"Anh hại cô ấy bị thương từ kiếp trước đến kiếp này, anh không thấy hổ thẹn với lương tâm sao?".
"Tại sao phải hổ thẹn?".
Từ Hào Vương vờ không hiểu hỏi ngược lại.
"Nếu tôi làm Châu Mộng Dư có lại ký ức kiếp trước, anh nghĩ anh còn có cơ hội tiếp cận cô ấy không?".
"Đều là chỗ quen biết, cậu có cần làm khó nhau như thế không? À, nếu tôi cho Châu Mộng Dư biết thân phận của cậu, cô ấy có muốn xa lánh cậu không?".
Từ Hào Vương hỏi ngược lại câu hỏi Phương Lâm hỏi hắn.
"Chắc chắn một trăm phần trăm là không".
Phương Lâm khẳng định, nói giọng dứt khoát.
"Việc riêng giữa tôi và Châu Mộng Dư, tốt nhất cậu không nên xen vào, hậu quả gia đình cậu không gánh nổi thì đừng trách sao tôi lại ác".
"Ây da, lại đem chức quyền ra hù doạ nhau đấy à? Công nhận anh hơn tuổi tôi, chức cao hơn, còn sức mạnh? Anh nghĩ tôi không bằng anh?".
"Chăm sóc Châu Mộng Dư đi, tôi đưa Châu Mộng Dư vào thế giới của tôi".
Từ Hào Vương không một lời từ biệt đã biến mất trong không khí, tay Phương Lâm cuộn chặt thành nắm đấm từ bao giờ, cơn tức chạy thẳng lên đầu sắp bốc khói, cố gắng nuốt chọn cục tức vào trong lòng, bước tới chăm sóc tôi.
Tôi mơ màng thức dậy trên giường trong giấc mơ.
"Nằm im đi, đừng có động đậy".
Giọng trầm, lạnh quen thuộc vang lên trong căn phòng.
Tôi nghe lời, nằm im một chỗ, hắn đi tới giơ tay lên, một màu tím nhạt bao quanh người tôi.
"Cái gì vậy?". Tôi hỏi, Từ Hào Vương im lặng không trả lời, tiếp tục chăm chú làm việc hắn cần làm.
"Di chuyển thử xem".
Sau một lúc hắn dừng lại, màu tím biến mất, hắn yêu cầu, tôi ngồi dậy, bước xuống giường đi thử vài bước, không còn cảm thấy đau đớn ở sau lưng hay khó khăn di chuyển nữa, tôi cười vui mừng, cảm ơn hắn.
Tôi cảm thấy thiếu thiếu, ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm cái gì đó, tôi kiếm không có thắc mắc hỏi.
"Chị Giai Hân Hi và chị Mộng Phạn đâu?".
"Bay đủ ba vòng trái đất mới được về, chưa đủ nên chưa về".
"Có cần đối xử với hai chị đó như vậy không?".
"Cô cứ xem như tôi đang giúp họ tu luyện đi".
"Sao anh không cho hai chị đó đi đầu thai đi, anh giữ hai chị bên cạnh làm gì chứ".
Tôi giở giọng trách mắng.
"Họ chưa tới tuổi thọ thì có xuống âm phủ cũng bị giữ lại ở đường Hoàng Tuyền, không thể lên trời, cũng không thể đầu thai, càng không thể đến âm gian, chỉ có thể lang thang trên đường Hoàng Tuyền, đợi đến dương thọ kết thúc rồi mới có thể đến âm gian báo danh, nghe Diêm Vương phán xét".
"Một người sáu mươi tư tuổi, một người bốn mươi chín tuổi".
"Hả?".
Tôi tỏ ra ngạc nhiên.
"Vậy người còn lại phải nhìn người kia đi đầu thai trước? Như vậy thì chị ở lại buồn lắm".
Hắn lắc đầu, gương mặt không lộ ra một chút cảm xúc nào.
"Kiếp trước ác nên kiếp này chịu khổ, không yên phận mà đi hại người khác, xuống âm phủ bị đày xuống mấy tầng địa ngục ứng với việc ác đã làm, tội cực nặng thì bị đánh hồn siêu phách tán, họ đi theo tôi tu luyện một chút sẽ giảm nữa phần tội, vẫn bị đày xuống địa ngục nhưng không bị hồn siêu phách tán".
Tôi nghe hắn kể về địa ngục, tôi rùng cả mình.
"Vậy tôi có bị đày xuống địa ngục không?".
Tôi hơi tò mò hỏi, để xem có tội gì hay không, còn biết mà sửa kịp.
Hắn nhìn tôi rồi lắc đầu, cũng phải tôi đã nuốt viên ngọc Hoả Thiên thì âm phủ ai làm địch thủ của tôi được, đày xuống địa ngục là chuyện không thể nào xảy ra.
Tôi nhảy lên vui sướng, sẵn tay đang rảnh đánh hắn vài cái, hắn cau mày đau đớn ôm ngực, tay còn lại chống bàn giữ cơ thể, tội vội vàng đỡ Từ Hào Vương ngồi xuống ghế.
"Anh sao vậy?".
Từ Hào Vương xua tay lắc đầu, tôi không muốn hỏi nữa mà hành động luôn, tôi dứt khoát cởi chiếc áo sơ mi Từ Hào Vương đang mặc, Từ Hào Vương trừng mắt ngạc nhiên nhìn tôi không nói lên lời.
"Xem đây là cái gì? Nguyên một đường dài vết thương trên ngực như vậy mà bảo không sao?".
Tôi nghĩ máu tôi cứu được Hoạ Việt thì máu tôi cũng có thể làm vết thương hắn lành, tôi nhìn xung quanh kiếm cây kim, không có cây kim đành lấy đỡ một vật nhọn đâm vào tay, hơi nhói một chút, tôi dùng máu xoa vào vết thương hắn, đúng là vết thương đang lành lại.
"Anh nói xem, máu tôi sao lại có nhiều công dụng như vậy?".