xem ra người này đối với trình tự phá án của cảnh sát có chút hiểu biết, thái độ làm người cũng tương đối tỉ mỉ cẩn thận, xem ra đây là vụ án mưu sát đã có âm mưu từ trước, không phải bởi vì nhất thời xúc động lỡ tay giết người.
****
Editor: Mình có chỉnh sửa 1 chút về tên nhân vật nha, vì bên mấy diễn đàn chỉnh sửa lỗi có nói VN mình thường dùng Doãn cho tên người, không dùng Duẫn nên mình sửa lại tên bác sĩ Phùng là Phùng Doãn Minh:P
Chương này có hơi rắc rối cái chỗ mô tả kiến trúc lăng Tần Thủy Hoàng, có 1 số cái mình không hiểu và đi hỏi cũng không ai giải thích giúp nên mình chịu thua thôi T.T
Anw, còn 2 chương nữa thôi là 2 nàng gặp nhau rồi:3
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT