Dương Khiết nghe xong thì sững sờ, lúc này cô mới nhớ tới trước kia Lâm Hàn từng nói anh đã kiếm được 300 tỷ tệ và một công ty có giá trị thị trường là 100 tỷ tệ.
Khi đó nhóm người Dương Cảnh Đào không tin, họ đều cho rằng Lâm Hàn đang bốc phét.
Ngay chính bản thân Dương Khiết, lúc đầu cô cũng không tin theo bản năng, dù sao thì số tiền đó cũng quá lớn.
Khi ấy Dương Khiết không để ý lắm, bây giờ nghĩ lại mới thấy dường như mọi chuyện là thật.
Dù sao công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh là một công ty có giá trị thị trường 100 tỷ tệ.
Nghĩ đến đây, Dương Khiết hơi sốc, không ngờ Lâm Hàn lại kiếm được 300 tỷ và công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh trong vòng 2 tuần? Anh làm bằng cách nào vậy? 2 tuần kiếm được 400 tỷ tệ…
Dương Khiết đột nhiên không dám nghĩ tiếp, xem ra cô vẫn đánh giá quá thấp Lâm Hàn rồi.
Lúc này Lâm Hàn đã ăn xong, anh buông bát đũa xuống rồi nói: “Đến thành phố Thiên Kinh phải cẩn thận chút, Thiên Kinh không như Đông Hải, xấu tốt lẫn lộn, các thế lực cũng nhiều và phức tạp, nhất định phải thận trọng”.
“Vâng, em sẽ chú ý hơn”, Dương Khiết hoàn hồn, gật đầu liên tục.
“Ừm”, Lâm Hàn khẽ gật đầu, sau đó rời đi.
Không lâu sau Dương Khiết cũng ăn xong, vội vàng đi tìm Hạ Sương.
Dương Khiết đến khách sạn liền thấy Hạ Sương, Nhan Thành đã điều động nhân sự tới, cũng đã chuẩn bị vài con xe cùng một số vật tư.
Thấy mọi người đều đã có mặt đầy đủ, đoàn người bắt đầu xuất phát, đến thành phố Thiên Kinh ngay trong đêm.
Chẳng mấy chốc, mấy chiếc xe đã rời khỏi thành phố Đông Hải, lên đường cao tốc về phía Bắc trong màn đêm.
Nhóm người Nhan Thành thay phiên nhau lái xe, không cần nhờ Hạ Sương và Dương Khiết giúp, hai cô gái ngồi phía sau nghỉ ngơi.
Nhìn màn đêm ngoài cửa sổ và xe cộ lùi dần về phía sau, trong lòng Hạ Sương khẽ rung động. Bây giờ cô đã có cơ hội, công ty lớn như truyền thông điện ảnh Quang Ảnh đủ để cô phát huy khả năng, hơn nữa còn là công ty về lĩnh vực giải trí mà cô am hiểu.
Tiếp theo đây phải xem khả năng của bản thân rồi! Hạ Sương thầm hạ quyết tâm trong lòng, nhất định phải nắm bắt cơ hội lần này, làm nên việc lớn.
Dương Khiết ở bên cạnh thấy Hạ Sương không nghỉ ngơi thì hỏi: “Chị Hạ, chị không nghỉ ngơi một chút đi à?”
Hạ Sương nghe thấy thì khẽ lắc đầu: “Em nghỉ ngơi trước đi, chị đang nghĩ đến vài chuyện, lát nữa sẽ nghỉ ngơi sau”.
Dương Khiết gật đầu rồi tiếp tục ngủ.
Hạ Sương không buồn ngủ, cô lấy máy tính bảng ra tra thông tin liên quan đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.
Để quản lý một công ty lớn, nhất định phải hiểu biết chi tiết về quy trình hoạt động và nhân viên chính của công ty. Mà bây giờ Hạ Sương vẫn chưa biết những điều này, cô chỉ có thể lên mạng tra, cố gắng tìm hiểu, như vậy đến lúc tới công ty cũng dễ dàng bắt đầu hơn, không đến mức hoảng loạn.
Mãi đến khuya, Hạ Sương mới cảm thấy buồn ngủ và bắt đầu nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Lâm Hàn ngủ nướng tỉnh dậy nhìn thấy email Tôn Minh gửi tới, nội dung liên quan đến một số công việc chuẩn bị cho sự hợp tác giữa quỹ đầu tư Nhân Phàm và vùng Bắc Đông.
Lâm Hàn không nghi ngờ gì về năng lực làm việc của Tôn Minh, anh xem qua thấy không có vấn đề gì nên đồng ý luôn.
Tôn Minh nhận được sự đồng ý của Lâm Hàn thì lập tức bắt đầu công tác chuẩn bị.
Lâm Hàn vừa thức dậy, đang đánh răng rửa mặt thì Dương Lệ, người đã bận rộn công việc từ sáng sớm bước ra khỏi phòng làm việc.
“Chồng à, hình như công ty chúng em có một kế hoạch lớn là hợp tác với công ty vùng Bắc Đông với quy mô rất lớn. Em phải lập tức hoàn thành những công việc còn lại trong tay, sau đó nhanh chóng tiếp quản, giao cho người khác em không yên tâm. Mấy ngày tới có thể em sẽ phải ra ngoài làm việc, ngoại trừ buổi tối về nhà nghỉ ngơi thì những thời gian khác em không thể ở bên anh”, Dương Lệ nói.
Lâm Hàn không ngạc nhiên khi nghe điều này, Tôn Minh luôn xử lý mọi việc với tốc độ cực nhanh.
“Không sao, em cứ làm việc của em đi, chú ý nghỉ ngơi đừng để kiệt sức là được rồi”, Lâm Hàn đáp lại.
“Vâng”.
Sau đó Dương Lệ thu dọn giấy tờ một chút rồi ra ngoài đi làm.
Còn Lâm Hàn thì lại nhàn rỗi.
Chắc bên phía vùng Bắc Đông phải mấy ngày nữa mới tới, Lâm Hàn không cần phải lo lắng về việc chuẩn bị hợp tác với họ. Ba công ty Sa Ngư gần đây cũng hoạt động rất tốt, anh cũng không cần làm gì.
Bây giờ Dương Lệ đã đi làm không có thời gian ở cùng Lâm Hàn, đột nhiên anh lại không có việc gì làm.
Sau khi ăn sáng xong, không có việc gì làm nên Lâm Hàn ra ghế tắm nắng trong sân để phơi nắng, tận hưởng khoảng thời gian nhàn nhã này.
Lâm Hàn biết khi những người vùng Bắc Đông đến, còn có hội nghị quý tộc ở thành phố Thiên Kinh bao gồm những chuyện sau này của nhà họ Lâm đều sẽ tới tay anh, thời gian rảnh rỗi thế này cũng không còn nhiều.
Cùng lúc này, trong văn phòng thực tập của quỹ đầu tư Nhân Phàm, mấy người Triệu Tứ Hải cũng nhận được thông báo, bây giờ cấp trên sẽ điều động người trong bên phía họ qua đó, chuẩn bị cho việc hợp tác với vùng Bắc Đông.
Biết đối phương là vùng Bắc Đông, hai mắt Triệu Tứ Hải sáng lên. Anh ta đã nghe nói đến, hầu hết các ngành ở vùng Bắc Đông đều do thế lực Vùng Xám quản lý, đại bàng núi đã thống trị vùng đó từ lâu.
Nói cách khác, hầu hết các công ty đến lần này đều là những người làm trong ngành công nghiệp Vùng Xám trước đây, không được chính quy cho lắm.
Những người này khác với người của quỹ đầu tư Nhân Phàm, thủ đoạn nịnh nọt vô cùng hữu ích với họ, những người này mới là đối tượng để Triệu Tứ Hải phát huy.
Nghĩ đến đây, Triệu Tứ Hải lập tức đi tìm trưởng phòng, mỉm cười nói: “Trưởng phòng, tôi đăng ký đi chuẩn bị công việc hợp tác với vùng Bắc Đông, tôi muốn đến đó”.
Trưởng phòng nghe vậy thì khẽ cau mày nhìn Triệu Tứ Hải: “Bản thân anh thế nào anh còn không biết à? Lần hợp tác này rất quan trọng, không được có sai sót. Ở đây anh có chút sai sót cùng lắm chỉ bị mắng rồi sửa lại, nhưng đến đó nếu làm gì sai sẽ rất phiền phức”.
Triệu Tứ Hải nghe vậy thì thầm mắng trưởng phòng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cười tít mắt: “Trưởng phòng, tôi biết năng lực của mình không tốt, nhưng tôi cũng muốn tiến bộ mà. Anh cho tôi một cơ hội đi, tôi hứa với anh, đến đó tôi sẽ biểu hiện thật tốt, không làm mất mặt anh đâu”.
Nghe vậy, trưởng phòng nhìn Triệu Tứ Hải với vẻ hơi ngạc nhiên, không ngờ Triệu Tứ Hải lại còn có thể nói được lời như vậy. Anh ta cho rằng lần này Triệu Tứ Hải đã thật sự hiểu ra, muốn thăng tiến, vì vậy do dự một chút, trưởng phòng vẫn định cho Triệu Tứ Hải một cơ hội.
“Được rồi, tôi sẽ cho anh một cơ hội, anh phải thể hiện thật tốt đấy, nếu có vấn đề