Tại trước cửa sơn trang Thúy Hồ.
"Trời, đâu ra nhiều xe Hummer vậy?"
"Người ngồi bên trong là ai?"
"Chưa nghe nói thành phố Đông Hải mình có một nhân vậy lớn như vậy luôn đó".
Vài vị khách trước cửa sơn trang Thúy Hồ nhìn thấy đoàn xe Hummer hoành tráng kia thì đều kinh ngạc không thôi.
Phải biết rằng, những người có thể tới sơn trang Thúy Hồ đều không giàu cũng sang, đa số đều mua được xe Hummer. Nhưng mà nhiều xe như vậy thì hoàn toàn quá sức với họ.
Chưa nói tới cái khác, riêng tiền bảo dưỡng một đống xe Hummer đó thôi bọn họ đã không gánh nổi rồi.
Mà lúc này, những chiếc xe Hummer kia đồng loạt dừng lại, người trên xe bước xuống.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên có vẻ mặt lạnh lùng.
Người đàn ông vừa xuống xe đã nhìn thấy Lâm Hàn đang đứng trước cửa sơn trang Thúy Hồ, ông ta từng xem hình của Lâm Hàn nên nhận ra anh.
Tức thì, ông ta bèn vội đi đến trước mặt Lâm Hàn, hơi khom lưng, kính cẩn chào: "Xin chào cậu Lâm, tôi tên là Tạ Kiến Bình, là người phụ trách mà Đại bàng núi cử tới hợp tác với cậu".
"Chào ông", Lâm Hàn vươn tay, giới thiệu: "Người này là Tôn Minh, tổng giám đốc quỹ đầu tư Nhân Phàm. Lần hợp tác giữa Hoa Đông chúng tôi và Bắc Đông các ông chủ yếu sẽ do ông ấy bàn bạc với ông".
"Ồ, xin chào, xin chào", Tạ Kiến Bình vội vàng bắt tay với Tôn Minh, trong lòng lại âm thầm kinh ngạc.
Ông ta có nghe về quỹ đầu tư Nhân Phàm, trụ sở chính được đặt ở Hoa Đông, nhưng phạm vi lại bao phủ toàn cầu, nguồn vốn rất hùng mạnh, có sức ảnh hưởng cực kỳ rộng.
Theo sự hiểu biết của Tạ Kiến Bình thì Lâm Hàn rất có tiếng nói ở Hoa Đông, nhưng so với một nhân vật lớn là tổng giám đốc quỹ đầu tư Nhân Phàm như Tôn Minh, cùng lắm cũng chỉ hơi quen biết hay có địa vị ngang hàng với Tôn Minh mà thôi.
Chỉ là ban nãy, Tạ Kiến Bình rõ ràng thấy trừ lúc Tôn Minh tiến lên bắt tay với mình ra thì ông ta vẫn đứng sau Lâm Hàn nửa bước chân.
Bình thường có lẽ sẽ không chú ý chi tiết nhỏ này, mà có chú ý thì cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng Tạ Kiến Bình làm giàu từ trong vùng xám, tiếp xúc với biết bao nhiêu người, nên đương nhiên hiểu rõ về hành động ấy. Tuy chỉ đứng sau nửa bước chân, nhưng cũng đã đại biểu quan hệ trên dưới, cho thấy Tôn Minh là cấp dưới của Lâm Hàn.
Mà Tôn Minh lại là tổng giám đốc quỹ đầu tư Nhân Phàm, xã giao với biết bao nhiêu người. Tạ Kiến Bình tin rằng ông ta biết rõ chi tiết nhỏ đó và cũng hiểu được ý nghĩa của hành động đứng sau Lâm Hàn nửa bước chân.
Tạ Kiến Bình nghĩ vậy thì hết sức kinh ngạc, quỹ đầu tư Nhân Phàm này là công ty có quy mô toàn cầu, là ông vua trong giới quý tộc, có sức ảnh hưởng cực kỳ rộng. Một nhân vật như vậy lại là cấp dưới của Lâm Hàn? Vậy Lâm Hàn kia lại là ông lớn nào?
Sau đó, cuối cùng Tạ Kiến Bình cũng thông suốt, chẳng trách Đại bàng núi và Lâm Hàn chỉ vừa quen biết mấy ngày đã bằng lòng cử ra nhiều cao thủ như vậy không màng tổn thất, không sợ đắc tội với quý tộc ở thành phố Thiên Kinh đến giúp đỡ Lâm Hàn.
Rõ ràng là Lâm Hàn này hoàn toàn không đơn giản như bề ngoài.
Cùng lúc đó, vài vị khách xung quanh sơn trang Thúy Hồ thấy cảnh ấy đều nháo nhào lên.
Người bước xuống từ trên những chiếc Hummer kia vậy mà lại cung kính với Lâm Hàn như thế?
Thoáng chốc, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Lâm Hàn, tò mò chàng thanh niên trông có vẻ rất bình thường kia rốt cuộc là ông lớn nào.
Tiếp theo, Lâm Hàn, Tôn Minh và Tạ Kiến Bình lại trò chuyện mấy câu rồi cùng nhau đi vào sơn trang Thúy Hồ, hướng tới phòng ăn cao cấp nhất mà Lâm Hàn đã đặt trước.
Còn những người do Tạ Kiến Bình dẫn tới thì được một số cấp dưới của Tôn Minh sắp xếp đi vào gian phòng phổ thông đã đặt trước đó ăn cơm.
Cũng chẳng phải không nỡ đặt phòng tốt hơn cho họ, mà là bọn họ quá đông, hoàn toàn không có đủ phòng cao cấp để ngồi.
Lúc này, bên trong một căn phòng cực kỳ lịch sự và trang nhã, chỉ có Lâm Hàn, Tôn Minh, Tạ Kiến Bình và Ngô Xuyên vừa đến ngồi.
"Để tôi giới thiệu một chút, đây là Ngô Xuyên, cấp dưới của tôi. Hiện nay đang quản lý thế lực vùng xám của Hoa Đông. Nếu các ông ở đây mà có xảy ra xung đột hay gặp chuyện rắc rối gì cần giải quyết thì cứ việc tìm anh ta. Anh ta cũng sẽ thông báo cho đám cấp dưới cố gắng không xung đột với bên ông, vì thế có thể giảm bớt rất nhiều rắc rối", Lâm Hàn nói.
"Được, tôi có việc sẽ đi tìm cậu trai này, và sẽ không để cấp dưới của mình gây chuyện, chúng tôi tới đây là để kiếm tiền", Tạ Kiến Bình gật đầu, vội đồng ý.
Ông ta đương nhiên hiểu được ý của Lâm Hàn, dù sao cũng đang ở trên địa bàn người ta, tốt nhất vẫn là không nên gây chuyện.
Tuy thế lực của Lâm Hàn đứng đầu nơi này, nhưng cũng sẽ có những thể lực nhỏ khác. Nếu chọc phải họ, khó tránh khỏi sẽ khá rắc rối. Mà có nhân vật như Ngô Xuyên đứng ra thì những thế lực nhỏ kia sẽ né đi, không xung đột trực diện với đám Ngô Xuyên, dù sao cũng không đắc tội nổi.
Còn đối với mấy người Tạ Kiến Bình, những thế lực nhỏ kia lại không biết rõ về thực lực của họ, nên sẽ không né tránh, có khi còn làm khó rồi gây chuyện với đám Tạ Kiến Bình.
Tiếp theo, mấy người Lâm Hàn bèn vừa ăn vừa nói chuyện.
Từ trong cuộc trò chuyện, Tạ Kiến Bình cũng càng xác định hơn về suy đoán của mình. Tuy Tôn Minh kia không nói ra, nhưng đã tỏ rõ là cấp dưới của Lâm Hàn.
Tạ Kiến Bình lập tức cảm thấy hơi tò mò về Lâm Hàn, hiếu kỳ rốt cuộc anh có lai lịch như thế nào mới có thể lôi kéo được người như Tôn Minh làm cấp dưới của mình.
Tuy ở Bắc Đông, bọn họ cũng có rất nhiều giám đốc công ty làm cấp dưới, mỗi năm đều nộp tiền cho họ. Nhưng đám đó chỉ là những công ty nhỏ mà thôi, hoàn toàn chẳng thể nào so sánh được với một công ty lớn như quỹ đầu tư Nhân Phàm.
Ở trước mặt quỹ đầu tư Nhân Phàm, những công ty nhỏ kia chẳng là cái thá gì hết. Mà khi một công ty đã đủ lớn, có đủ tài nguyên thì cũng kéo theo cả sức ảnh hưởng, nên cũng chẳng sợ gì mấy thế lực