Tần Liên nghe thấy tiếng động thì mở cửa phòng.

“Chủ tịch Thạch, anh có chuyện gì sao?”, Tần Liên hơi nghi ngờ hỏi.

“Cũng không có chuyện gì, tôi vừa tìm thấy một bộ phim khá hợp với cô, mà vị trí nữ chính vẫn còn trống. Tôi muốn cùng cô thảo luận kịch bản, nếu phù hợp thì tôi sẽ sắp xếp cho cô làm nữ chính bộ phim này”, Thạch Phi vào thẳng vấn đề.

Sắc mặt Tần Liên hơi kỳ lạ, cô không ngốc, ý đồ của Thạch Phi với cô đã quá rõ ràng. Trước đây Tần Liên đã từng trải qua loại chuyện này rất nhiều lần.

“Hay là để ngày mai đến công ty xem đi? Bây giờ cũng không tiện lắm”, Tần Liên nói thẳng, bày tỏ rõ sự từ chối.

Nếu là bình thường, Thạch Phi có thể sẽ nhịn rồi tìm cơ hội khác.

Nhưng bây giờ Tần Liên vừa tắm xong, chỉ quấn áo choàng tắm, thật sự quá mê người, ngọn lửa trong người Thạch Phi đã cháy lên, sao có thể bằng lòng ra về?

“Không sao, cũng không mất nhiều thời gian đâu. Bộ phim này rất ăn khách, nếu bây giờ cô không xem, sợ rằng sau này không đến lượt nữa, không có gì là không tiện cả”, Thạch Phi dụ dỗ.

“Chủ tịch Thạch, bây giờ tôi thật sự không tiện lắm, xin lỗi anh”, Tần Liên lại từ chối.

Phùng Thạch nghe vậy sắc mặt đột nhiên trầm xuống, Tần Liên rõ ràng là đang từ chối anh ta.

Mặc dù trước đây Thạch Phi làm thuê cho nhà họ Khương, bây giờ lại làm thuê cho Lâm Hàn, nhưng dù sao anh ta cũng là chủ tịch công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, bình thường có ai nhìn thấy anh ta mà không kính trọng?

Còn những nghệ sĩ, ngôi sao kia, dù có nổi tiếng hay không, nhìn thấy chủ tịch là anh ta có ai không tôn trọng?

Xét cho cùng, công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh là công ty hàng đầu trong giới giải trí Hoa Hạ, đắc tội Thạch Phi là đắc tội Quang Ảnh, đắc tội cả giới giải trí Hoa Hạ, sau này đừng nghĩ đến việc tham gia vào làng giải trí nữa.

Những năm nay, Thạch Phi đã dùng quy tắc ngầm với không biết bao nhiêu nữ nghệ sĩ và ngôi sao, đã có ai dám từ chối anh ta?

“Tần Liên, cô đừng cho mặt mũi mà không cần, đừng tưởng có Lâm Hàn phía sau thì cô muốn làm gì thì làm. Cô chỉ là một nữ nghệ sĩ thôi, cô có tin chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng là về sau cô không làm được gì trong ngành giải trí Hoa Hạ này không?”, Thạch Phi gầm lên giận dữ.

Tần Liên nghe vậy sắc mặt đột nhiên thay đổi, sự việc đã đến mức không thể giải quyết bằng cách uyển chuyển nữa rồi.

Bản thân Tần Liên rất muốn trở thành ngôi sao, thực hiện ước mơ của mình. Còn với công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, Tần Liên cũng rất trân trọng cơ hội được vào công ty này làm.



Dù sao đây cũng là công ty hàng đầu trong giới giải trí Hoa Hạ, bất kỳ một nữ nghệ sĩ nào cũng có nhan sắc và kỹ năng diễn xuất, vào Quang Ảnh sau này đều có thể trở thành ngôi sao.

Nhưng Tần Liên không thể chấp nhận được việc sử dụng quy tắc ngầm, cùng lắm thì từ bỏ ước mơ, cô sẽ không bao giờ chấp nhận quy tắc ngầm, những chuyện này cô đã nghĩ tới từ trước rồi.

Cô vốn tưởng có quan hệ của Lâm Hàn thì đến Quang Ảnh sẽ không gặp những rắc rối này, không ngờ vẫn phải đối mặt với nó.

Đột nhiên lòng Tần Liên thấy hơi lạnh lẽo, muốn từ bỏ giấc mộng ngôi sao này, nhưng trong lòng lại cảm thấy áy náy với Lâm Hàn. Dù sao Lâm Hàn cũng đã đầu tư rất nhiều cho cô, anh bỏ ra rất nhiều tiền, vận dụng rất nhiều mối quan hệ. Lần này anh lại đưa cô đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, lần này tới đây đắc tội với Thạch Phi cũng khiến Lâm Hàn mất đi mối quan hệ bền chắc.

Tần Liên cho rằng Lâm Hàn đưa mình tới đây là vì có mối quan hệ cá nhân nhất định với Thạch Phi, nhưng cô không biết thực ra Thạch Phi không hề nghe lệnh Lâm Hàn.

“Xin lỗi anh, nếu thật sự không được thì tôi không nhận vai nữ chính bộ phim này nữa”, nói xong Tần Liên đóng cửa lại.

“Này!”, Thạch Phi thấy vậy thì sắc mặt trở nên khó coi, anh ta lấy thẻ phòng ra muốn quẹt để vào.

Vệ sĩ kéo Thạch Phi lại, mỗi người một bên.

“Xin lỗi, không được cô Tần cho phép thì không ai được vào”, vệ sĩ lạnh lùng nói.

Thạch Phi tức tối, đẩy hai vệ sĩ ra rồi chửi: “Chúng mày là vệ sĩ ở đâu đấy? Có biết tao là ai không? Tao là Thạch Phi, chủ tịch công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, nếu chúng mày còn dám ngăn cản tao nữa thì tao sẽ khiến chúng mày không thể sống được”.

Hai vệ sĩ nhìn nhau nhưng trong lòng lại cười thầm, họ đều là cao thủ nhà họ Tiêu, cho dù Thạch Phi thật sự là chủ tịch công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh thì họ cũng chẳng quan tâm, huống gì Thạch Phi còn chỉ là kẻ làm thuê?

Nhưng hai vệ sĩ không nói gì, chỉ coi như không nghe thấy, họ vẫn đứng chắn trước cửa, không cho Thạch Phi vào.

Thạch Phi thấy vậy liền khó chịu, bắt đầu rút điện thoại ra gọi người tới.

Không lâu sau, hơn mười tên côn đồ cầm các loại vũ khí tới đây.

“Nhìn thấy chưa? Còn không mau cút đi cho tao?”, Thạch Phi vốn đã khó chịu nên cũng chẳng muốn nói lý nữa mà gọi người tới, chuẩn bị cưỡng ép Tần Liên.

Vẻ đẹp của Tần Liên nằm ngoài dự liệu của Thạch Phi, không có được Tần Liên, Thạch Phi không thể ngủ ngon giấc.



Hai vệ sĩ thấy Thạch Phi gọi những người này tới nhưng cũng chẳng quan tâm, những tên này chỉ là côn đồ bình thường, hai người họ thật sự không coi ra gì.

Thạch Phi thấy hai tên vệ sĩ vẫn bất động, nhưng anh ta cũng chẳng quan tâm mà ra lệnh luôn: “Lên cho tao, đánh chết hai tên vệ sĩ không có mắt này đi!”

Thạch Phi cũng bực bội vì gặp phải vệ sĩ cứng đầu như này.

“Rõ!”

Mười mấy tên côn đồ Thạch Phi dẫn tới lập tức lao về phía hai vệ sĩ.

Tần Liên ở trong phòng cũng không thoải mái, dù sao vừa nãy có thể nói là cô đã suýt đắc tội với Thạch Phi, từ bỏ giấc mộng ngôi sao của mình.

Nhưng một lúc sau đột nhiên cô lại nghe thấy có tiếng đánh nhau bên ngoài.

Tần Liên có chút lo lắng, nếu đánh nhau thì lại càng đắc tội Thạch Phi, hơn nữa nếu hai vệ sĩ bị thương thì cô cũng không tiện giải thích với Tiêu Nhã.

Tần Liên vội vàng đi ra mở cửa, nhưng cửa vừa mở ra, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, Tần Liên lập tức sững sờ.

Cô nhìn thấy mười mấy người nằm trên đất, vũ khí rơi đầy dưới sàn, có vẻ là côn đồ Thạch Phi gọi tới.

Sau đó cô lại nhìn hai vệ sĩ Tiêu Nhã để lại, ngoại trừ chút mồ hôi và một chút máu trên quần áo thì có vẻ họ không bị sao.

Mà lúc này Thạch Phi thấy thế cũng ngơ ngác, không ngờ hai vệ sĩ này không phải vệ sĩ bình thường mà là cao thủ có thân thủ rất lợi hại.

Ở thành phố Thiên Kinh này chỉ có quý tộc và thế gia mới có cao thủ, mặc dù Thạch Phi không sợ những thế gia bình thường lắm, nhưng cũng không dám đắc tội, quý tộc thì càng không cần nói. Cho dù Thạch Phi có quyền có thế, nhưng anh ta cũng không thể đắc tội với quý tộc.

“Rốt cuộc các anh là ai?”, Thạch Phi hơi ngơ ngác.

Mà lúc này Tần Liên cũng không thể đối phó được với tình hình này, do dự một lúc cô vẫn gọi cho Tiêu Nhã.

“Alo, chị Tiêu à, tình hình bên này không ổn lắm…”

Sau khi cuộc gọi được kết nối, Tần Liên vội vàng nói với Tiêu Nhã chuyện vừa xảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play